Bất Tử Võ Tôn

Chương 3: Thiên phú trở lại




Một đòn này khiến không khí vang lên những tiếng xé gió, rõ ràng là một con yêu mãng đạt đến Tôi Thể cảnh tầng sáu.

Ầm!

Trước áp bức của luồng gió mạnh kia, thân thể Tiêu Vân nghiêng đi, bàn tay tuột ra, cả ngươi mất thăng bằng rơi xuống vực lửa.

- Phía dưới là ngọn lửa hừng hực, nếu ta rơi xuống chắc chắn sẽ bị đốt thành tro tàn.

Thân hình Tiêu Vân rơi xuống vực sâu căn bản không thể khống chế được thế rơi, chẳng qua lòng bàn tay hắn vẫn giữ chắc linh hoa, không chịu buông ra.

- Võ hồn!

Dòng lửa hầm hập cuộn tới, ở thời khắc nguy cơ này, Tiêu Vân nhanh chóng bình tĩnh dùng tâm cảm ứng, thúc đẩy võ hồn thử dùng cành cây kia đâm vào vách đá, để ngăn cản thế rơi xuống.

Tâm niệm Tiêu Vân điều động khiến võ hồn trong thức hải phóng ra ánh sáng xanh, một cành cây xuất hiện trong lòng bàn tay hắn bùng phát ánh sáng xanh rực rỡ, khi hắn muốn khống chế võ hồn cắm vào vách đá, cành cây màu xanh lại run lên, phát ra tiếng u u khoan khoái, tiếp đó võ hồn vẫn cắm rễ trong thức hải lóe lên quang vân đột nhiên xuất hiện trên trán hắn.

- Đây là…

Dị biến bất ngờ khiến Tiêu Vân kinh ngạc, võ hồn rời khỏi thân thể sao?

Võ hồn muốn rời khỏi thân thể chỉ có thức tỉnh bản nguyên, tu luyện giả và võ hồn hoàn toàn dung hợp mới có thể làm được!

Muốn thức tỉnh bản nguyên, đợi đến khi tu luyện giả đạt đến Nguyên Đan Cảnh mới làm được.

Cho dù tu luyện giả Chân Nguyên cảnh cũng chỉ miễn cưỡng có thể ảo hóa ra võ hồn, không thể khiến nó thật sự rời khỏi thân thể.

Võ hồn rời khỏi thân thể, ánh sáng xanh rực rỡ, ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, ánh sáng rực rỡ kia phóng ra khiến mảnh trời đất đó như thay đổi hoàn toàn, tràn đầy một loại sức sống không tên, theo đó võ hồn cắm rễ trên trán Tiêu Vân, đường vân huyền diệu phóng ra bao bọc toàn thân hắn, cũng vào lúc này, thân thể thiếu niên đã rơi xuống vực sâu.

- Tiên sư bố nó, rốt cuộc muốn làm gì đây?

Thấy võ hồn đột nhiên không nghe bản thân chỉ huy, Tiêu Vân đầy cay đắng:

- Ngươi giành nguyên khí của ta cũng thôi đi, giờ còn muốn giành mạng của ta sao? Sao ta lại thức tỉnh võ hồn cực phẩm như vậy chứ?

Ánh sáng xanh bao bọc lấy Tiêu Vân rơi xuống trong vực sâu kia, còn chưa đợi hắn hoàn toàn rơi xuống, một mảnh sóng lửa phía dưới cuốn tới phủ lấy hắn, lực va đập cực lớn kia trực tiếp xung kích khiến thiếu niên này choáng váng đầu óc hôn mê luôn.

Cũng vào lúc Tiêu Vân hôn mê, võ hồn vô tâm vô phế kia lại không ngừng u u thể hiện hưng phấn không thôi.

Ánh sáng xanh phóng ra, trên đó có đường vân nguyên thủy nổi lên, như sợi xích cực lớn bao bọc thiếu niên kia sau đó cành cây kia duỗi dài ra, đâm sâu vào biển lửa dung nham bắt đầu hấp thu hỏa nguyên chi khí vô cùng dồi dào bên trong kia.

Hỏa nguyên khí dồi dào bị cành cây màu xanh kia hấp thu, biển lửa xung quanh lại bình tĩnh lại trước đường vân màu xanh võ hồn kia phóng ra, không còn cuồng bạo nữa, mà ngoan ngoãn như một con cừu, như là gặp phải khắc tinh vậy.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, màn đêm đã giáng xuống, hư không sao trời lấp lánh, thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi qua.

Phía dưới vực sâu ánh lửa rực rỡ, trong đó một chùn sáng xanh chói mắt, có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện cành cây đâm vào trong biển lửa rõ ràng to lớn hơn nhiều, còn đâm ra những nhánh nhỏ, sau khi hấp thu lượng lớn hỏa nguyên khí kia, võ hồn của Tiêu Vân rõ ràng có được chỗ tốt cực lớn.

Mặt trời lặn về phía tây, khi chân trời xa xôi bắt đầu chớp lên ánh sáng lờ mờ, chờ đợi ánh dương ấm áp bao phủ mặt đất, thiếu niên được ánh sáng xanh bao bọc mới từ từ tỉnh lại, sau khi mắt hắn mở ra, liền thấy sửng sốt.

- Ta vẫn còn sống sao?

Đôi mắt Tiêu Vân nhìn khắp xung quanh, lộ vẻ ngạc nhiên.

Hiện giờ toàn thân hắn được bao bọc trong ánh sáng xanh, trên trán có một cành cây màu xanh cắm rễ, cảm giác toàn thân vẫn vô cùng rõ ràng rõ là dấu hiệu hắn vẫn còn sống, nhưng hắn nhìn khắp xung quanh, bản thân vẫn ở trong vực lửa kia, khiến hắn kinh ngạc.

- Sao ta còn chưa chết?

Tiêu Vân sửng sốt, chuyển nhìn về cành cây màu bích lục vẫn còn cắm vào trong dung nham kia, đột nhiên đôi mắt hắn lóe lên biểu hiện đầy kinh ngạc:

- Võ hồn này đang hấp thu hỏa chi nguyên khí trong ngọn lửa à?

Phát hiện bất chợt này khiến Tiêu Vân bắt đầu hưng phấn lên.

- Võ hồn của ta có thể hấp thu hàn khí của muội muội, còn có thể hóa giải kịch độc, giờ lại có thể hấp thu hỏa chi nguyên khí, chẳng lẽ nó có thể hấp thu tất cả thiên địa nguyên khí sao?

Nghĩ tới đây, trái tim Tiêu Vân lại đập mạnh lên.

Nếu như vậy, võ hồn của hắn muốn tiến cấp cũng không khó rồi.

Suy nghĩ vừa xuất hiện, Tiêu Vân lại tỉ mỉ quan sát, đợi sau khi phát hiện võ hồn đã chia ra một cành nữa và mọc ra một cái lá non màu đỏ rực, trái tim hắn đập càng mạnh hơn, loại biến hóa này đã chứng minh dự đoán của hắn!

- Cái lá mới này có hỏa chi nguyên khí nồng đậm.

Tiêu Vân cảm giác tỉ mỉ, có thể phát hiện trên cành cây màu xanh đó mọc ra một cái lá mới lại hiện ra màu đỏ lửa, hơn nữa nó cũng mọc ra trên cành cây vừa mới mọc ra kia.

Sau khi có phát hiện này, nỗi sợ trong lòng Tiêu Vân đã hoàn toàn biến mất, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể của bản thân.

Sau một phen kiểm tra, hắn phát hiện bản thân không chỉ không bị thương, tinh khí thần dường như cũng mạnh mẽ lên.

Đôi mắt quét qua, có thể nhìn rõ một số sự vật nhỏ bé, sức cảm nhận cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

- Đây là cái lợi mà võ hồn tiến cấp mang lại sao?

Tiêu Vân bị niềm vui đột ngột này chấn động.

Tuy hắn còn chưa thức tỉnh bản nguyên dung hợp hoàn toàn với võ hồn, nhưng hai bên cũng có liên quan, giống như một thể.

Hiện giờ võ hồn tăng lên hắn cũng có được chỗ tốt cực lớn.

Sau khi có những phát hiện này Tiêu Vân không còn kinh hãi, bắt đầu để mặc võ hồn hấp thu hỏa nguyên khí gần đó.

Lại qua một canh giờ, hỏa nguyên khí dồi dào cuộn trào trong vực lửa kia dường như đã tiêu tán, cũng không cảm giác được cái nóng hầm hập trước đó nữa, ngay cả dung nham kia cũng vì hỏa nguyên khí mỏng manh mà lạnh đi.

Cả vực lửa gần như trong một ngày thời gian xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mà loại biến hóa này lại là do Tiêu Vân mang đến.

Cuối cùng dung nham cũng hoàn toàn lạnh đi, biển lửa hóa thành một mảnh đá đỏ, võ hồn của Tiêu Vân giờ mới rút từ trong đó ra, ánh sáng lóe lên, tiến vào trong thức hải của hắn, một lần nữa cắm rễ ở sâu trong mảnh hỗn độn kia, tất cả hồi phục như bình thường.

Tiêu Vân nhìn khắp xung quanh, trong lòng cảm thấy hơi tỉnh ngộ.

Hôm qua nơi này còn là một vùng đất dữ, chớp mắt đã biến thành thế này, nếu nói ra tất sẽ dẫn tới rối loạn.

Sau khi võ hồn cắm rễ trong thức hải, thân thể Tiêu Vân đột nhiên run lên, dường như kinh mạch được khơi thông, một luồng nguyên khí nồng đậm xâm nhập đan điền của hắn, một luồn lực cảm đã lâu không gặp tràn vào cơ thịt khắp người hắn, loại lực lượng này dường như còn mạnh hơn Tôi Thể tầng sáu.

- Đây là…

Tiêu Vân giật mình, cảm ứng tới, càng kinh ngạc phát hiện bản thân bất ngờ đã đột phá rồi, đã bước vào Tôi Thể cảnh tầng bảy. Đến lúc này, cảnh giới hắn đã đình trệ gần tám năm cuối cùng cũng tiến cấp rồi.

- Chẳng lẽ là vì võ hồn hấp thu lượng lớn hỏa nguyên khí, không cần chút nguyên khí mỏng manh của ta nữa sao?

Tiêu Vân suy nghĩ trong đầu, để kiểm chứng suy nghĩ của bản thân, bắt đầu hấp thu thiên địa nguyên khí ngay tại chỗ, muốn thử võ hồn.

Quả nhiên, theo võ hồn tiến cấp, tốc độ thiên địa nguyên khí hắn hấp thu cũng thăng lên không chỉ mười lần.

Nguyên bản hắn chỉ có thể lôi kéo một chút xíu nguyên khí như ánh sao thôi, nhưng hiện giờ nguyên khí đó lại dồi dào như sương mù mờ mịt bao phủ cả người hắn lại, điều này giống như toàn thân được phủ lên một cái áo khoác ánh sáng mông lung mờ mịt vậy.

Chỉ một canh giờ thôi, hắn cảm giác được bản thân đã đạt đến Tôi Thể cảnh tầng bảy đỉnh phong.

Lúc này hắn không tu luyện nữa, bắt đầu chờ đợi động tĩnh của võ hồn.

Vì trước đó mỗi lần võ hồn đều sẽ mạnh mẽ hút cho mình dùng vào lúc hắn hấp thu đủ nhiều nguyên khí.

Đợi một lát, võ hồn không có động tĩnh gì, dường như không có ý muốn hấp thu những nguyên khí này.

- Thật sự không cần nguyên khí trong cơ thể ta nữa à?

Phát hiện này khiến Tiêu Vân cực kỳ mừng rỡ, trong lòng có chút mờ mịt, bản thân rõ ràng chờ mong khoảnh khắc này tới, nhưng giờ lại có hơi không biết phải làm sao, dường như khó mà tin được chuyện này.

Sau chốc lát võ hồn vẫn không có động tĩnh, tâm thần Tiêu Vân chìm vào trong thức hải, cảm ứng võ hồn.

- Ngươi thật sự không cần những nguyên khí này nữa ư?

Tuy võ hồn và hắn vốn là một thể, lại vì chưa thức tỉnh bản nguyên hoàn toàn dung hợp, cho nên hắn không thể thật sự cảm giác như bản thân, cho nên chỉ có thể dùng tâm thần dò hỏi thử ý của võ hồn.

Như là đáp ứng Tiêu Vân, võ hồn lại phát ra tiếng u u đầy linh tính, để đáp lại.

Đến đây, trái tim vẫn căng thẳng của Tiêu Vân cuối cùng cũng buông lỏng.

Từ thời niên thiếu hắn đã đoán được sẽ có một ngày võ hồn không còn hấp thu nguyên khí của bản thân nữa thì có thể hồi phục thiên phú, vì thế hắn chờ đợi đằng đẵng tám năm, mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện, chỉ vì giờ phút này đến, giờ cuối cùng đã thành hiện thực rồi.

Tiêu Vân kích động trong lòng, không nhịn được ngẩng lên trời hú dài một tiếng.

Thiếu niên như tuyên thệ với trời cao sự trở lại của hắn, lúc này phát tiến áp lực nhiều năm qua, và ấm ức mà người thường không biết được.

Chính vì võ hồn hấp thu nguyên khí của bản thân, Tiêu Vân đã chịu đựng đủ tám năm, bị người trào phúng gần tám năm.

Loại áp lực trong lòng này, người thường không thể chịu được, huống hồ là một đứa trẻ?

Từ đây về sau, loại áp bức xỉ nhục này sẽ không còn tồn tại nữa, hắn há có thể không kích động?

Sau khi phát tiết tâm tình, Tiêu Vân định thần lại, khi nhìn thấy trong tay vẫn nắm Hỏa Linh Hoa khóe miệng không khỏi nở nụ cười:

- Còn may Hỏa Linh Hoa không vì vậy mà bị hủy, lần này coi như thu hoạch lớn rồi.

Sau khi thu Hỏa Linh Hoa vào trong tay nải, Tiêu Vân nhướng mày lên, bò lên trên vách núi.

Khi gần tới đỉnh núi, hắn có vẻ vô cùng cảnh giác.

Xì!

Một tiếng rít vang lên, hỏa mãng hôm qua đánh lén Tiêu Vân xuất hiện, lại quật đuôi tới.

- Hừ, hôm qua ta suýt chết trong tay ngươi nên hôm nay ngươi khinh suất chứ gì?

Ánh mắt Tiêu Vân ngưng lại, không kề khẩn trương, tay hắn chộp lấy tảng đá, một tay khác lật lại vỗ, đập thẳng về phía đuôi rắn.

Một chưởng đánh ra, uy vũ sinh phong, kình lực mạnh mẽ đánh vỡ tảng đá bên cạnh.

Bùng!

Một tiếng trầm vang truyền tới, hỏa mãng bị đánh bay ra, đập mạnh lên vách núi.

- Hôm nay bắt ngươi nấu canh, cũng tốt cho muội muội tẩm bổ.

Một đòn đắc thủ, Tiêu Vân mượn thế xuất kích nhanh nhẹn như vượn, tay hóa thành trảo, lại giật đứt con hỏa mãng kia, hoàn toàn đánh chết nó.

- Tôi Thể cảnh tầng bảy đỉnh phong quả nhiên lợi hại, con hỏa mãng này cũng không thể chống cự lại được.

Cảm giác loại lực lượng này mang đến khiến Tiêu Vân rất thỏa mãn, hắn chộp lấy con hỏa mãng to bằng bắp đùi, mạnh mẽ trèo lên đỉnh núi.

Lần này hắn có thể nói là thu hoạch phong phú.

Quan trọng nhất là Tiêu Vân qua chuyện này biết được võ hồn có thể hấp thu nguyên khí dồi dào trong nguyên mạch để tiến cấp.

Như vậy cũng sẽ không dây dưa bản thân tu luyện.

- Chỉ cần có thể tu luyện bình thường, ta chắc chắn sẽ không kém người khác.

Thiếu niên đứng trên đỉnh núi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn ra hư không xa xa, lộ ra vẻ kiên quyết, ánh sáng hy vọng trong ánh mắt phóng ra rực rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.