Bất Tiểu Tâm

Chương 9: Công thành đoạt đấtđâu dễ dàng như vậy




Buổi chiều ở siêu thị cũng không có nhiều người, Thường Kiện nhoài người về phía xe đẩy, chờ Hà Luật cách đó không xa đang chọn cà chua. Nhìn từ một bên mặt, thân thể Hà giáo sư đích thực đơn bạc, ngón tay do cà chua màu đỏ tôn lên thật sự vừa trắng vừa dài, Thường Kiện theo bản năng nhìn vào móng vuốt đang để trên đống đồ mua sắm của mình, đốt tay rõ ràng, bàn tay to, làn da hơi sẫm màu. Cùng là tay nam nhân, sao lại khác biệt lớn như vậy?

Thường Kiện cạy cạy móng tay ngắn cũn của mình, hôm trước chơi bóng rổ còn sót lại một ít bùn cát.

"Cần mua đồ ăn vặt sao?" Hà Luật dù sao cũng là giáo sư của cậu học sinh lớn tuổi này, không khỏi có chút tâm lý như đối xử với vãn bối, vừa dò hỏi vừa đem ánh mắt nhìn quanh một vòng.

"Thầy mua xong?" Thường Kiện nhìn vào trong xe đẩy, quả nhiên thịt cá rau củ đều có, xem số lượng này, phỏng chừng nhét vào tủ lạnh trong một tuần cũng không thành vấn đề gì.

"Em không phải muốn mua bột giặt sao, đi lấy đi, giúp tôi đẩy xe làm chi a." Ánh mắt Hàgiáo sư quét một vòng lên mấy gian hàng trước mặt, cuối cùng vẫn là bỏ mấy gói chân gà chân vịt trong xe ra, lại thả vào mấy bao đậu phụ khô.

Thường Kiện tượng trưng xách hai túi bột giặt trở lại liền nhìn thấy trong xe mua sắm lại có thêm mấy gói đồ ăn có chất bảo quản: "Thầy thích ăn cái này sao, Hà giáo sư?"

"Một người nên lười nấu cơm, qua loa là được rồi."

Thường Kiện dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hà Luật, "Em còn tưởng giáo sư là người rất chú trọng chất lượng cuộc sống." Dùng trà ngon, quần áo mặc không cần nhiều nhưng nhất định vải phải thượng đẳng, không hút thuốc không uống rượu

Hà Luật ho nhẹ hai tiếng cào cào mái tóc, tự ý đẩy xe lên phía trước, giọng khàn khàn: "Tôi còn thực thích đồ ăn nhanh a."

Thường Kiện hai ba bước liền chạy tới: "Hắc, giáo sư thầy ngại một người làm cơm, vậy tính cả phần em thế nào?"

Hà Luật buông cái xe lần thứ hai bị Thường Kiện cầm, hai tay đút túi quần: "Sao?"

"Trong căng tin có thể cùng nhau ăn a. Giáo sư về nhà, em đến làm cơm. Thay phiên nhau nấu ăn thế nào?"

"Cậu nói thật chứ?"

"Thật." Thường Kiện vỗ vỗ lồng ngực, "Xem thường tài nấu nướng của em sao? Đặc biệt đã học qua nha." Cha mẹ khi còn trẻ cố gắng xây dựng thế lực, sau này lại vội vàng tẩy trắng, nếu như Thường Kiện không có chút bản lĩnh, trong nhà còn lại hai cái miệng chỉ sợ không đến nỗi chết đói nhưng cũng là suy dinh dưỡng.

"Vậy còn bạn gái kia của cậu? Lạnh nhạt với người ta... Không tốt lắm đâu." Hà Luật nghĩ lại, đề nghị này vẫn là thật hấp dẫn, tuy rằng có chút không rõ ràng lắm, cùng cậu học sinh Thường Kiện này bỗng dưng trở thành bạn vong niên giống nhau, thế nhưng nghĩ đến căn nhà chỉ có một mình suốt hai năm có thể nhiều hơn một người, nghĩ đến trên bàn cơm không còn là một người yên lặng không nói gì, thậm chí còn có chút mong chờ. Người, quả nhiên đấu không lại tịch mịch a?

"Bạn gái?" Thường Kiện trợn tròn mắt, suy nghĩ một chút bạn gái của mình là ai.

"Hắc lão đại!" Một thanh âm vang dội vang lên, quả nhiên một bóng người nhanh chóng đi tới. Hoàng mao làm một cái hành lễ kì quái, "Lại bồi đại tẩu đi siêu thị a?"

"Buổi sáng ngươi trốn thật nhanh," Thường Kiện nhanh chóng đập một cái lên đầu hoàng mao, "Vừa nhắc tới họ Vương liền chuồn thật nhanh, anh cùng cậu nói thật sự, chuyện đó cậu nên suy nghĩ một chút."

"Em biết, em biết." Hoàng mao ôm đầu chậm rãi lui về phía sau. Sớm biết liền không chạy ra đây, tự nhiên lại trúng một cái tát, tuy rằng không đau. Thực sự là, điểm này, như thế nào lão đại cùng họ Vương kia giống như vậy, đặc biệt thích gõ đầu hắn. Hoàng mao chạy như bay.

Hà Luật đối với cái người không có một chút dáng vẻ của một bảo vệ này vẫn có mấy phần ấn tượng, nhìn thấy Thường Kiện cùng hắn tựa hồ rất quen thuộc, hơn nữa tên côn đồ nhỏ dạng bảo vệ kia thái độ đối với Thường Kiện còn rất cung kính, không cẩn thận... Thường Kiện trước mắt này, nói không chừng trước đây còn là một tên côn đồ, chẳng trách bộ dạng lưu manh nói đến là đến. Mới nhìn còn có cảm giác không hào sảng không câu nệ, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có bộ dáng cà lơ phất phơ, thật đúng là không phải loại hình thành phần tri thức như Hà Luật vẫn thưởng thức. Nghĩ như thế, sắc mặt cậu không phải là rất tốt, theo bản năng mà quay ra hướng khác.

Thường Kiện không tính là quá mẫn cảm, nhưng cũng có thể cảm nhận được Hà Luật trong nháy mắt bỗng trở nên xa cách: "Ai Hà giáo sư thầy đừng để ý, hoàng mao nói chuyện chính là như vậy không thể ngăn được. Hắc hắc, thầy là nam mà, hắn cũng có thể nói vớ vẩn như vậy."

Đúng vậy, mồm miệng không có chút đứng đắn nào, bị người mang theo ý tứ đùa giỡn như thế, Hà Luật cảm thấy mặt mình có chút không nhịn được, mang hết giáo dưỡng từ nhỏ ra mới có thể kiềm chế được. Hà Luật có chút ngiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh nhạt nói: "Chọn xong đồ vật rồi. Đi thôi!"

"Aiii," Thường Kiện giữ chặt ống tay áo của cậu, "Hoàng mao nói chuyện chính là linh tinh như vậy, lần trước lúc ta gặp em gái chẳng phải nói là bạn gái của em sao, lúc này mặc dù đi cùng em nhưng hắn chưa thấy thầy, chắc là cho rằng em đi cùng em gái tới, Thường Kiện em lúc nào lại tự mình đi siêu thị a..."

Thường Kiện nói xong liền im lặng, Thường Kiện hắn khi nào thì có tâm tư dạo siêu thị này a, trước kia là vì bồi em gái, ngày hôm nay...

"Em gái cậu?" Hà Luật đem ống tay áo của mình bị Thường Kiện mạnh mẽ nắm cứu ra, "Là cô gái ngươi ôm? Cái vị ngày hôm nay cùng nhau ăn cơm?"

Thường Kiện dùng sức gật đầu: "Hà giáo sư thầy cũng sẽ không cho rằng đó là bạn gái của em chứ?"

Hà Luật suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đau đầu: "Mắc mớ gì đến tôi?"

Thường Kiện há hốc mồm, người này, thật vất vả mới cùng hắn có chút cảm giác thân cận, tựa hồ so với bất kì người hời hợt mà giao tiếp càng muốn thân cận một chút. Như thế nào khi hắn nói chuyện, có thể vô tình đến so với ai khác đều làm cho mình càng cảm thấy khó chịu đây? Thường Kiện nhìn Hà Luật thu tay về, bộ y phục này trên người hắn, chính là trước đây không lâu mình giúp hắn chọn. Lúc đó chính mình còn nói cái quần tây màu xám kia khá là đẹp, Thường Kiện cúi đầu, hắn quả nhiên mặc cái quần này. Rõ ràng giống như tình cảm rất tốt, như thế nào người này, lời nói đầu tiên liền khiến cho mình cảm thấy bực mình đến thế?

Mắc mớ gì đến tôi? Là không mắc mớ gì đến thầy, nhưng thầy tùy tiện đáp cái gì cũng so với lời lẽ vô tình như vậy càng thân thiết hơn đi.

"Đúng vậy, mắc mớ gì đến thầy." Thường Kiện rầu rĩ đáp trả một tiếng, một mình đẩy xe mua sắm hướng về quầy tính tiền.

Làm cái gì mà khó chịu? Hà giáo sư không ý thức được chính mình đã tạo nghiệt gì, nam hài một khắc trước còn tràn đầy phấn khởi bỗng nhiên liền trưng ra khuôn mặt cáu kỉnh rồi. Hà Luật nói theo một ý nghĩa nào đó, kỳ thực là rất máu lạnh, cậu sẽ không chủ động quan tâm chuyện của người khác, không phí sức đi lý giải tâm tình của người khác, không quá để ý một câu nói của chính mình sẽ làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Thường Kiện đẩy xe đi về phía trước, một khắc cảm thấy khó chịu đó, cậu vẫn không nghĩ tới, tại sao mình lại mở rộng cửa, cho người ta cơ hội để cho mình khó chịu đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.