Bé Con Ốm Yếu Của Lão Đại

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 2.

Tình tiết trước mắt, chính là tôi vừa mới kết hôn được mấy ngày, trong một buổi tiệc tôi và Vân Hoài cùng nhau ngã xuống hồ bơi.

Vân Hoài uống mấy ngụm nước, không có chuyện gì. Ngược lại là cơ thể tôi từ trước đến nay đã không tốt, sau khi trải qua sự cố này, tôi liên tục bị sốt, phải ở bệnh viện mấy ngày mới thấy chuyển biến tốt.

Sắp xếp lại tình tiết trong đầu xong, tôi từ từ mở mắt ra.

Trần nhà màu trắng tinh khiết hiện ra trước mắt.

Cảm giác thân thể mất sức cùng khó chịu truyền đến.

Tôi thở một hơi dài trong lòng.

Tôi đã như vậy rồi, động một cái cũng tốn sức, làm sao có thể còn có tâm tư để tranh giành yêu thương với Vân Hoài.

Trong phòng bệnh còn có người khác, tôi nhẹ nhàng di chuyển một chút, người đó nghe thấy tiếng động liền quay đầu, ánh mắt nhìn sang.

"Tỉnh rồi?" Trong giọng nói của Vân Mặc tựa như xen lẫn chút băng giá, không rõ ý nghĩa cười lạnh một tiếng.

Anh ta cầm điện thoại di động, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi quét mắt nhìn bóng lưng anh ta, từ từ ngồi dậy.

Hai mươi phút sau, trong phòng bệnh đứng đầy người.

Bố Vân Thịnh, mẹ Lâm Lạc Ninh, anh trai Vân Mặc, Vân Hoài cùng trúc mã của cậu ta Cố Bùi, còn có người chồng tôi không gặp được mấy lần sau khi kết hôn Hách Liên Dật.

Mọi người đều tụ tập lại.

"Vân Vãn, khi nào em mới có thể ý thức được sai lầm của mình?" Vân Mặc tiến lên một bước, nhìn xuống tôi từ trên cao, "Dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để làm tổn thương Tiểu Hoài, cho là chúng tôi đều là người ngu sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa muốn nói chuyện, nhưng phát hiện ra cổ họng khàn đến lợi hại, thậm chí cả việc phát âm cũng khó khăn.

Quay đầu liếc nhìn bên cạnh, ngay cả ly nước cũng không có.

Thấp giọng ho khan mấy cái, tôi ngước mắt nhìn Vân Mặc cách tôi gần nhất, nói giọng khàn khàn: "Anh, tôi muốn uống nước."

Tức giận trong mắt Vân Mặc ngưng trệ mấy phần, sau khi sửng sốt mấy giây thì xoay người đi rót nước, động tác vừa nhanh chóng vừa thô lỗ, rất không kiên nhẫn.

Anh ta nhét cốc vào tay tôi, đồng thời "chậc" một tiếng, ý ghét bỏ rõ ràng.

Tôi mắt điếc tai ngơ, cầm cốc và uống từng ngụm nước.

Cho đến khi nước ấm trôi qua cổ họng, tôi mới cảm thấy họng mình thoải mái hơn chút.

Uống nước xong, thấy mọi người đều đứng bất động, tôi tốt bụng gọi bọn họ: "Mọi người ngồi đi."

Đứng trước giường bệnh của tôi làm gì? Làm tôi trông giống như con khỉ bị vây xem.

Cố Bùi không nén được tức giận, lạnh giọng: "Vân Vãn, đẩy Tiểu Hoài xuống hồ bơi, làm tổn thương cậu ấy, cậu bây giờ lại không biết xấu hổ giả bộ giống như một người không có chuyện gì như vậy?"

"Tôi nơi nào không có chuyện gì?" Tôi tìm một tư thế thoải mái dựa vào, nâng mí mắt lên miễn cưỡng nhìn hắn ta một cái, "Anh không thấy tôi bây giờ nằm trên giường động một cái cũng khó chịu sao?"

"Tự làm tự chịu."

Giọng hắn ta không thay đổi: "Bất kể cậu có làm gì để hãm hại Tiểu Hoài cũng vô dụng, người độc ác như cậu, vĩnh viễn cũng không thể thay thế vị trí của cậu ấy trong lòng chúng tôi!"

Tôi thật sự phục rồi, hãm hại cậu ta?

Hồ bơi nhỏ xíu, còn chưa sâu tới hai mét. Một người đàn ông trưởng thành biết bơi rơi vào đó còn có thể chết chìm được?

Hãm hại cậu ta như vậy, còn không bằng tôi đi chơi trò chơi gia đình còn hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.