ở một phía khác, trong một nhà hàng.
Tống Thanh Uyển ngồi ở một bàn đội, đối diện cô ấy là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta đang dùng ánh mắt năm vô cùng soi mói mà nhìn cô ấy.
Hai người bọn họ đều không nói gì, bầu không khí vô cùng im lặng.
“Ờm, chúng ta gọi món đi.” Cuối cùng Tống Thanh Uyển lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Người đàn ông kia là một tiếng, cầm thực đơn và chọn vài món ăn, sau đó đưa thực đơn lại mà không thèm hỏi ý kiến của Tống Thanh Uyển.
Tổng Thanh Uyển: "..”
Tống Thanh Uyển rất bình tĩnh, nếu đến xem mắt thì hai bên vẫn nên hiểu biết nhau một chút mới được.
Cô ấy hít sâu một hơi, đang định nói chuyện, không ngờ người đàn ông kia giành nói trước: “Cô tức giận à?”
“Cái gì?” Tống Thanh Uyển không hiểu ra sao.
Người đàn ông tự cảm thấy hài lòng, rồi tự nói cho mình nghe: “Không giận là tốt, phụ nữ thì đừng nhỏ mọn. Vừa rồi tôi không cho cô gọi món là sợ trễ nải thời gian, đàn bà các cô làm việc lúc nào cũng rề ra.”
Tống Thanh Uyển tức giận thiếu điều bật cười, loại người cực phẩm này từ đâu ra thế? Chưa nói được mấy câu đã bắt đầu công kích cá nhân.
Cô từ tốn nói: “Anh Triệu, không biết anh nghe được lý lẽ sai trai đấy ở đâu, nhưng tôi có thể nói cho anh biết nhận thức của anh hoàn toàn sai lầm, không phải người phụ nữ nào cũng giống như tưởng tượng của anh.
Hơn nữa, tôi cảm thấy tố chất cơ bản nhất của một người có phải là nên hỏi ý kiến đối phương trước khi gọi món đúng không? Còn anh không hề có. Vả lại chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, anh cảm thấy mình nói như thế là thích hợp à?”
Cô ấy nói liền tù tì làm người nghe bối rối.
Người đàn ông kia nhìn cô ấy với ánh mắt kinh ngạc hồi lâu, vẻ mặt hòa nhã hơn vừa rồi một chút, anh ta gật đầu nói: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Thái độ của đối phương khá lịch sự, Tống Thanh Uyển cũng không tiện truy cứu nữa.
Lúc món ăn được đưa lên, Tổng Thanh Uyển nhìn xong thì không thấy đói bụng nữa, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn khách sáo ăn một ít.
“Cô tên là Tống Thanh Uyển đúng không?” Đang ăn dở, người đàn ông mới chợt nhớ hỏi tên Tống Thanh Uyển.
Đối với câu hỏi của anh ta, Tổng Thanh Uyển chỉ gật đầu.
Sở dĩ không rời đi chỉ đơn giản là tôn trọng đối phương.
Bây giờ Tống Thanh Uyển hoàn toàn không có hứng thú gì với người này nữa.
“Nghe nói cô là y tá, tiền lương của y tá rất thấp nhỉ, cô có thể nuôi sống bản thân không?” Anh ta hỏi với giọng cay nghiệt.
Tống Thanh Uyển nghe vậy, cười gượng: “Cảm ơn anh quan tâm, đến bây giờ tôi vẫn sống tốt.”
Người đàn ông nghe không hiểu, nói: “Cô Tống nói một đằng trả lời một nẻo rồi, tôi không hỏi cô sống có được không?
“À, vậy do tôi nghe nhầm”
Dường như người đàn ông không mấy hài lòng trước câu trả lời của Tống Thanh Uyển.
Nhưng không biết tại sao anh ta vẫn còn lại cảm xúc ấy, rồi nói một cách kiêu căng: “Thật ra cô làm gì cũng không quan trọng, phụ nữ quan trọng nhất là dịu dàng, đảm đang. Giúp chồng dạy con, hầu hạ chồng mình cho tốt là công việc quan trọng nhất của phụ nữ.”
Tổng Thanh Uyển cúi đầu, chẳng buồn ngẩng lên.
Anh ta tỏ vẻ không vui: “Sao cô lại không lễ phép thế hả? Tôi đang nói chuyện với cô đây, cô nên nhìn tôi mới phải. Trong công việc, nếu cô đi ăn với lãnh đạo mà bày ra thái độ này là bị đuổi
ngay rồi.
LỒ” Tống Thanh Uyển trả lời lấy lệ.
Người đàn ông đó cho rằng cô nghe lọt, vẻ mặt hòa hoãn hơn, nói như thể ban ơn: “Người giới thiệu chắc hẳn cũng nói cho cô biết tình hình của tôi rồi. Tôi hiện đang là người hùn vốn chung với một công ty, tiền lương hàng năm là sáu con số, đến khi công ty chúng tôi đưa ra thị trường sẽ còn cao hơn. Tôi nói cho cô mấy điều này là bởi vì tôi cảm thấy cô cũng không tệ, rất vừa ý.
tôi, tuy công việc của cô không tốt lắm nhưng với điều kiện của tôi thì tôi cũng không quan tâm lương bổng của cô.
Tống Thanh Uyển nghe xong, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Tiền lương hàng năm sáu con số mà đã khoác lác đến mức này rồi, nếu công ty đưa ra thị trường thật thì sẽ huênh hoang đến mức nào nữa?
Cầu xin anh, đừng cảm thấy tôi tốt đẹp gì.
“Sao cô không nói gì?”
Người đàn ông tỏ ra rất bất mãn vì sự khô khan của Tổng Thanh Uyển.
Vóc dáng ngon lành mà sao lại không có ánh mắt, lại còn vụng miệng, không nhanh mồm
nhanh miệng gì cả.
Tống Thanh Uyển ngước mắt lên, nói một cách chân thành: “Anh Triệu, anh thật là lợi hại, tôi bị anh làm chấn động không nói nên lời. Người ưu tú như anh tôi không được gặp nhiều, thật đấy, nếu không phải trên bàn không có rượu thì tôi rất muốn kính anh một ly”.
Anh ta nghẹn họng, tuy đối phương đang khen nhưng sao anh ta cứ cảm giác lạ là.
Nhưng anh ta cũng không ngu ngốc, tìm hiểu cặn kẽ sợ rằng sẽ khó chịu.
Thế là anh ta hừ lạnh, lẩm bẩm: “Mồm miệng nhanh nhau thật”
Tống Thanh Uyển coi như không nghe thấy, cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Người đàn ông đằng hắng một tiếng, tự tìm lại thể diện cho mình.
“Bình thường tối hay phải đi tham dự tiệc rượu xã giao, uống nhiều rượu, tôi muốn cô đừng để bụng, dù sao đây cũng là công việc của tôi yêu cầu, không thể tránh được.”
Anh ta tạm dừng giây lát, thấy Tống Thanh Uyển không tỏ vẻ gì thì nói tiếp: “Hơn nữa trong bữa tiệc tôi cũng sẽ tiếp xúc với những người phụ nữ khác, khi ấy mang theo mùi nước hoa hay dấu son gì đó trở về cũng là chuyện bình thường. Cô đừng hỏi, cũng không được vô duyên vô cớ nổi giận”
Nói đến đây, sắc mặt người đàn ông đó thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
“Tôi ghét nhất loại đàn bà quản này quản kia, tốt nhất là cô đừng như vậy, nếu không chắc chắn tôi sẽ chia tay cô”
Tổng Thanh Uyển thấy đủ bản lĩnh tự nói tự nghe của anh ta rồi.
Cô đồng ý làm bạn gái của anh ta bao giờ mà không thể chịu nổi? Bản thân là hạng người gì còn không tự biết à?
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ nhìn anh ta tự mình biểu diễn.
Người đàn ông nói xong, giống như Tống Thanh Uyển cũng biến thành người hay trông chừng anh ta, ánh mắt sắc bén quan sát kỹ cô ấy từ trên xuống dưới vô cùng suồng sã,
Tổng Thanh Uyển cảm thấy vô cùng ghê tởm, tam quan của cô ấy bị người này đổi mới rồi.
Cô hay nghe người ta nói đi xem mắt sẽ gặp phải vài người không bình thường, trước kia cô Ỗkhông tin, bây giờ cuối cùng cũng phải tin.
Thầy đối phương nhìn mình, Tống Thanh Uyển dứt khoát đặt mạnh cốc nước lên bàn, không hề quan tâm đến phép lịch sự, cô ấy nói thẳng: “Yêu cầu của anh Triệu không cao lắm nhỉ?
“Tôi vẫn chưa nói xong” Người đàn ông đó nói với giọng điệu ngạo mạn.
Anh ta liếc cô: “Sau khi kết hôn, cô không được đi làm nữa, bởi vì tôi cưới cô về là để nối dõi tông đường, chăm sóc ba mẹ tôi. Cô chỉ cần giúp chống dạy con là được, tốt nhất là đừng ra ngoài thường xuyên, xuất đầu lộ diện là không được. Tôi kiếm tiền nuôi cô, không phải để cô ăn. diện cho thằng khác xem. Những điều này chắc có làm được chứ”
Mới giây trước Tổng Thanh Uyển còn cảm thấy tam quan của mình nát đầy đất, ngay sau đó cô ấy phát hiện thật ra nó còn có thể nát tiếp.
“Trên đây là yêu cầu của tôi với cô, cô nhớ chưa?” Người đàn ông nói, dáng điệu hết sức kiêu căng.
Đây đúng là một người