Bầu Trời Đầy Sao

Quyển 2 - Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng qua chỉ là khẩu hình một tiếng ‘hi’, nhưng lại tựa như một giọng nói đến từ quá khứ, lởn vởn trong tâm trí của Trình Dự.

Trình Dự không chắc chắn là mình thật sự nhìn thấy cậu, hay là do ở xa nên hoa mắt, bèn nhắm mắt rồi lại mở ra, cô gái đó vẫn đang cười với mình.

Trình Dự che chiếc vòng tay nhắc nhở nhịp tim bất thường.

“Bạn nữ ở phía dưới kia.”

Tiếng ‘bạn nữ’ này khiến Tiết Hựu Ca quay người lại, nhưng cũng không ý thức được là thầy đang bảo mình.

Vị giáo sư già chỉ tay: “Bạn nữ mặc áo trắng kia.”

Tiết Hựu Ca ngồi im.

“Bạn nữ hàng thứ tư đếm ngược từ dưới lên, mặc quần áo trắng.”

“Đàn… Khụ, gọi cậu đó!” Anh xăm trổ bên cạnh khẽ chọc Tiết Hựu Ca.

“Á, gọi em hả.” Lúc này Tiết Hựu Ca mới ý thức được cả lớp đang nhìn mình, buộc phải đứng lên.

“Bạn học, em trả lời cho tôi tên tiếng Anh đầy đủ của kiểm tra ARCH.”

Giáo sư Châu trước mặt này, không chỉ là giáo sư kinh tế học của đại học T mà còn kiêm chức giáo sư của học viên thương mại Trường Giang, giáo sư thỉnh giảng tại đại học Hồng Kông… Tiết Hựu Ca đã từng đọc sách kinh tế do thầy chủ biên.

Tiết Hựu Ca không biết tên đầy đủ, nhưng cậu biết ARCH là gì – kiểm tra phương sai sai số thay đổi (*).

(*) Phương sai sai số thay đổi là hiện tượng mà tại đó phần dư (residuals) hoặc các sai số (e) của mô hình sau quá trình hồi quy không tuân theo phân phối ngẫu nhiên và phương sai không bằng nhau. Thật sự mình mù tịt mấy cái này mà nhiều khi tra thế nào nó cũng không ra nên nếu có sai sót gì các bạn thông cảm nhé 

Cậu nhanh chóng dịch sang tiếng anh: “Autressiveditional Heteroscedasticity Test.” Giọng nói của cậu rất trong trẻo, không giống con gái, nhưng lúc này chẳng có ai nghi ngờ giới tính của cậu.

Đối với sinh viên đại học T mà nói, đây cũng không tính là câu hỏi khó gì, giáo sư gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt cậu vài giây rồi lấy danh sách sinh viên ra: “Em tên là gì?”

Lúc này Tiết Hựu Ca có hơi hoảng rồi.

Anh xăm trổ bên cạnh giở sách của mình qua cho cậu xem.

“Cao Sâm.” Tiết Hựu Ca nhìn thấy cái tên này trên trang bìa cuốn sách Kinh tế lượng.

Vừa mới tưởng rằng đã giải quyết xong, nào ngờ giáo sư lại cười: “Cái cậu ngồi cạnh em với là Cao Sâm… Em tưởng tôi không biết à?”

Tiết Hựu Ca: “…”

“Em không phải sinh viên khoa chúng tôi nhỉ.”

Tiết Hựu Ca không nói nên lời.

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Giáo sư không tiếp tục làm khó cậu.

“Các bạn học, nhớ kỹ nhé, đừng có yêu đương trong giờ học của tôi. Càng không được phép đưa bạn gái ở khoa khác lên lớp.”

“Vâng thưa thầy Châu.”

“Biết rồi ạ!”

Phía dưới là hàng loạt tiếng đáp lời, Tiết Hựu Ca không giải thích mà ngồi xuống, Cao Sâm hơi ngượng ngùng liếc cậu.

“Đàn…đàn em, em khoa nào mà cũng biết ARCH Test?”

“Em khoa tài chính.”

“Em năm mấy? Chắc năm nhất nhỉ… Trước kia chưa từng gặp em trong trường. Tóc em là tóc thật hay giả?”

“Giả đó.”

“Giả ư?” Cao Sâm nhịn không được đưa tay sờ sờ lọn tóc, “Sờ thấy thật quá trời luôn.” Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng rát, cứ như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái.

Bồn chồn quay đầu lại nhìn, chủ nhân ánh nhìn chết chóc đó không ai khác chính là nhân vật gây sóng gió, fan cuồng vô số – tay trống Turbo của nhóm nhạc Scorpio.

Turbo này bình thường rất cao ngạo lạnh lùng, dù cho thảo luận về chính chủ trước mặt cậu ta, người này cũng chẳng để bọn họ vào mắt.

Thế mà lúc này lại dùng ánh mắt hung dữ lửa giận bừng bừng, như muốn xé người khác thành từng mảnh ném vào Hắc Long Đàm để nhìn hắn ta.

Cao Sâm vội quay đầu lại: “Đàn em, em quen Turbo à?”

“Không quen, nếu quen thì em còn vào lớp các anh làm gì?”

“Thế sao cậu ta lại trừng anh?”

Tiết Hựu Ca lén quay đầu nhìn một cái, quả nhiên phát hiện ánh mắt của Turbo rất phức tạp.

Cậu nói với Cao Sâm: “Có lẽ do hình xăm của anh ngầu quá.”

Cao Sâm thấy cũng có lý.

“Anh nghe giảng đi, đừng nói chuyện nữa.”

Mới bị giáo sư Châu gọi dậy trả lời câu hỏi, lúc này Tiết Hựu Ca cũng không dám làm gì khác thường nữa, cậu cúi đầu im lặng, Cao Sâm thấp giọng nói: “Sách em mang là ‘Kinh tế học vĩ mô’, bọn anh đang học là ‘Kinh tế lượng’, em muốn xem sách của anh không?”

“Cảm ơn anh!”

Hai người chúi đầu xem chung một cuốn ‘Kinh tế lượng’.

Tiết Hựu Ca thật sự nghiêm túc nghe giảng, mỗi vị giảng viên ở đại học T đều có học thức uyên thâm. Nhưng giáo sư thế này, một lời của thầy cô cũng có thể khiến người ta giỏi hơn mười năm đọc sách, càng khỏi nói là lên lớp nghe giảng trực tiếp.

Rất nhanh chuông tan học đã vang lên, Cao Sâm đang chuẩn bị xin wechat lần nữa thì thấy đàn em đứng dậy, gọi với về phía sau: “Đàn anh Turbo!! Anh đừng đi!!”

Trình Dự được gọi tên đứng dậy, đứng ở hàng cuối của giảng đường bậc thang, cúi đầu nhìn cậu thật sâu.

Cao Sâm cảm giác mình lại bị ánh mắt giết người của Turbo trừng, hắn giật giật tay áo, cố che đi hình xăm. Hắn không dám làm chậm trễ đàn em lo chuyện chính sự, nhanh tay lấy điện thoại ra: “Đàn em, chúng mình vẫn add wechat đi? Đừng hiểu nhầm… Anh không phải gay đâu! Chỉ là muốn kết bạn với em thôi.”

“Liên lạc sau nhé đàn anh.” Tiết Hựu Ca tiện tay viết số điện thoại trên sổ ghi chép, thậm chí còn chưa kịp trả lời câu hỏi mình tên gì, đã ôm cuốn ‘Kinh tế học vĩ mô’ chen qua đám người chạy ra ngoài.

“Đàn anh! Cuối cùng em cũng đợi được anh rồi.” Tiết Hựu Ca đứng lại trước mặt anh, bên cạnh là dòng người qua lại. Cậu giơ tay ra, làm động tác bắt tay và cực kỳ lễ phép nói, “Chào anh ạ! Em là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh đại học T.”

Đôi mắt đen xám lạnh lùng của Trình Dự dán chặt vào mặt cậu, từ đôi mắt màu hổ phách không hề thay đổi, cho tới chóp mũi, rồi đến đôi môi.

Anh cực kỳ chắc chắn rằng mình không nhận nhầm người.

Cúi đầu nhìn bàn tay đang giơ ra của đối phương, đó là một bàn tay xương khớp rõ ràng, không quá giống tay con gái.

Trình Dự hiếm thấy vươn tay ra, đặt tay vào lòng bàn tay cậu, ánh mắt nặng nề mà cất lời: “Anh là Trình Dự.”

Anh thấy người trước mặt nghe được cái tên này lại chẳng có chút phản ứng, giọng điệu lịch sự mà xa cách, như thể thật sự không quen biết anh. Trình Dự cảm xúc lẫn lộn, cực lực khống chế bản thân, sắc mặt nặng nề tới đáng sợ.

“Em tên Tiết Hựu Ca, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng em rất thích các bài hát của nhóm anh ạ! Em còn từng xem buổi biểu diễn của các anh!”

Tiết…gì cơ?

Tiết Hựu Ca thấy biểu cảm của đàn anh này hơi sai sai, cơ mặt như đang khẽ co rút, trông có vẻ như dây thần kinh mặt có vấn đề… Tiết Hựu Ca nghi ngờ có lẽ anh là mặt liệt, nhẹ giọng hỏi: “Đàn anh có tiện add wechat không ạ? Chúng em muốn phỏng vấn anh một chút, sau đó chụp ảnh cho anh…” nói xong bổ sung thêm một câu, “Được không ạ?”

Trình Dự vẫn chưa nói gì, còn chưa hồi thần khỏi cảm xúc phức tạp do gặp lại cậu.

Tiết Hựu Ca cho rằng anh ngầm chấp nhận, chuẩn bị lấy điện thoại ra thì phát hiện tay mình vẫn đang trong tay đối phương, cậu thử rút về mà sao cũng không được.

Đôi tay của Trình Dự là do luyện trống với cường độ cao, nên còn mạnh mẽ có lực hơn tay của các vận động viên.

“…Đàn anh Turbo?” Tiết Hựu Ca nhắc anh, “Tay em…anh nắm chặt quá.”

“…Xin lỗi.” Trình Dự như bị thoát lực mà buông tay, sức lực toàn thân cảm giác như bị rút sạch.

“Không sao ạ.” Tiết Hựu Ca quét mã QR của anh, “Em add rồi, anh chấp nhận nhé?”

Trong giảng đường đã không còn ai, bây giờ là 8h40 tối, Trình Dự nhìn lướt qua nick wechat vừa add, ảnh đại diện là một flower boy anime, giới tính nam, ID là Wakakaka.

Tiết Hựu Ca lưu tên anh là Turbo.

Sau đó cậu nhận được tin nhắn do người đối diện gửi đến.

“Anh là Trình Dự.”

“Không phải Trần Ngọc (*).”

(*) Trước đó mình đã giải thích cái này.

Tiết Hựu Ca nhìn thấy hai tin nhắn này, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Okla đàn anh, em đã lưu lại rồi.”

Cậu cũng gõ tên của mình ra rồi gửi qua. Đa số mọi người nghe tên của cậu sẽ không tưởng tượng ra được là chữ nào, đồng thời cũng sẽ cảm thán một câu rằng tên thật là lạ.

Quả nhiên Turbo cũng thế.

“Tên thật?”

“Thật ạ.”

“Chưa từng đổi tên?”

“Tất nhiên là chưa, từ trong bụng mẹ chui ra đã là tên này rồi.”

Trình Dự cau mày.

Tiết Hựu Ca nói: “Đàn anh à, khi nào anh rảnh vậy ạ? Em nhắn phía chủ tịch sắp xếp thời gian, lúc nào tiện thì bọn qua qua phỏng vấn.”

Trình Dự còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại vang lên, anh trực tiếp ấn tắt: “Tối nay.”

“Hả?”

“Xe anh ở bãi đỗ xe, anh có chuyện hỏi em.” Trình Dự quai hàm căng cứng: “Em đi theo.”

Tiết Hựu Ca chẳng hiểu đầu khua tai nheo đi theo: “Nhưng nếu là phỏng vấn thì em phải báo cáo cấp trên đã.”

Trình Dự không nói gì, bình thường anh sẽ không quay lại nhìn người, nhưng nay trong lòng Trình Dự lại cảm thấy bồn chồn, đi ở phía trước mà luôn sợ người ở phía sau sẽ đột nhiên biến mất.

Tiết Hựu Ca thấy anh không nói gì, liền mở tin nhắn wechat của Điền Ái, vừa hay mấy phút trước Điền Ái gửi tin nhắn qua hỏi cậu tình hình sao rồi. Tiết Hựu Ca nói với cô: “Đàn chị Tiểu Ái! Em thành công rồi, hình như em đã xử xong Turbo!!”

“Cái gì?! Á á á đàn em Tiểu Ca giỏi quá!! Em làm sao hay vậy!!”

“Em cũng không biết…chỉ hỏi anh ấy có thể add wechat không, anh ấy bảo được, rất sảng khoái.”

Điền Ái gửi tin nhắn thoại qua.

Tiết Hựu Ca bấm mở.

“Chị đã nói mà! Chị đã nói anh ấy chắc chắn là gay mà!!”

Loa của chiếc điện thoại 1000 tệ được thiết kế dành riêng cho người già.

Giọng nói của Điền Ái vang vọng khắp cầu thang của tòa nhà dạy học giữa màn đêm.

Turbo đang quay lại nhìn cậu, trong ánh đèn cầu thang mờ mờ không thể nhìn rõ biểu tình của anh.

Tiết Hựu Ca cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Đàn anh đừng hiểu lầm, chị ấy không phải nói anh đâu.”

Nút bấm bên trong tóc giả đột nhiên bị tuột ra vào lúc này, bàn tay gãi đầu của Tiết Hựu Ca vừa thả xuống thì bộ tóc giả cũng theo đó rơi xuống bậc thang.

Tạo hình smart tóc hồng rối bời mà chói mắt đó rơi vào con người đang co rút của Trình Dự.

HẾT CHƯƠNG 23


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.