Bay Qua Năm Tháng

Chương 5




Lúc trở lại công ty, công việc của cô vẫn là trợ lí của anh, chỉ là Chu Dư Đông nếu đi ra ngoài xã giao sẽ đưa cô đi cùng, những cuộc họp của phòng thiết kế anh cũng muốn cô mang tài liệu tham gia cùng, và ngồi ở phía sau anh.

Sau lần đó Đào Vị nhiều lần gọi điện thoại tìm Đào Kỳ, Đào Kỳ không nhận vẫn gọi tiếp, cô nhận thì mở miệng đã mắng chửi người, có lần còn gọi tới khi cô ở trước mặt Chu Dư Đông, Đào Kỳ bị mắng chửi đến sắc mặt trắng bệch, Chu Dư Đông lấy điện thoại từ tay cô sau đó cúp máy, đưa tên Đào Vị vào danh sách đen.

Thời điểm mùa xuân đến, cô nghe được bí thư Ngô đặt vé máy bay cho Chu Dư Đông, Đào Kỳ vội vàng cùng mẹ sắm đồ tết.

Trong trí nhớ của cô, mẹ cô nhiều năm đã không có ở nhà đón năm mới, bà thường có công việc phải đi suốt, bỏ cô một mình ở nhà ông nội chăm sóc, hàng ngày nhìn sắc mặt của bác cả gái và chị họ. Mẹ cô nói thường xuyên đi công tác sẽ có tiền nhiều, có thể sớm thanh toán nợ nần cho người to. Năm nay mẹ cô ở nhà đón năm mới, cô dùng tiền thưởng của công ty mua nhiều món ăn lạ, còn có mua rèm cửa, hạt dưa và đồ ăn vặt.

Chu Dư Đông bay tới Trường Đảo vào hai mươi bảy tháng chạp.

Đêm 30 Đào Kỳ và mẹ đi đến nhà ông nội ăn sủi cảo. Chị họ không cẩn thận, làm đổ chén canh nóng lên đùi của Đào Kỳ.

Mắt mẹ cô đỏ lên vội đưa cô đến bệnh viện, mua thuốc trị bỏng về nhà bôi lên chỗ vết thương cho cô.

“Mẹ, sau này chúng ta không đến nhà bác cả nữa có được không?” Cô thương lượng với mẹ.

“Chúng ta đến là vì thăm ông nội, đó là cha của cha con.” Mẹ cô lạnh nhạt nói.

Mẹ cô lại đi công tác rồi. Đào Kỳ đang nằm trên giường ngủ ôm cái gối có mùi của mẹ cô thì nhận được điện thoại của Chu Dư Đông.

“Có đi chơi không? Đi xem phim với mẹ cũng vui.” Anh ôn hòa hỏi.

“Mẹ em đi công tác rồi.”

Chu Dư Đông một thoáng yên lặng, sau đó là một tiếng than nhẹ: “Tiểu Đào Kỳ đi ra đây đi, anh đang ở dưới lầu chờ em.”

Đào Kỳ lập tức cầm điện thoại chạy đến bên cửa sổ.

Quả nhiên có một chiếc BMW đang đỗ ở dưới lầu.

Cô vội vàng chạy xuống dưới nhà, người kia hướng về phía cô giang hai cánh tay chờ sẵn.

Chu Dư Đông ôm cô vào lòng, trong ánh mắt anh tất cả đều là nụ cười.

Hôn gương mặt cô có chút đỏ ửng vì chạy, tim Chư Dư Đông chợt nhói.

Hơi thở mùa xuân vẫn còn hiện diện, tiệm cơm nhỏ vẫn chưa mở cửa nên bọn họ đi đến một nhà hàng.

Trời lạnh, anh gọi canh nóng thêm mấy món ăn tinh xảo nữa, ánh mắt anh cưng chìu cô giống như cha đối với con gái.

Bưng chén canh lên uống hết một hơi, bỗng giọt nước mắt rơi vào trong chén.

“Nhớ mẹ sao?”

Cô ngượng ngùng cười cười, lộ ra vẻ ngây thơ.

Ăn xong bữa cơm, anh đưa cô về nhà, cô ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa ăn vặt, anh đến thư phòng làm việc.

Cô ở phòng khách không nhịn được bèn chạy đến thư phòng tìm anh, nhìn thấy anh bận rộn trước máy vi tính, cô nghĩ anh nên nghỉ ngơi một lát, liền bước về phía sau lưng anh dùng hai tay che mắt của anh lại, anh kéo cô ngồi lên trên đùi, hôn cô đến nỗi hít thở không thông.

Đêm hôm đó cô vẫn ngủ trên chiếc giường lớn còn anh thì ở thư phòng.

Lúc nửa đêm cô gặp ác mộng tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy anh ngồi cạnh giường thay cô lau mồ hôi trên trán.

Trên người anh thơm mùi sữa tắm, nhẹ nhàng khoan khoái, con ngươi sáng như ngọc.

Cô kéo lấy vạt áo của anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn, tròng mắt như thu thủy (nước mắt mùa thu).

“Tiểu Đào Kỳ.” m thanh khàn khàn của anh gọi cô.

Nụ hôn ùn ùn kéo đến bao phủ lý trí của cô, tháo bỏ phòng tuyến của cô, hoàn toàn giao mình cho người đàn ông mà cô ngưỡng mộ.

Sau lần đó mấy ngày, cô đều ở trong căn phòng đó, ban đêm anh ôm cô vào trong ngực, hôn khóe mắt của cô nói với cô đừng sợ, ban ngày anh tự tay xuống bếp nấu những món ăn cô thích nhất.

Mùa xuân đi qua, rất nhiều bạn học chờ tin tức từ công ty, bạn học nào định xuất ngoại thì chuẩn bị phỏng vấn, còn những bạn học thi nghiên cứu thì đợi tin tức.

Bí thư Ngô nói công ty sẽ chính thức kí hợp đồng với cô.

Các bạn học đều nhìn Đào Kỳ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Đào Kỳ chịu khó, càng thêm cố gắng làm việc.

Có giáo sư Chu hướng dẫn, đề cương luận văn của Đào Kỳ rất thuận lợi, luận văn cũng vậy, Chu Dư Đông vỗ vỗ đầu của cô như khen một chú chỏ nhỏ: “Nếu làm tốt hơn chút nữa có thể sẽ lấy bằng ưu tú rồi.”

Đào Kỳ chưa được khen bao giờ, không phải làm không tốt mà chưa bao giờ tranh đua.

Sau buổi lễ tốt nghiệp, công việc của Chu Dư Đông lu bu hơn, thường không thấy bóng dáng anh ở công ty. Có lúc Đào Kỳ tìm anh vì chuyện công việc cũng không gọi được cho anh, các nhân viên thiết kế bàn luận nói Tổng giám gần đây tính tình rất kì lạ.

Mẹ cô và cô thương lượng: “Ra nước ngoài học thêm hai năm đi, con còn nhỏ, có thể ra ngoài học hai năm nữa.”

Đào Kỳ mặc dù thật thà, nhưng cô rất nhạy cảm. Biết quyết định của mẹ cô lần này là muốn tách cô và Chu Dư Đông ra, nhưng trong nhà lấy đâu tiền cho cô dư học?

Một hôm Đào Kỳ thấy Đào Vị từ phòng làm việc của Chu Dư Đông bước ra ngoài.

Rõ ràng có thể trực tiếp rời đi, sao lại phải tới phòng trợ lí: “Đứa con gái kia được sinh ra thật đúng là đồ ti tiện!”

“Người ta không nhớ chị nhưng chị lại cứ theo đuôi chẳng phải là ti tiện hơn sao?” Mắng cô có thể nhịn nhưng mắng mẹ của cô thì cô không bỏ qua.

Đào Vị đem toàn bộ đồ đạc trên bàn quét xuống đất: “Tao sẽ khiến mày khóc lóc cầu xin tao!”

Dứt lời, cô ta hất mái tóc xoăn gợn sóng rời đi.

Đào Kỳ đi tới phòng làm việc của Chu Dư Đông lấy tài liệu phát hiện trên đầu vai áo sơ mi của anh có một vết son màu đỏ, rất chói mắt.

Cô đứng ở trước mặt của anh, mắt mở to không nháy nhìn chằm chằm Chu Dư Đông.

“Đào Kỳ, tin tưởng anh một lần có được không?” Vẻ mặt Chu Dư Đông mệt mỏi, trong mắt có sự đau đớn ẩn sâu.

“Vâng.”

Trừ ba mẹ cô ra, trên đời này chỉ có mình anh đối tốt với cô nhất, cô đã sớm coi anh là người thân nhất rồi.

“Đi ra nước ngoài du học hai năm nữa đi, thủ tục anh sẽ làm tất cả.”

Cũng nói giống với mẹ cô, nhưng Đào Kỳ đối với câu nói này vẫn có cảm giác như bị sét đánh.

“Vâng.”

Đào Kỳ trả lời anh rất đơn giản nhưng tim cô vỡ tan thành từng mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.