Dương Thành Viễn lúc này đang ngập đầu với núi văn kiện ở công ty, thư ký đứng bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa nhưng ánh mắt không giấu nổi sự sốt ruột.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh vừa cầm bút ký, vừa nhìn màn hình, khi thấy tên người gọi đến là An Nhã, động tác chấp bút ký tên của anh lập tức khựng lại.
Cuộc điện thoại này, anh đã sớm biết trước, thế nhưng khi nhìn thấy số của An Nhã, Thành Viễn vẫn vô thức nhíu mày. Anh đặt bút xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn thư ký:
"Được rồi. Cô tan ca đi. Văn kiện này, ngày mai tôi ký"
Thư ký nghe xong mấy lời này, lòng như mở cờ trong bụng, mỉm cười chuyên nghiệp nói: "Vâng ạ. Chào tổng giám đốc"
Sau khi thư ký đi khỏi, Thành Viễn mới cầm điện thoại lên, chậm rãi bấm nút kết nối.
"Xin chào. Tôi là Nhã"
Những ngón tay anh gõ gõ xuống mặt bàn, thản nhiên: "Ừ" một tiếng.
"Anh Viễn". Cô ngừng lại một chút, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch: "Chúng ta... có thể thương lượng được không?"
"Cô muốn thương lượng thế nào?"
"Chuyện hôm trước anh nói...". An Nhã cắn chặt môi, lồng ngực đau nhói: "Tôi đồng ý"
Trái tim Thành Viễn đột nhiên như có một mũi tên xuyên vào. Dù chính mình là người ép cô đến mức này, thế nhưng khi An Nhã nói ra hai chữ "đồng ý", không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nếu người ép cô không phải là anh, nếu trong bảy năm qua, cô cũng bị người ta dùng thủ đoạn như thế này....
Nghĩ đến đây, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, sau đó cố ép mình không tiếp tục nghĩ thêm nữa. Lát sau, chậm rãi nói:
"Thật ngại quá. Trí nhớ của tôi hơi kém, đã quên mất hôm trước mình nói gì rồi"
An Nhã cố nuốt nhục vào trong lòng, cố gắng trả lời: "Tôi đồng ý... ngủ với anh"
Đầu dây bên kia khẽ "À" một tiếng. Thành Viễn cười cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm đó cô đã nói có lên giường với tất cả đàn ông trên thế giới này, cũng không ngủ với tôi, phải không? Bây giờ thay đổi rồi à?"
"Trí nhớ của anh thực ra cũng không tệ như anh nói thì phải?"
"Chỉ là câu nói đó của cô khiến tôi cho ấn tượng quá mà thôi"
"Vậy xin hỏi, bây giờ anh còn hứng thú với tôi không?"
Thành Viễn lẳng lặng xoay lưng, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Nửa phút sau mới trả lời: "Đến biệt thự của tôi"
An Nhã liếc đồng hồ trên điện thoại, đã gần mười phút trôi qua, cô không thể bỏ mẹ Tâm đi quá lâu được: "Hôm nay không thể. Mẹ tôi đang nằm viện"
"Vậy thì đêm mai"
"Anh Viễn, tôi còn có một điều kiện"
Dương Thành Viễn đương nhiên đủ thông minh để đoán ra điều kiện mà An Nhã sắp nói, tuy nhiên, anh vẫn bình thản trả lời: "Nói đi"
"Tôi cần một trăm triệu"
"Được. Chỉ cần cô làm tôi hài lòng, một trăm triệu không vấn đề"
"Tôi muốn nhận tiền trước"
Anh hơi mỉm cười: "Tôi là thương nhân, làm việc gì cũng dựa trên nguyên tắc: giao nhận - trả tiền. Tôi trả tiền trước cho cô, nếu cô trốn mất, tôi biết phải làm thế nào?"
"Tôi sẽ không trốn. Nếu anh không yên tâm, chúng ta có thể làm hợp đồng"
Lần này, Dương Thành Viễn lập tức trả lời: "Được"
"Vậy sáng sớm ngày mai, tôi đến công ty anh"
"Thành giao"
Sau khi cúp máy, An Nhã xoay người quay trở lại phòng bệnh của mẹ, vừa đi được hai bước thì đột nhiên khựng lại.
Thành giao? Hai chữ này cô đã từng nghe Kiến Thành nói khi bọn họ đến sòng bạc của bang Tất Kỳ chơi bài lúc trước. Năm đó, anh chơi một ván Poker vô cùng oanh liệt, ngoài cược toàn bộ số casino chips trên bàn còn kèm theo một cánh tay. Cuối cùng, Kiến Thành không những thắng bằng một bộ thùng phá sảnh đồng chất đồng màu, mà còn xóa sổ sạch sẽ cả bang phái cờ bạc bịp đó trong vòng nửa tháng.
Nghĩ đến đây, An Nhã vô thức lắc đầu mấy lần. Làm sao anh ta có thể là Kiến Thành được chứ, anh đánh nhau giỏi như vậy, Thành Viễn thì không, cơ thể của Kiến Thành rất nhiều sẹo, còn cơ thể của Thành Viễn lại nhẵn nhụi hơn rất nhiều, và điều quan trọng hơn cả là, Kiến Thành sẽ không bao giờ đối xử với cô như Dương Thành Viễn.
An Nhã mỉm cười buồn bã, thở dài một hơi, sau đó chậm chạp quay trở lại phòng bệnh. Cả một đêm ấy, cô cũng lại thức trắng.
Ngày hôm sau, mới bảy giờ sáng, An Nhã đã có mặt ở tổng công ty Hàn Thiên. Nơi này cô đã từng đến một lần hôm tổ chức sự kiện nhậm chức tân tổng giám đốc của Thành Viễn, hôm nay trở lại, tâm trạng đã khác rất nhiều. An Nhã đứng ở phía dưới ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chọc trời này đã không còn sự ngưỡng mộ nữa mà trong lòng chỉ thấy ngập tràn thê lương.
Cô hít sâu một hơi rồi sải bước tiến vào, lễ tân ở đây có lẽ đã được dặn dò từ trước, cho nên mới nhìn thấy An Nhã đã niềm nở tiến lại: "Xin chào, cô là cô Nhã phải không ạ?"
"Vâng, là tôi"
Lễ tân giơ tay hướng về phía thang máy, lịch sự cúi thấp đầu, nói: "Tổng giảm đốc đang đợi cô trên tầng 40. Mời cô"
An Nhã nở ra một nụ cười cứng ngắc, trả lời: "Vâng. Cảm ơn chị"
Thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc được thiết kế vô cùng sang trọng, An Nhã đứng trong đó, nhìn màn hình điện tử nhảy nhót những con số, càng gần đến số 40 lại càng cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá vô hình đè nặng khiến trái tim cô đau buốt.
Mười giây sau, bên tai truyền đến "ting" một tiếng, sau đó cửa thang máy mở ra. Trước mặt An Nhã là một dãy hành lang dài màu trắng bóng loáng, hành lang này hoàn toàn vắng người, không hề giống như lần cô đến công ty tài chính Minh Dã trước đây. Khi đó cả hành lang đều chật kín đàn em của Dương Kiến Thành.
An Nhã đi đến một cánh cửa lớn, sau đó giơ tay gõ gõ mấy tiếng, vài giây sau bên trong truyền ra một giọng nói vô cùng dễ nghe: "Vào đi"
Cô đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Dương Thành Viễn đang nhàn nhã ngồi ở sofa uống trà, anh ta mặc một chiếc sơ mi đen tối màu, tóc tai gọn gàng, đôi chân dài vắt lên nhau, dáng vẻ khi uống trà cũng toát ra một thần thái vô cùng tao nhã.
"Chào anh"
Thành Viễn liếc mắt xuống sofa đối diện, nói: "Ngồi đi"
An Nhã chậm chạp ngồi xuống, đối diện với vẻ mặt thản nhiên của Thành Viễn, đột nhiên cô lại không biết nói gì, chỉ có lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.
Dương Thành Viễn uống xong một ngụm trà, thản nhiên đặt tách xuống bàn, lên tiếng: "Có cần tôi cho cô thời gian để suy nghĩ lại không?"
"Không cần". An Nhã mím môi, lắc đầu: "Tôi đã nghĩ đủ rồi. Chúng ta ký hợp đồng đi"
"Được". Anh mỉm cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy ra một bản hợp đồng và một tấm séc, đặt xuống trước mặt An Nhã: "Đọc đi rồi ký tên"n
"Được". Anh mỉm cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy ra một bản hợp đồng và một chiếc thẻ ATM, đặt xuống trước mặt An Nhã: "Đọc đi rồi ký tên"
Bàn tay An Nhã hơi run run lật giở bản hợp đồng trên bàn, trong đó chỉ có tên của hai người kèm theo một điều khoản, cô trở thành người của Dương Thành Viễn, đổi lại, anh ta rút đơn khởi kiện và đồng ý đưa cho cô số tiền một trăm triệu.
Đọc xong, cô hơi nhíu mày: "Anh Viễn, trong này không ghi thời gian cụ thể sao?"
"Không". Khóe miệng Thành Viễn nở ra một nụ cười như có như không: "Khi nào tôi chán, tôi sẽ đơn phương chấm dứt hợp đồng"
Đúng là trong hợp đồng này chỉ ghi: nếu An Nhã đơn phương chấp dứt hợp đồng, số tiền một trăm triệu đó cô phải hoàn trả lại cho Dương Thành Viễn, không hề ghi nếu anh ta đơn phương chấm dứt thì thế nào.
An Nhã liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, bây giờ đã gần tám giờ sáng, một tiếng nữa mẹ cô phải làm phẫu thuật rồi, bây giờ cũng chẳng còn thời gian mà đôi co với anh ta làm gì. Bán thân một ngày cũng là bán, một năm cũng là bán, thôi thì chỉ hy vọng anh ta sẽ mau chán cô.
"Được". Cô hít sâu một hơi, cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười máy móc, cầm bút ký vào bản hợp đồng trên bàn: "Tôi ký"
Vì cố mím chặt môi nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà An Nhã không để ý đến ánh mắt của Thành Viễn phía bên kia, lúc này, anh chỉ ngồi lặng yên nhìn cô, trong đôi đồng tử sẫm màu chợt vụt qua một vài tia chua xót rồi nhanh chóng bị sự lạnh lùng che đi. Đau hay không đau, người con gái kia thực ra làm sao có thể hiểu được? Anh ngược cô, cũng chẳng khác nào anh tự ngược bản thân mình.
Ký xong xuôi, An Nhã đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Thành Viễn: "Thành giao"
Cả người anh lập tức khựng lại.
Sắc mặt Thành Viễn ngẩn ra vài giây, sau đó liền lập tức quay lại vẻ thâm trầm vốn có, khẽ cười một cái: "Thành giao"
"Tôi đi được rồi chứ?"
"Tấm thẻ trên bàn là của cô. Mật khẩu từ 1 đến 6"
An Nhã cầm tấm thẻ trên bàn, gật đầu chào anh rồi xoay người mở cửa ra về. Khi tay cô chạm đến cánh cửa thì Thành Viễn đột nhiên lại lên tiếng:
"Hợp đồng đã ký. Đừng quên, tối nay..."
Anh nói đến đây, câu tiếp theo liền bỏ lửng. An Nhã hiểu ý, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi"
Sau khi cửa vừa đóng lại, Thành Viễn mới nâng ly trà đã nguội ngắt lên uống một ngụm, không nén được một tiếng thở dài trong lòng.
Anh chằm chằm nhìn vết mực còn chưa ráo trên tờ giấy mà An Nhã đã ký, bỗng dưng khóe mắt lại ngập tràn cô đơn. Đã bảy năm rồi, bảy năm dài đằng đẵng như thế mà anh vẫn không buông được người con gái ấy, anh vốn tưởng rằng trong suốt thời gian ở Washington mình đã có thể mở lòng ra với Lý Thiên Kim, nhưng đến khi gặp lại An Nhã, anh mới hiểu ra rằng: trái tim của mình hóa ra vẫn không hề thay đổi, vẫn mãi vì một tình yêu đầy khổ đau đối với cô mà cố chấp không chịu quay đầu, không chịu từ bỏ.
Thành Viễn uống cạn ly trà nguội ngắt, sau đó đứng dậy, cầm bản hợp đồng bỏ vào trong két bảo hiểm. Đúng lúc đó, bên ngoài lại xuất hiện tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Kiệt mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một chiếc ipad, đi đến trước mặt Thành Viễn, nói: "Đại ca. Các căn hộ chung cư của Nam Phát bán ra, người của chúng ta đã thu mua hết rồi"
"Bên sở xây dựng thì thế nào?"
"Em đã liên hệ được với giám đốc sở xây dựng rồi. Đút lót cho ông ta 10.000USD, ông ta nói sẽ cho người thẩm định lại một số chung cư của Nam Phát. Kết quả tùy ý chúng ta định đoạt"
Thành Viễn gật đầu: "Làm việc cẩn thận, tránh để ra sơ suất"
"Đại ca, anh xem đi"
Kiệt cầm ipad giơ đến trước mặt Thành Viễn, trong đó là một đoạn clip phỏng vấn Nam. Mới chỉ sau mấy ngày, khuôn mặt của anh ta đã tiều tụy đi không ít, Nam đứng trước đám phóng viên, nói: "Tất cả những chuyện này đều là những thủ đoạn không sạch trong kinh doanh, công ty Nam Phát chắc chắn bị người ta tung tin làm hại. Chung cư của chúng tôi bán ra đã được nghiệm thu rất chặt chẽ, không có chuyện mới đưa vào sử dụng đã hỏng. Tôi nhất định sẽ nhờ đến cơ quan điều tra làm rõ việc này. Không thể để cho những trò bẩn lộng hành làm ô uế giới kinh doanh trong sạch được".
Xem xong, Thành Viễn nhếch miệng cười nhạt: "Cơ quan điều tra? Ý của hắn là nhờ đến ba mình?"
"Ba của anh ta là cục trưởng cục An Ninh, đại ca, chuyện này chúng ta phải cực kỳ cẩn thận"
"Chú đích thân đến thành phố A một chuyến đi. Mọi chuyện giao cho chú"
Kiệt gật đầu, trả lời: "Vâng" một tiếng, sau đó mở cửa ra ngoài.
Anh ta đi đến ban công, châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi, từng kỷ niệm vụn vặt theo làn khói tràn vào trong đáy lòng. Thành phố A, đã một năm rồi, kể từ khi Kiến Thành trở về, anh đã phải đến nơi này để bảo vệ đại ca mình. Điều đó cũng có nghĩa là anh cũng đã rời xa Diệp Linh một năm.
Bảy năm trước, khi quả bom ở biệt khu của Hồng Nhân chuẩn bị phát nổ, Kiệt mới nhớ ra trên người mình cũng đem theo một quả bom mini có sức công phá nhỏ. Cửa và tường của căn phòng kia, đương nhiên không thể dùng loại bom này để phá được, thế nhưng cửa hầm mà Hồng Nhân đã chui xuống thì lại có khả năng.
Lúc đó, Kiệt vội vàng gắn bom mang theo người vào nắp hầm ngầm rồi đặt chế độ nổ ngay lập tức. Rất may, nắp hầm này chỉ được bịt bằng một tấm xi măng không quá dày, khi gặp sức công phá của bom mini liền vỡ toác ra.
Đúng lúc cửa hầm vừa hiện ra thì quả bom hẹn giờ đếm ngược AVATS mà Hồng Nhân đã kích hoạt cũng đồng thời phát nổ. Mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất để nhảy xuống hầm nhưng lưng của Kiệt cũng vẫn bị sức ép của quả bom dội vào làm rách hẳn một mảng thịt lớn, toàn thân thương tích đầy mình, tuy nhiên điều may mắn nhất là anh vẫn sống.
Kiệt vừa chạy vừa lết theo hầm ngầm ra đến bìa rừng ngay giáp ranh biệt khu, lúc này trời đã gần sáng, hầu như toàn bộ lực lượng cảnh sát lẫn người của Kiến Thành đã rút hết. Thiết bị định vị của anh đã hỏng, điện thoại cũng đã vỡ nát, hiện tại không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.
Anh cứ chạy mãi như thế, máu lúc này đã chảy nhầy nhụa khắp người, cho tới khi đến một con suối thì cơ thể hoàn toàn kiệt sức, gục xuống ngất đi. Sau cùng, một cặp vợ chồng sống cô đơn trong núi đi tình cờ ngang qua đó đã nhìn thấy và đem anh về cứu chữa.
Sau khi hồi phục, anh vẫn ở lại thành phố A, âm thầm bảo vệ An Nhã thay Dương Kiến Thành, đương nhiên, còn bảo vệ cả Diệp Linh. Trong suốt những năm tháng ở thành phố A, An Nhã dù một mình bươn chải nhưng vẫn có thể bình bình an an mà sống cũng chính vì có một người luôn đứng trong bóng tối che chở cho cô như thế.
Kiệt thở dài một hơi, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Diệp Linh, đợi anh, anh sắp trở về rồi!!!