Bé Con Ốm Yếu Của Lão Đại

Chương 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia.

Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng.

Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình.

Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu.

Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi.

Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài.

Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong lòng bàn tay nuông chiều suốt hơn hai mươi năm, tình cảm sâu sắc.

Mà tôi, trải qua khốn khổ trong cuộc sống, mưa gió tàn phá, thân thể không chỉ bị gieo xuống mầm bệnh từ lúc nhỏ, cực kỳ dễ dàng bị bệnh; tính cách cũng cẩn thận dè đặt, vâng vâng dạ dạ, dè đặt lấy lòng tất cả mọi người, nhưng lại vô tình tạo ra rất nhiều trò cười nhạo.

So với đó, Vân Hoài hoạt bát sáng sủa, hào phóng khéo léo, cỗ hồn nhiên sẵn có trên người kia làm bật lên vẻ ngoài quý tộc tự nhiên, khiến cho mọi người trong nhà vui vẻ.

Sau khi chứng kiến sự thiên vị của Vân gia hết lần này tới lần khác, trong lòng tôi mười phần không cam lòng, sự ghen ghét đối với Vân Hoài càng hiện rõ trên khuôn mặt, những cuộc tranh cãi và xung đột giữa chúng tôi ngày càng leo thang.

Đây chính điều là Vân Hoài mong muốn, hơi bán một chút thảm, sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, tranh chấp giữa chúng tôi ở trong mắt người Vân gia, biến thành tôi không có ý tốt muốn hãm hại.

Sau đó, với suy nghĩ "mắt không thấy tâm không phiền", người Vân gia không hỏi qua ý nguyện của tôi, đưa tôi đi liên hôn, gả cho tên vô công rỗi nghề, bướng bỉnh bất thuần của Hách Liên gia, Tam thiếu gia Hách Liên Dật.

Cuối cùng, kết cục là tôi ghen tị thành bệnh, mất trí, điên cuồng tổn thương Vân Hoài, thậm chí không ngần ngại vi phạm pháp luật,  cuối cùng gieo gió gặp bão, bị người thọt chết ở trong hẻm nhỏ u ám.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.