Bé Chanh Siêu Chua

Chương 46




Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Ninh nghe thấy Trần Tùng nói thích mình, đột nhiên không thể phản ứng lại, ngốc nghếch đơ ngay tại chỗ.

Trần Tùng không thể nhìn nổi dáng vẻ ngẩn người của cô nữa, không nhịn được dùng râu mọc dài dưới cằm cọ vào khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô.

Cảm giác nhoi nhói đã kéo Cố Ninh về thực tại.

Mặt cô nhanh chóng trở nên đỏ ửng, lời nói cũng không nghe theo sự khống chế trở nên lắp bắp: “Anh, anh vừa vừa nãy nói thích em?”

Trần Tùng khẽ cười: “Ở đây ngoại trừ em ra còn có người khác à? Đúng, không sai, ông đây thích em.”

Cố Ninh vẫn ngẩn ra, trong hoàn cảnh như này hỏi ra một câu vô cùng ngớ ngẩn: “Vì sao anh lại thích em?”

Anh thật sự muốn bổ đầu cô ra xem xem bên trong chứa cái gì.

Không biết là ai tối qua sau khi uống say càm ràm nói anh không thích cô, nói luôn muốn làm cô bla bla, bây giờ nói thích cô, cô lại không tin.

Nhưng, lần này Trần Tùng vẫn kiên nhẫn: “Anh không trả lời câu hỏi này của em ngay, anh muốn hỏi vợ à em thì sao, em có thích anh không? Nếu như em cũng thích anh, vậy em cho anh lý do đi?”

Cố Ninh lắc đầu.

Không biết là trả lời cho câu thích hay không thích anh, hay là trả lời cho câu có đưa ra lý do hay không.

Trần Tùng lại lầm tưởng là câu trước, mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết con ruồi, lập tức trở nên tức giận: “Em nói một câu, em có thích anh không?”

Cố Ninh lại lắc đầu.

Vốn sáng sớm anh ở trạng thái nửa cứng, muốn lại cùng cô làm một trận sau đó đưa người về trường.

Nhưng hôm nay sống chết ở vấn đề này, nếu như không có được đáp án, sẽ không thả cô về trường, thời gian anh với cô kết hôn dài như vậy, chẳng lẽ một chút yêu thích không có?

Đậu!

Không phải chứ!

Trần Tùng chút nữa thì nổi giận.

Vừa mới đầu còn cho rằng Cố Ninh thích mình, thế nên mới để ý lúc anh làm cô, có phải bởi vì thích nên mới làm không, ai nghĩ đến lại biết được có khả năng cô không thích mình.

Cố Ninh không biết trong mấy giây này Trần Tùng lại nghĩ nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

Cô gần như không biết phải nói gì.

Trần Tùng càng lúc càng kích động, thậm chí còn nghĩ đến chuyện khác, vợ của anh chung sống với anh thời gian dài như vậy, còn không thích anh, thế sau này càng khó hơn, giấy đăng ký kết hôn bọn họ còn chưa lấy.

Có lẽ nào Cố Ninh sau khi đến Bắc Kinh học đại học, thật sự có suy nghĩ vứt bỏ người chồng tồi này?

Chết tiệt.

Nếu cô dám vứt bỏ anh!

Ông đây nhất định…nhất định…

Nhất định cái gì, Trần Tùng bỗng nhiên không biết anh có thể làm cái gì, hình như anh thật sự bất lực không thể làm gì Cố Ninh, mẹ nó!

Cố Ninh thấy sắc mặt Trần Tùng rất kém, trong đầu càng loạn hơn, tạm thời lảng tránh không nói: “Sáng tám giờ có tiết, nếu không đi đến trường sẽ muộn mất, em vừa mới khai giảng, không thể…”

Trần Tùng nghe thấy cô nói lời này, thì biết Cố Ninh không muốn trả lời mình rồi.

Cho dù anh vẫn rất buồn bực, nhưng cũng biết Cố Ninh coi trọng học tập hơn bất cứ điều gì, nếu như muộn thật, nói không chừng còn giận dỗi với anh.

Thề là Trần Tùng đè nén nỗi bất an trong lòng, cứng ngắc thả cô ra, để cô đi đánh răng rửa mặt.

Lúc Cố Ninh đánh răng rửa mặt, động tác hơi cứng ngắc, bởi vì Trần Tùng luôn đứng ở bên cạnh nhìn cô, giống như đang suy tư.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Cố Ninh nhỏ giọng nói: “Em xong rồi, bữa sáng em sẽ đến trường mua sau.”

“Ừm.”

Từ trong cổ họng Trần Tùng phát ra một tiếng.

Trên đường bọn họ đi đến trường vẫn không nói chuyện gì, trong lòng Trần Tùng buồn bực, Cố Ninh vẫn đang nghĩ đến lời anh nói sáng nay với mình, anh nói anh thích mình…

Đợi sau khi đến trường, Trần Tùng với Cố Ninh cùng nhau xuống xe, anh đưa cô đến cổng trường.

Bây giờ vẫn chưa có nhiều người.

Trần Tùng đang định bảo trưa nay sau khi cô tan học thì gọi điện cho anh, ai biết bỗng nhiên Cố Ninh kiễng chân lên hôn anh một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.