Bé Chanh Siêu Chua

Chương 47




Cố Ninh hôn xong thì chạy mất.

Nhưng Trần Tùng hiếm khi sững sờ ngay tại chỗ, vẫn có thể nhìn ra dái tai cô đỏ ửng.

Không phải nằm mơ chứ.

Vợ anh lại chủ động hôn anh, lúc trước đều là Trần Tùng ép buộc và dụ dỗ Cố Ninh thân mật với mình, đây là lần đầu tiên cô chủ động sát lại hôn anh.

Cái này coi như là đáp án cho câu hỏi thích hay không thích anh nhỉ?

Đột nhiên Trần Tùng vui sướng đến ngón tay cũng hơi run rẩy, muốn thò tay vào túi lấy điếu thuốc để bình tĩnh lại chút, nhưng phát hiện hôm nay vội đưa Cố Ninh ra ngoài, quên không mang theo bao thuốc và bật lửa.

Mẹ kiếp.

Trần Tùng đứng ở cổng trường một lúc mới rời đi, nếu không bảo vệ có khả năng sẽ đi qua hỏi anh có phải có chuyện gì hay không?

Bọn họ bắt xe taxi đến trường, thế nên Trần Tùng rời đi cũng phải gọi xe.

Sáng sớm, trước cổng trường không có nhiều xe taxi, anh dứt khoát lên mạng đặt xe, đợi xe đến thì lập tức đi lên, sau đó bảo tài xế đưa anh đến quán bar anh mở.

Trên đường, tâm trạng của Trần Tùng khó có thể bình tĩnh lại được, thỉnh thoảng anh lại mở điện thoại ra xem một cái.

Giao diện trò chuyện Wechat vẫn như cũ, hôm nay anh chưa gửi tin nhắn cho Cố Ninh, nhưng bọn họ vừa mới tách ra, bây giờ háo hức gửi tin nhắn qua, có phải quá…

Trong đầu Trần Tùng suy nghĩ là như thế, nhưng tay đã gõ vào bàn phím điện thoại rồi.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, thì mấy tin nhắn đã được gửi đi, đột nhiên Trần Tùng thấy hối hận, muốn thu hồi, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, nên dứt khoát cứ để vậy.

Đợi lúc lâu, điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, nhưng không có một tin nào của Cố Ninh.

Tuy Trần Tùng biết bây giờ có khả năng Cố Ninh đang trong lớp, không có thời gian rảnh xem điện thoại, tất nhiên cũng không có thời gian trả lời tin nhắn anh.

Nhưng biết là một chuyện, muốn nhận được tin nhắn của Cố Ninh lại là một chuyện khác.

Thực ra tin nhắn anh gửi cũng không có gì, ra sức hỏi đều là chuyện rất bình thường, chỉ là bảo cô nhớ ăn sáng, nếu không cẩn thận gầy thành cây trúc, sờ không thoải mái.

Đợi đến lúc Trần Tùng đến quán bar được hơn một tiếng, mới nhận được tin nhắn Wechat của Cố Ninh.

Quả chanh nhỏ: Em ăn sáng rồi, một bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành.

Quả chanh nhỏ: Đúng rồi, chiều nay không có tiết, tối nay chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Quả chanh nhỏ: Nhưng nếu như anh bận chuyện của quán bar, em có thể cùng bạn học đi ăn ở căng tin, em chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Giây đầu tiên anh nhận được tin nhắn đã trả lời luôn.

Trần Tùng: Một bánh bao thịt và một cốc sữa đậu, cái này quá ít, có thể ăn no mới là lạ.

Trần Tùng: Chiều nay anh không có việc gì, ông đây tuyển nhiều nhân viên về như vậy, đương nhiên phải để bọn họ làm việc rồi, hơn nữa chuyện của quán bar đều đã xử lý được bảy tám phần rồi, đến lúc đó sẽ đi đón em.

Trần Tùng: Em xác nhận thời gian rồi gửi cho anh, anh lúc nào cũng được.

Nửa tiếng sau, cô mới đáp lại anh.

Quả chanh nhỏ: Được, thế thì ba giờ chiều nhé.

Trần Tùng đáp luôn: Được.

Đối phương không gửi tin nhắn nữa, tâm trạng của anh vẫn vui vẻ, buổi sáng ở quán bar gặp ai cũng cười.

Các anh em đều không kìm được hỏi anh có phải sắp có chuyện vui không: “Chị dâu có tin vui?”

Trần Tùng cười mắng: “Mẹ nhà chúng bay, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc có con, bọn bay còn chưa cưới vợ đâu, bọn bay đó tìm vợ trước đi đã, sẽ biết được không chỉ có chuyện này mới vui vẻ, đồ không có kiến thức.”

Đỗ Lương cũng đang ở trong quán bar.

Anh ta lười biếng liếc Trần Tùng một cái: “Ô hô, cậu còn mắng người ta không có kiến thức, cậu thử nói xem, vợ cậu làm cái gì mà khiến cậu vui vẻ như vậy?”

Trần Tùng ho mấy tiếng: “Vợ ông đây chủ động hẹn ông đây đi ăn cơm.”

Đỗ Lương: “...”

Các anh em khác: “...”

Nhân viên quán bar: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.