Sau khi cúp điện thoại xong xuôi, Thành Viễn mới quay lại bãi đỗ xe, nhắn tin cho An Nhã.
"Tôi đang đợi em dưới sân"
Cô đang ngồi ngẩn ra bên giường mẹ, nhìn thấy tin nhắn này, trái tim liền đập loạn lên trong lồng ngực. Ngón tay ngay lập tức nhắn lại mấy từ: "Anh về từ khi nào?"
"Mới xuống máy bay chiều nay. Em xuống đi"
An Nhã cũng không hề ý thức được khóe miệng mình đã bị kéo căng ra từ khi nào, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp hiện tại không thể che giấu được. Cô nhẹ nhàng kéo chăn lại cho mẹ, sau đó dặn dò y tá trông nom mẹ Tâm cẩn thận rồi mới chạy như bay xuống dưới sân bệnh viện.
Ánh mắt An Nhã tìm kiếm khắp sân bệnh viện hồi lâu, sau cùng chợt khựng lại trên người của một người đàn ông đang đứng tựa vào thân xe cách đó một quãng. Thành Viễn mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, nửa gương mặt dù chìm trong bóng tối nhưng vẫn khiến cho người ta có thể nhận ra được vẻ tuấn mỹ cực phẩm xuất phát từ riêng anh, trái tim người con gái kia bỗng nhiên lại vì anh mà đập hẫng mất một nhịp.
An Nhã hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc vào tận trong đáy lòng, chậm rãi đi đến gần Thành Viễn: "Anh đến lâu chưa?"
"Không lâu lắm". Anh cúi người mở cửa xe, thản nhiên nói: "Về nhà thôi"
Cô gật gật đầu, sau đó theo anh bước vào xe, cùng trở lại căn biệt thự của Dương Thành Viễn.
Trong khoang xe tĩnh lặng, người đàn ông kia vẫn chuyên tâm lái xe, còn An Nhã ngồi một bên thỉnh thoảng lại quay sang len lén liếc nhìn anh, càng nhìn càng thấy anh thật sự quá giống Kiến Thành. Mấy ngày hôm nay cô đã lên mạng tham khảo rất nhiều bài viết về anh em sinh đôi, trên đó nói dù có là sinh đôi cùng trứng đi chăng nữa thì hai người nhất định vẫn có một số đường nét khác nhau, không thể nào giống đến 100% người kia được.
Cô quen Dương Kiến Thành một năm, trong một năm đó hầu như toàn bộ thời gian đều là chung sống với anh, còn có thể nhớ rõ từng tấc da thịt anh đến từng chân tơ kẽ tóc. Trước đây khi gặp Thành Viễn, vì ấn tượng ban đầu về anh ta là ánh mắt lạnh lùng xa cách cho nên cô đã không chú ý đến những chi tiết này, bây giờ sống chung với nhau, ngày lại ngày trôi đi, cô mới phát hiện ra đến cả từng điệu bộ, cử chỉ, thậm chí là từng cái nhíu mày của anh đều giống hệt Dương Kiến Thành. Thứ khác nhau duy nhất giữa hai người họ chỉ là sẹo trên cơ thể mà thôi, nhưng mà, Thành Viễn lại từng dùng tia laze lượng tử để xóa sẹo.
"Làm cái gì mà nhìn tôi chằm chằm như vậy?". Giọng nói trầm trầm dễ nghe của Thành Viễn đột nhiên truyền đến khiến An Nhã giật mình, vội vội vàng vàng ngoảnh đầu đi chỗ khác:
"Đâu có nhìn anh"
Anh khẽ cười, ánh mắt vẫn tập trung nhìn đường phố phía trước: "Yên tâm. Tôi đã khỏe hẳn rồi, tối nay sẽ bắt đầu thực hiện hợp đồng. Em đừng lo"
"Bao giờ thì anh chán tôi?"
"Còn phải xem thái độ của em trên giường thế nào"
An Nhã ngoảnh đầu nhìn những biển hiệu đầy màu sắc lướt qua ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Chỉ vì một hợp đồng nhỏ nhoi mà khiến anh hao tâm tổn sức không ít. Phụ nữ nào leo lên giường của anh cũng được đãi ngộ tốt như thế à?"
"Em đang ghen?"
"Không, tôi chỉ muốn tham khảo kinh nghiệm của những người đi trước. À không". An Nhã cười nhạt: "Leo lên giường trước thôi"
"Điều đó em không cần phải lo. Tôi không thích phụ nữ ngoan ngoãn, bởi vậy cho nên lát nữa em cứ nằm yên không kháng cự là được"
"Vô sỉ". Cô khẽ chửi trong miệng, sau đó một lát lại nói: "Vợ chưa cưới của anh có biết đời sống của anh sa đọa như thế không?"
Lúc này, xe đã vào đến sân biệt thự của Thành Viễn. Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt: "Từ bao giờ em quan tâm đến đời tư của tôi vậy? Em thích tôi à?"
An Nhã giơ tay tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, vẻ mặt dường như không quan tâm đến mấy câu châm chọc kia: "Từ bao giờ anh trở nên tự luyến như vậy?"
Thành Viễn cười cười, sau đó không nói không rằng câu nào liền mở cửa bước xuống, ôm ngang An Nhã vào trong nhà. Cô bị anh ôm bất ngờ cho nên kinh ngạc đến mức cả người ngây ra, mãi gần nửa phút sau mới có thể kêu lên:
"Anh làm cái gì vậy?"
"Có thể hỏi câu nào thông minh hơn được không?"
An Nhã nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng nói có phần hơi gấp gáp: "Anh không định tắm trước à?"
Lúc này, Thành Viễn đã bước lên khỏi cầu thang, anh đá cửa phòng ngủ rầm một tiếng, sau đó đem cô đặt vào bồn tắm, với tay xả nước, thản nhiên trả lời: "Bây giờ tắm"
Hiện tại An Nhã đang mặc một bộ váy bằng vải voan mềm mại, khi gặp nước lạnh, lớp vải kia liền dính chặt vào người làm lộ ra nửa bầu ngực thanh xuân đầy đặn, áo ngực ren màu trắng cũng thấp thoáng hiện lên.
"Á"
Hai má cô đỏ ửng như gấc, lúng túng giơ hai tay lên che ngực, mà hành động ngượng ngập này lại càng làm cho đáy lòng ai kia cồn cào dữ dội, cổ họng cũng trở nên khô khốc bỏng rát. Đã bảy năm nay anh ăn chay rồi, hôm nay vốn chỉ định trêu chọc cô một chút, không ngờ mới nhìn thấy cảnh này đã suýt phun máu mũi.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thành Viễn đang chằm chằm nhìn mình, An Nhã xấu hổ hét lên: "Anh mau đi ra ngoài"
"Này, tôi...". Thành Viễn vốn định nói: Tôi với em đã ký hợp đồng, em phải tự nguyện mới đúng, tại sao đuổi tôi?
Thế nhưng lời còn chưa kịp nói, cô đã lạnh lùng chặn họng: "Còn không ra đừng trách tôi đánh anh"
"Vậy em định đánh bằng cách nào? Khiến tôi một tuần không thể rời khỏi giường à?"
"Mặt dày. Vô sỉ". An Nhã giơ tay chỉ về phía cửa phòng tắm, gào lên: "Tôi cho anh ba giây, mau lượn ra ngoài"
Vẻ mặt Dương Thành Viễn vẫn chẳng biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, từ đầu đến cuối vẫn bình thản như không. Anh khoanh tay trước ngực, thản nhiên tựa người vào tường: "Để xem em có thể làm tôi không rời khỏi giường được trong bao lâu. Lên đi"
"Vậy đừng trách tôi". An Nhã vừa nói, vừa đứng dậy khỏi bồn tắm, năm ngón tay co lại tạo thành hình móng diều hâu, lao đến nhắm thẳng vào cổ họng Thành Viễn.
Anh nhanh như cắt xoay người né tránh, hai tay vẫn khoanh lại trước ngực, không hề động đậy, dường như chỉ phòng thủ chứ không có ý định phản đòn của An Nhã. Mà hành động này của anh lại giống hệt lần đầu tiên cô và Kiến Thành luyện võ năm xưa, lúc đó, Dương Kiến Thành cũng chỉ nhường cô, không đánh.
Mức độ nghi hoặc trong lòng An Nhã hiện tại đã lên tới 99% rồi. Người đàn ông này có phải là Kiến Thành hay không, đánh xong trận này là có thể xác định.
Nghĩ vậy, cô tiếp tục dồn sức tấn công Thành Viễn. Không gian phòng tắm vừa hẹp vừa trơn, không thể triển khai hết các thế đòn thoải mái được, thành ra An Nhã chỉ có thể dồn toàn lực vào tay, hết đấm trái rồi đấm phải, thậm chí là cả đấm trực diện cũng không thể nào trúng được vào người Thành Viễn.
Anh thấy cô như vậy, liền cong môi mỉm cười, vẻ mặt hết sức thản nhiên: "Tối nay em chưa được ăn cơm à?"
An Nhã lùi người ra sát thành bồn tắm, sau đó co chân lao đến định tấn công vào bụng của Thành Viễn: "Anh mới uống Reb bull hay Rocket à?"
Dương Thành Viễn căn đúng thời khắc chân cô đến sát người mình mới nghiêng người sang trái một góc bốn mươi độ khiến An Nhã bị mất đà, đạp văng cánh cửa phòng tắm, lao ra ngoài: "Tôi mà cần phải uống mấy thứ vô dụng đó sao?"
Nói rồi, anh cũng bước nhanh ra theo, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng tắm đã bị An Nhã tấn công bất ngờ cho nên đành phải giơ tay ra đỡ. An Nhã thà chết không chịu khuất phục, tiếp tục dùng tay còn lại đấm Thành Viễn, tuy nhiên vì anh phản ứng quá nhanh cho nên khiến tay cô đấm hụt, đập vào tường.
"Á"
Thành Viễn lập tức ngừng động tác, vội vàng cầm tay An Nhã lên cẩn thận xem xét: "Em có sao không?"
Cô nhân lúc anh không đề phòng, lén gài chân mình vào chân anh, giả vờ nhăn mặt trả lời: "Đau quá""
"Đợi tôi...". Lời còn chưa nói xong, An Nhã đã nắm ngược lại tay Thành Viễn, xoay mạnh một vòng, đồng thời gài chân khiến anh ngã xuống sàn. Mà người đàn ông kia cũng nhanh như chớp túm tay cô kéo xuống, khiến cả người An Nhã đè lên người mình: "Có vẻ như em không đau mấy thì phải"
An Nhã lúc này nằm trên anh, hoàn toàn quên mất váy áo trên người đã ướt hết, chằm chằm nhìn vào mắt Thành Viễn, nói: "Ngay từ đầu, ở quán Bar Đồng Khánh, anh đã giả vờ không biết võ?"
"Tôi chưa hề nói mình không biết võ"
"Vậy tại sao lúc đó lại không kháng cự, anh vốn dĩ có thể đánh lại tôi?"
"Em hấp dẫn như vậy, tôi là đàn ông, để em đánh cũng không vấn đề gì"
Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó hít sâu một hơi, thu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Dương Thành Viễn nói: "Dương Kiến Thành"
Sắc mặt của anh dường như không hề tỏ ra ngac nhiên, cũng không có chút gì tò mò khi cô gọi như vậy, Thành Viễn chỉ khẽ cười: "Tôi thật ra tên Dương Thành Viễn"
"Tại sao anh lừa dối tôi?". Sống mũi An Nhã đột nhiên cay cay: "Bảy năm qua anh không những rời bỏ tôi. Đến khi quay về còn tỏ ra như không quen biết tôi, đùa tôi như vậy anh vui lắm sao?"
Bàn tay đang ôm An Nhã đột nhiên tăng thêm lực, anh siết chặt cô vào lòng, không cho cô một chút không gian nào để có thể cựa quậy: "Vậy tại sao ngay từ đầu em không nhận ra tôi?"
"Anh biến mất bảy năm. Trở về với cái tên Dương Thành Viễn, quay lại với thân phận một người mới từ Washington trở về thừa kế tập đoàn, tôi có thể chạy đến ôm lấy anh sao?"
"Tôi đã hy vọng em có thể chạy đến bên tôi. Tuy nhiên, em biết không?...". Nói đến đây, anh hơi ngừng lại: "Sau sáu năm hôn mê ở Washington, lần đầu tiên tôi quay trở lại thành phố A, khi đó lại em nắm tay một người đàn ông khác đi vào khách sạn. Lúc đó, tôi cũng tự hỏi mình rằng: tại sao em lại không thể chờ tôi, tại sao không thể đợi tôi trở về"
An Nhã kinh ngạc kêu lên: "Khách sạn? Tôi không có"
"Tôi đứng bên kia đường, đối diện là khách sạn Hồng Hoa, ngày hai mươi ba tháng tám"
Não bộ cô lục đục vận hành, cố gắng nhớ lại xem một năm trước mình đã vào khách sạn khi nào, một lát sau mới chợt nhớ ra hôm đó Nam nói đã gặp một người giống hệt Dương Kiến Thành ở khách sạn Hồng Hoa, còn tốt bụng dẫn cô đến đó.
Nghĩ đến đây, An Nhã vội vàng nói: "Không có. Hôm đó Nam nói gặp một người giống anh ở khách sạn, cho nên dắt tôi đến đó tìm. Khi đến nơi mới biết là không phải"
Nghe xong câu này, Thành Viễn bất chợt nhíu mày. Anh cẩn thận quan sát từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt cô một lượt, tuy nhiên, dường như trong ánh mắt của An Nhã không hề xuất hiện một tia giả dối nào, nơi đó chỉ ngập tràn kiên định nhìn anh.
Thành Viễn yên lặng suy nghĩ một lát rồi bất chợt giơ tay lên, kéo đầu An Nhã áp vào ngực mình: "Tôi tin em. Là tôi đã bảo vệ em không tốt"
Anh thực sự không muốn nói quá nhiều vào lúc này, cũng không muốn nhắc lại những chuyện không vui trước đây của hai người. Trong lòng Thành Viễn tự hiểu, người có thể che mờ sự thật kia chắc chắn thế lực cũng vô cùng lớn, nếu không, đã không có khả năng cản bước anh điều tra ra sự thật lâu như thế.
"Tôi hận anh, hận chết anh. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?". An Nhã nằm trong lồng ngực anh, lúc này đã có thể khẳng định rõ ràng đây là người đàn ông cô đã yêu và chờ đợi suốt bảy năm, nước mắt bỗng nhiên bật ra, khóc nức nở: "Bảy năm qua một mình tôi kiên trì, ngày nào cũng không ngừng chờ đợi anh, không ngừng nhớ anh, anh có biết không hả? Tại sao lại đùa giỡn tôi?"
"Anh xin lỗi". Thành Viễn hít sâu một hơi, cố ngăn cảm xúc chua xót bắt đầu xông lên cổ họng: "Anh không biết đối diện với em thế nào, không biết làm thế nào để có thể chăm sóc em... cho nên mới phải làm như vậy"
"Dương Kiến Thành, nhìn thấy tôi khổ sở như vậy anh vui lắm phải không?"
"Không". Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của người con gái trong lòng, giọng nói mang đầy vẻ kiên định: "Anh đã ở đây rồi. Sau này sẽ không để em phải một mình nữa"
Giọng An Nhã đã trở nên lạc đi, nước mắt làm ướt nhòe một mảng áo của Thành Viễn: "Không phải anh còn có vợ chưa cưới sao?"
"Không cưới. Đời này, chỉ có em"
"Tôi không tin"
Thành Viễn tỏ vẻ thở dài: "Vậy để anh trao toàn bộ bản thân cho em để chứng minh nhé. Sau này, em phải chịu trách nhiệm với anh"
An Nhã nghe xong câu này, đang khóc cũng phải phì cười: "Sau bảy năm, độ vô sỉ của anh đã tăng lên bảy lần đấy"
"Vô sỉ cũng là do em". Dương Thành Viễn đột ngột xoay người, đem An Nhã lật xuống dưới thân mình: "Ai bảo em quyến rũ như vậy".
Lời vừa nói xong thì môi của anh cũng chạm đến môi cô, lần này, bờ môi của Thành Viễn không còn giá lạnh, cũng không còn khiến trái tim An Nhã tê buốt như lúc còn ở trong hang động nữa. Mùi vị môi lưỡi của anh rất ngọt, còn mang theo hương thơm quyến rũ tựa như một loại rượu vang đã ủ lâu năm, ngọt thơm và êm dịu khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc.
Thành Viễn cúi đầu nhiệt tình hôn cô, đầu lưỡi quyện lấy lưỡi An Nhã, cảm nhận được cả sự đắng cay từ trong những giọt nước mắt của cô, cảm nhận được những chịu đựng suốt một thời gian dài qua mà người con gái anh yêu phải chịu đựng, trái tim đột nhiên lại cảm thấy nhức nhối như ai cầm dao đâm vào, đau đớn ngấm vào tận cốt tủy.
Thực ra, anh vốn biết rõ hai người ở gần nhau, ngày một ngày hai cô cũng sẽ nhận ra anh, càng hiểu bản thân mình không thể hận cô, sớm muộn gì cũng sẽ bằng lòng bỏ qua hết thảy mọi chuyện của quá khứ mà trở về bên cô không oán không hối. Thế nhưng, giờ phút này anh vẫn không thể tin được đây là sự thật, không thể tin được hai người đã thực sự quay về bên nhau, ngay cả nụ hôn mang đầy sự yêu thương day dứt này cũng làm đầu óc anh lâng lâng chếnh choáng, hình như bản thân thực sự say rồi!!!
An Nhã nằm dưới sàn, run rẩy giơ tay chạm vào khuôn mặt của anh, lòng bàn tay cảm nhận được từng đường nét rất đỗi thân quen của người đàn ông cô đã yêu suốt tám năm nay, yêu đến mức không tự chủ được mà hé miệng đáp lại nụ hôn thâm tình như biển của Dương Thành Viễn.
Giờ phút này thực sự cô không muốn nghĩ quá nhiều, hận quá nhiều, chỉ muốn trầm luân trọn vẹn cùng anh, chỉ cần anh còn sống, còn khỏe mạnh là tốt rồi, sau bảy năm đằng đẵng còn được ở cạnh người đàn ông mình yêu gần thật gần thế này, suy cho cùng cô cũng không còn cầu gì hơn nữa.
Dương Kiến Thành!!!
***
Lời tác giả: Mai thứ 7, tớ nghỉ nhé mọi người ơi. Cuối tuần vui vẻ!