Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 4: Nếu được thì gọi anh một tiếng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu Gia Niên khẽ khom người xuống, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau tấm ảnh bố mẹ bị nước mưa làm ướt trên bia mộ. Sau một hồi lâu, cơ thể cậu đã cứng đờ giống như chiếc ô tô có linh kiện bị rỉ sét, chỉ cần cử động nhẹ thì khớp xương sẽ kêu răng rắc.

Cậu từ từ đứng dậy, quay đầu đối mặt với Hoắc Hàm, nở một nụ cười nhạt: "Hoắc tiên sinh, ngài đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thực sự rất biết ơn. Sau này nếu ngài cần đến tôi, tôi nhất định sẽ không ngần ngại giúp đỡ."

Hoắc Hàm nhìn chằm chằm vào Tiêu Gia Niên: "Em muốn đi sao?"

Tiêu Gia Niên mím môi, không nói gì.

"Anh đã hứa với cha em sẽ chăm sóc em, em đến chỗ anh đi."

Tiêu Gia Niên há miệng thở dốc: "Lời nói khi ấy chỉ để cha tôi yên tâm ra đi, ngài không cần coi là thật."

Hoắc Hàm rất kiên định: "Em muốn anh thất hứa sao? Tiêu tiên sinh ở trên trời sẽ không an lòng đâu."

Tiêu Gia Niên không biết nói gì, Hoắc Hàm đã nắm bắt chính xác được điểm yếu của cậu. Thực ra, Hoắc Hàm không muốn ép buộc ai, nếu Tiêu Gia Niên thực sự có nơi nào khác để đi hoặc có thể tự mình sống tốt, hắn sẽ không miễn cưỡng.

Đứa nhỏ rõ ràng không muốn làm phiền hắn, nhưng hiện tại Tiêu Gia Niên đang chơi vơi hơn bất cứ ai, hắn không thể thế để cậu rời đi như vậy.

Giọng Hoắc Hàm dịu lại: "Ít nhất hãy để anh chăm sóc em trong thời gian này, được chứ?" Giọng anh rất nhẹ nhàng, hòa quyện vào tiếng mưa rơi lả tả: "Nhìn xem, bên cạnh anh cũng không có người thân nào, anh cũng không có nhà, hay là hai chúng ta ở bên nhau, bầu bạn, trở thành gia đình của nhau, được không? Sau một thời gian, nếu em muốn đi, anh tuyệt đối không ngăn cản."

Sau hơn một tháng bên nhau, sự tin cậy của Tiêu Gia Niên đối với người đàn ông này đã đạt đến đỉnh điểm. Huống chi giờ phút này người đàn ông bên cạnh đang nhẹ nhàng dỗ dành cậu, không phải "Được chưa?" mà là hỏi "Được không?", mọi cử chỉ đều chứa đựng sự chu đáo, tỉ mỉ hỏi ý kiến cậu.

Tiêu Gia Niên trong phút chốc rưng rưng, suýt nữa rơi nước mắt. Hoắc Hàm dang rộng vòng tay, rũ mắt mỉm cười, đầu kề sát khuôn mặt cậu vừa như muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt, vừa như muốn trêu chọc cậu.

"Được không? Nếu được thì gọi anh một tiếng nào."

Cứ im lặng như vậy một lúc, Tiêu Gia Niên mới từ từ mở rộng vòng tay của mình, tiến lên một bước, cẩn thận nép vào lòng hắn, cất tiếng gọi nhẹ: "Anh ơi."

Gió thổi đến mang theo tiếng thở dài nhẹ của người đàn ông: "Kiêu Kiêu à."

Tiêu Gia Niên trong lòng hắn chậm rãi chớp chớp mắt, ngay sau đó rời khỏi cái ôm của hắn, muộn màng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Ngày trước, ngoại trừ bố mẹ, rất ít người gọi cậu như vậy. Trước đây khi quan hệ với Văn Thần Cảnh vẫn còn tốt, người nọ cũng chỉ gọi Niên Niên.

Hoắc Hàm cầm ô, nhẹ nhàng nhích ô về phía Tiêu Gia Niên một chút: "Tên cha em gọi em là chữ "Kiều*" có bộ "nữ" phía trước, còn anh gọi em là chữ "Kiêu*" trong "kiêu hãnh"."

(Kiều: 娇 là yêu quý, đẹp, mềm mại, nuông chiều.Kiêu: 骄 là kiêu ngạo, kiêu hãnh. Cả hai đều có cách đọc là jiāo.)

Giọng nói người đàn ông ấm áp làm Tiêu Gia Niên cảm thấy thời tiết mùa thu dường như cũng không lạnh lẽo như vậy.

"Tên em nghe qua đã biết được đặt rất dụng tâm, Tiêu Gia Niên, cha mẹ em gọi em là Kiều Kiều, vì muốn nuông chiều em. Còn anh gọi em là Kiêu Kiêu, vì muốn em có thể sống một cách kiêu hãnh, tự do. Chưa kể năm em sinh ra chắc chắn là một năm rất tốt đẹp, bố mẹ em chắc hẳn đã nghĩ đây là lễ vật do trời cao ban tặng, nên mới gọi em là Gia Niên."

Hoắc Hàm vỗ vai Tiêu Gia Niên, vừa đi vừa nói. Tiêu Gia Niên chỉ cười, cậu cảm thấy lúc này người đàn ông không muốn để cậu buồn, nên mới có thể nói ra những lời giải thích ấm áp như vậy.

Hoắc Hàm cũng cười, nhưng không nói nhiều —

Dù sao đây cũng là ý định ban đầu khi hắn đặt tên cho đứa nhỏ này, sự tồn tại của cậu là một món quà.

Văn Thần Cảnh lại nằm mơ, mơ về quá khứ.

Tiêu Gia Niên từ nhỏ đã ngoan ngoãn. Cậu sở hữu đôi mắt sáng long lanh, nụ cười hiền lành khi nhìn người khác như một thiên thần nhỏ. Cả người mềm mụp, khiến ai nhìn vào cũng hận không thể ôm vào lòng nựng yêu.

Lúc bấy giờ, mẹ của Văn Thần Cảnh là Hứa Văn vừa qua đời, cha thì có nhiều người phụ nữ bên ngoài, còn đối xử tệ bạc với anh ta. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Văn Thần Cảnh trở nên gai góc như một con nhím, ai đụng vào cũng dựng lông lên đâm.

Một ngày nọ, vì nhớ mẹ, Văn Thần Cảnh co ro khóc trong góc tường, bất chợt cảm thấy có ai đó khều vào lưng mình. Trẻ con tính sĩ diện, không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc, huống chi khi quay đầu nhìn lại thấy một đứa bé trông như thiên thần nhỏ. Văn Thần Cảnh lúc ấy thẹn quá hóa giận nên xù lông nhím đẩy Tiêu Gia Niên một cái,.

Lúc ấy Tiêu Gia Niên ngơ ngác bị đẩy ngã dập mông xuống đất, miệng khóc mếu máo. Văn Thần Cảnh hóa đá tại chỗ, chân tay luống cuống, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy.

Tiêu Gia Niên khóc không thành tiếng, ngồi tại chỗ yên lặng rơi nước mắt, toàn thân trắng bóc như bé người tuyết, chỉ riêng đôi mắt khóc đến ửng hồng, nhìn đáng thương cực kỳ.

Văn Thần Cảnh không chạy đi, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ ngồi xổm ở bên cạnh, im lặng nhìn cậu khóc. Sau đó lại nhớ bản thân cũng đang đau buồn mà, vì thế cũng lặng lẽ rơi từng hạt đậu vàng*.

(Hạt đậu vàng: Bên Trung hay trêu mấy đứa con nít khóc là làm rơi hạt đậu vàng.)

Hai đứa bé đối mặt với nhau yên lặng khóc.

Đại khái qua vài phút, Văn Thần Cảnh hai mắt tròn xoe nhìn thiên thần nhỏ vòng hai tay tự ôm lấy vai mình, chậm rãi vỗ vỗ, vừa khóc vừa tự dỗ dành bản thân.

"Huhuhu ~ Kiều Kiều không khóc, hức ~"

Văn Thần Cảnh: "......"

Cũng, cũng có chút đáng yêu.

Sau đó thiên thần nhỏ thật sự tự dỗ bản thân thành công, tự nín được.

Tâm trạng để khóc không còn, Văn Thần Cảnh cũng không muốn khóc tiếp, nếu không thì thật xấu hổ.

Thiên thần nhỏ hỏi cậu bé: "Bây giờ cậu ổn hơn chưa?"

Văn Thần Cảnh nhíu mày: "Cái gì?"

"Vừa nãy tớ thấy cậu lén khóc, có phải cậu sợ tớ nói cho người khác biết hay không?" Âm thanh của thiên thần nhỏ non nớt ngây ngô, "Nhưng cậu cũng đã thấy tớ khóc, hiện tại trong tay chúng ta đều có bánh của nhau, như vậy thì không cần lo lắng người kia sẽ tiết lộ bí mật ra ngoài rồi!"

Văn Thần Cảnh im lặng vài phút, tự hỏi cái "Bánh*" kia là cái gì, Văn Thần Cảnh từ nhỏ đã thông minh, rất nhanh hiểu được có cụm từ gọi là nắm đằng chuôi*.

(Bánh: 饼 phiên âm là bǐng. Nắm đằng chuôi: nắm giữ nhược điểm từ gốc là 把柄 có 柄 phiên âm là cũng là bǐng. Nên bé Kiều bị nhầm.)

Văn Thần Cảnh: "......"

Hai bé con nhờ chuyện này mà biết nhau. Thời gian đầu, Văn Thần Cảnh thích đi theo sau lưng Tiêu Gia Niên, giọng nói con nít ngọt ngào kêu "Kiều Kiều, Kiều Kiều". Về sau có một lần bị cha Tiêu nghe thấy, xém nữa cầm chổi lông gà đuổi theo đòi đánh.

"Thằng nhóc này từ đâu ra dám kêu cục cưng nhà ta là Kiều Kiều? Tên này nhóc có thể gọi sao?!"

Văn Thần Cảnh buồn mà không thể nói, cuối cùng chỉ có thể khuất phục dưới thế lực tà ác, sửa miệng gọi cậu là "Niên Niên".

Tiêu Gia Niên thò cái đầu nhỏ của mình ra khỏi cửa sổ trên lầu, nhìn Văn Thần Cảnh bị răn dạy, ngây thơ hồn nhiên nói: "Ba ba ơi ~ đừng mắng ~ đừng mắng nữa ~"

Cha Tiêu bị con trai nói vậy, tủi thân đáp lại: "Không mắng đâu ~ không mắng đâu ~"

Văn Thần Cảnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Gia Niên nhoẻn miệng cười, mở miệng gọi cậu: "Niên Niên."

Tiêu Gia Niên cười ánh mắt cong cong, đáp lại: "Ngày lành cảnh đẹp* ~ ngày lành cảnh đẹp nha ~"

(Ngày lành cảnh đẹp: Tên của Văn Thần Cảnh lấy từ câu "Lương thần mỹ cảnh" nghĩa là ngày đẹp trời, cảnh cũng đẹp.)

Văn Thần Cảnh giọng nói trong trẻo đáp "Ừ", cười cực kỳ vui vẻ, đôi mắt cong cong chứa đầy ánh nắng, trong ánh nắng đó có Niên Niên của anh.

"A ——" Văn Thần Cảnh ôm đầu mình, bị đau mà tỉnh lại, anh ta cảm giác đầu óc mình bị đảo lộn rối tung, vô cùng đau đớn.

Tim anh cũng rất đau, như thể trong lòng có món đồ sứ bị đập nát, những mảnh vỡ rải rác đâm vào da, máu thịt be bét.

Câu nói "Ngày lành cảnh đẹp ~ ngày lành cảnh đẹp nha" của Tiêu Gia Niên vẫn luôn vang vọng bên tai anh.

Chờ tới khi Văn Thần Cảnh bình tĩnh lại, mới phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt. Anh không thèm để ý mà lau mặt, trong mắt hằn lên sự chán ghét.

Vào khoảng thời gian trước khi nhà họ Tiêu gặp chuyện, Văn Thần Cảnh có một giấc mơ. Anh ta mơ thấy được cuộc đời đầy bi kịch của mình, mà kẻ chủ mưu chính là Tiêu Gia Niên.

Trong mơ, Tiêu Gia Niên là con trai độc nhất được cưng chiều trong nhà họ Tiêu, tính cách hiền lành, chu đáo, ngoan ngoãn xinh đẹp, không ai không thích cậu. Mà anh ta, Nam Tinh và Hàn Trạm là ba người theo đuổi Tiêu Gia Niên.

Cũng vào thời điểm đó, Tiêu gia gặp biến cố, cả ba người họ đều muốn dùng hết sức giúp đỡ. Nhưng cũng chính lúc này, họ mới nhận ra Tiêu Gia Niên là một kẻ xảo quyệt, hai mặt, giả dối đầy mưu mô như thế nào.

Cậu mượn quyền lực của họ, lợi dụng tình yêu và sự thương xót của họ để khiến họ đấu đá lẫn nhau.

Tiêu Gia Niên thích dùng thái độ kiêu ngạo của kẻ bề trên để nhìn bọn hắn hết người này đến người khác sẵn sàng vì cậu mà hạ thấp bản thân, vì cậu mà vung tay đánh nhau để chứng tỏ sức hút của mình.

Cuối cùng, trong khoảng thời gian anh cạnh tranh gay gắt nhất với Hàn Trạm, Tiêu Gia Niên đã lợi dụng sự tin tưởng của bọn họ, đánh cắp bí mật công ty của hai bên và bán cho công ty đối thủ.

Vì liên quan đến công nghệ cốt lõi, cả hai công ty đều không thể vượt qua được cuộc khủng hoảng đó. Tiêu Gia Niên thấy mọi chuyện bại lộ, cũng không che giấu nữa.

Đối mặt với chất vấn của họ, cậu cười một cách khoái trá lại nhàm chán: "Tôi chỉ vì thấy vui thôi, chỉ có thể trách các anh ngu ngốc."

Từ đó về sau, Tiêu Gia Niên không còn che giấu bản tính nữa, trở nên kiêu căng ngạo mạn, cũng vì vậy mà đắc tội không ít người.

Đôi tay của Nam Tinh vốn sinh ra để chơi đàn piano, cuối cùng cũng vì muốn bảo vệ Tiêu Gia Niên mà bị trả thù, bị đánh gãy nát cả xương.

Rất nhiều người đã bị hủy hoại vì Tiêu Gia Niên, dựa vào cái gì cậu có thể sống một đời phô trương thoải mái không hề hối hận?

Văn Thần Cảnh không cam tâm!

Nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật, cuối cùng chỉ có thể uất ức cả đời rồi chết.

Lúc đó, Văn Thần Cảnh từ trong mơ bừng tỉnh, còn tưởng chỉ là một giấc mơ, kết quả là lúc này chú Ngô vội vã lên báo cho anh ta biết Tiêu gia gặp chuyện, một sự cố y tế đã khiến một người tử vong.

Trong nháy mắt, Văn Thần Cảnh như rơi vào hầm băng, mọi chuyện thế mà giống y đúc như giấc mơ của anh ta.

Anh ta đứng ngồi không yên trong nhà chờ đợi, trong mơ cha Tiêu sẽ gặp tai nạn xe cộ sau hai ngày nữa, nếu chuyện này không xảy ra thì... thì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nếu xảy ra, thì đó là bằng chứng cho thấy giấc mơ của anh là sự thật.

Vậy thì Tiêu Gia Niên sẽ phải gánh chịu sự sự trả thù của anh, việc cha Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ cũng là sự trừng phạt thích đáng, bởi vì trong mơ cha Tiêu là một người đạo đức không ra gì, giả dối, thậm chí vì lợi ích riêng mà gây ra sự cố y tế, hại chết một người.

Anh ta không có lý do gì để ngăn chặn vụ tai nạn xe cộ này, không phải sao?

Sau đó, vụ tai nạn xe cộ xảy ra một cách bất ngờ nhưng cũng hợp lý. Trong mơ, khi Tiêu Gia Niên cầu cứu, anh ta đã dốc hết sức mình để giúp đỡ cậu, chăm sóc cậu. Lần này, khi Tiêu Gia Niên đến nhà họ Văn, Văn Thần Cảnh đã chọn cách coi thường và nói lời cay nghiệt.

Cả đời này, anh ta sẽ không bao giờ cho Tiêu Gia Niên bất kỳ cơ hội nào nữa.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Thần Cảnh đứa nhỏ này lúc còn bé đã thích nằm mơ, người ta nằm mơ cưới bà xã, anh ta nằm mơ mình bỏ bà xã.

Về phần tuyến tình cảm, tất nhiên không có thể phát triển nhanh như vậy, tình trạng hiện tại chính là Hàm Hàm coi Kiêu Kiêu như con trai, Kiêu Kiêu coi Hàm Hàm như anh trai.

Tiếp theo là, không có pháo hôi nào vô duyên vô cớ hạ thấp trí thông minh của mình, mọi chuyện đằng sau đều có lý do của nó, để đề phòng spoil, tôi sẽ không nói thêm nữa ~

Editor có lời muốn nói: Ai đọc cv rồi thì đừng spoil nha, mặc dù cũng dễ đoán.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.