Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Quyển 1 - Chương 16: Cô đã có lòng diễn kịch, tôi cũng có tâm diễn cùng




Nó uể oải nằm phịch lên giường, đừng nói là nói là nói chuyện với anh, ngay cả nhìn mặt còn chẳng muốn. Như nhớ ra thứ gì đó, nó lôi điện thoại ra tháo hết pin và sim ra quăng tứ tung. Đời nhọc thật, bây giờ chẳng biết tâm sự với ai. Lúc trước còn tâm sự được với Băng Thư...lần này...nghĩ là không nên. Nó chán chường lại nằm suy nghĩ mông lung.

Quả thật không nằm ngoài dự tính của nó, anh gọi cho nó rất nhiều lần. Rất nhiều...nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Anh tức giận, mở cửa phóng sang ban công nhà nó, đập cửa rầm rầm.

“ Xuân Quả, em mở cửa ra cho anh! Xuân Quả”

Nó biết đó là giọng của ai và nó biết người đó sẽ nói gì. Nếu là lúc trước nó sẽ trốn tránh anh rồi đó, nhưng lần này lại khác. đã quyết định đối mặt thì không ngại gì vết bẩn. Nó đứng trước cánh cửa kính xuyên thấu, khẽ kéo rèm ra để lộ khuôn mặt đã có phần tiều tụy.

“ có việc gì?”

Thanh âm băng lãnh lại càng làm anh tức giận, anh ghét bản thân anh, anh ghét đã không đem lại hạnh phúc được cho nó.

“ Xuân Quả, em....”

“ phiền cậu gọi tôi là Khuê, tôi không có cái tên đó”

Khuôn mặt không một nét biểu cảm, trông cứ như thất thần nhưng cũng lại rất có hồn. Cứ như một con rối, thoạt nhìn trông chỉ là một vật đồ chơi để người khác điều khiển, nhưng càng nhìn vào khuôn mặt nó, đặc biệt là đôi mắt, ta lại càng bị ám ảnh.

“ em...”

“ xin lỗi, tôi bận, có gì hôm khác nói.”

“ xoẹt....ẹt....ẹt”

Nó không thương tình kéo chiếc rèm đóng thật chặt. Mặc kệ mọi thứ, mặc kệ anh, lời giải thích là lời giả dối, chẳng nên tin, vì thế đừng phí thời gian để nghe.

Nó mệt mỏi tiến vào phòng tắm, rửa mặt rồi xuống nhà ăn cơm. Cũng mấy ngày không về nhà không biết ba mẹ có lo lắng gì hay không? Nhưng chắc thấy nó mà không hỏi gì thì....chuyện đã được giải quyết.

“ ba mẹ, ăn cơm”

“ bà chị này, hôm nay lại hâm à”

Thằng nhóc Ba Đía đưa tay xoa rối xù tóc mái của nó, dù cũng là những hành động chọc ghẹo, nhưng nó vẫn cặm cụi vào chén cơm. Minh Thái bỏ tờ báo xuống, đưa đôi mắt sang nhìn cô con gái rượu đang có những tái độ bất bình thường thì ra chiều lo lắng. Kiều Oanh cũng không an lòng hơn được

“ ở chuyến đi chơi xảy ra chuyện gì sao con? Con có sao không? Sao đi có mấy bữa mà mặt mày hốc hác thế con?”

À, nó tinh ý nhận ra ba mẹ chỉ biết nó đi chơi, còn lại thì không biết rằng nó bị bắt cóc và phải nhập viện. Thôi kệ đi, dù gì cũng chẳng còn quan trọng.

“ con ăn xong rồi, mấy đêm ham vui ngủ không đủ giấc nên hơi mệt, con lên phòng đây. Nhóc! Dọn hộ mẹ giúp chị”

Nó đưa tay xoa xoa đầu thằng em trai rồi cũng bỏ lên phòng. Càng lớn, nó càng giỏi che dấu. Ba mẹ nó thì cứ nghĩ như những lời nó nói. Bởi vì, con gái của họ có 2 tật xấu trong những tật xấu nhất khó bỏ: “ một là sẽ cáu nếu đói, hai là sẽ quạu khi mất ngủ”

Vì thế, bọn họ cũng không truy vấn hay hỏi thêm nữa. Họ vẫn tiếp tục những bữa cơm vui vẻ bên nhau.

Nó lên phòng, hâm dở không gì làm chỉ biết cắm lắp sim và pin vào điện thoại. Nhìn màn hình, ngỡ ngàng khi anh đã gọi nó đến 59 cuộc điện thoại, hắn gọi nó 82 cuộc và còn có 1 cuộc từ một số lạ. Nó tiện tay muốn biết người đó là ai, vì thế nên quay số.

“ alo”

“ ai?”

Nó không vòng vo nhiều, hỏi thẳng số thuê bao kia luôn, đó là một giọng nữ, nghe quen quen.

“ cô là cô gái khi sáng đúng không?”

Chỉ nói có thế, nó đã tinh ý nhận ra chủ thuê bao kia là ai? Là cô gái tóc vàng đi cùng họ.

“ chuyện gì?”

“ tôi chỉ muốn hẹn cô đến cánh đồng trước nhà để có vài chuyện cần nói, điểm gặp nhau ở cây si to nhất bên kia mương”

“ thời gian”

“ cô ra liền đi, tôi đang chờ”

“tút”

Nó không nói nhiều, mặc thêm áo khoát rồi điềm đạm bước đi. Nó không muốn gặp cô ta. Nhưng cô ta muốn thì nó chiều.

Rất dễ nhìn thấy, một cô gái teen quyến rũ đang đứng dưới gốc cây to. Một thân con gái đứng đó lại mặc váy ngắn đến thế, có điên mới làm vậy.

“ chuyện gì?”

Nó đến trước mặt cô, lãnh đạm nói. Đôi mắt không buồn nhìn cô, thà nhìn những cánh cò trắng lòng nó còn thấy bình yên hơn.

Tự dưng cô ta khóc, khóc rất nhiều. Rồi còn quỳ xuống van lạy nó nữa. Nó đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn cô ta, nhếch môi xem cô ta diễn kịch. Nó chẳng ngây thơ như cô Tấm đâu.

Bỗng dưng cô ta nắm lấy tay nó, lay lay van xin nài nỉ. Nó bị lay cũng bực mình, nhất là người như cô ta, đã ghét thì đừng nói đến nó nhìn mặt chứ huống gì đụng đến người nó.

Nó hất mạnh tay cô ta ra, cô ta mất đà ngã xuống nền đất ẩm hôi tanh, người lấm lem như chuột chũi. Không biết ở góc độ nào, anh lại nhìn thấy nó đánh cô ta. Rất mạnh là đằng khác. Anh theo lời cô để đến xem cô xin lỗi nó, xin lỗi xong anh hãy xuất hiện rồi hàn gắn vết thương.

Nhưng nào ngờ lại thấy cảnh này, anh không tin nó có thể làm vậy, càng không thể tin khi chính mắt anh thấy điều này.

“ Xuân Quả, em quá đáng lắm rồi đó”

Anh đẩy nó ra và dìu cô ta dậy, vì mang giày cao gót trên nền đất mềm nên cô ta ngã vào lòng anh. Trông....thật tình cảm!

Sự xuất hiện của anh cũng chẳng nằm ngoài dự kiến của nó, cứ cho là anh hiểu lầm đi, cứ cho là đúng như những gì anh nghĩ. Có giải thích cũng chẳng ai tin, thôi thì không cần phí lời như vậy. Nó tiến tới, giật mạnh cô ta ra.

“chát”

Tiếng chát chói tay vang lên, trên mặt cô ta in năm dấu tay rõ rệt. Phải! là nó đánh, là nó dùng hết sức mình để đánh. Và đánh...trước mặt anh!

Anh nỗi giận, phẫn nộ trước hành động của nó, kéo cô lại.

“Xuân Quả!- chát”

Lại một cái tát vang lên. Vâng! Lần này là anh ra tay đánh nó!

Nó nhếch môi cười khinh bỉ, nó không khóc, càng khó hiểu hơn lại cười...cười rất đểu. Nó nhìn anh, đối diện với anh mắt này làm anh có phần lúng túng. Rất khó để đối diện.

Nó nhìn sang cô ta, nhếch môi cười nhạt. Thanh âm bật ra những từ rất cô đọng, rất trong, cũng rất....khó chịu!

“ cô đã có lòng diễn kịch, tôi cũng có tâm diễn cùng. Màn diễn xuất sắc quá đấy. khán giả đều ngu mụi bị thu hút. chúc mừng cô đã thành công với vở diễn”

Không nói nhiều, thân ảnh nó nhẹ lướt qua anh. Anh hững hờ, anh hối hận vì đã tát nó. Nó không phải người gió chiều nào theo chiều đó, tuy lời nói đay nghiến nhưng lại rất thông minh bộc lộ sự thật. Là anh đã sai lầm khi quyết định tin cô ta sao? Anh nhìn người con gái trước mặt mình, lãnh đạm bỏ đi, anh không ngờ rằng...người con gái này chính lại là người nên đề phòng.

Cô ta rất hả lòng hả dạ khi thấy nó bị anh hiểu lầm như vậy, nhưng lời cuối cùng mà nó thốt ra lại làm cô ta giật thót mình. đi cùng bên anh mà lòng rất lo lắng, giả vờ yếu đuối để anh không tin lời nó là thật! Cô yếu đuối thế này, làm sao như lời nó nói được! đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.