Bất Tiểu Tâm

Chương 3: Khi dễ bệnh mù màuvui lắm sao?




Hà Luật cứ như vậy cầm lại ví tiền của chính mình, tuy cuối cùng không nhớ ra được học sinh giải vây cho mình là ai, nhưng Hà giáo sư thật cao hứng, rốt cục cũng tạm biệt cuộc sống túng quẫn. Muốn ăn gì liền ăn, không cần cân nhắc số tiền ăn thật sự quá tuyệt. Buổi tối sau khi cầm lại ví tiền, Hà Luật tìm một cái nhà hàng nhỏ có chút xa hoa, từ sau khi công tác, Hà giáo sư đã thật lâu không có cảm giác có tiền mặt trong tay mọi sự đều thoải mái a.

Lấy chìa khóa mở cửa vào nhà cũng đã là tám giờ. Hà Luật mở máy tính ra lập trình, phần nhiệm vụ này cầm trong tay, hắn đã đáp ứng lão Cảnh sẽ hoàn thành trước tuần này. Hà Luật tính toán thời gian cũng không phải quá suốt ruột. Sau ba tiếng làm việc, Hà Luật mở Website chơi Tam Quốc. Bên trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách trống rỗng, Hà Luật mỗi khi cô đơn đều dựa vào món đồ này vượt qua thời gian nhàn hạ trước khi đi ngủ dài dằng dặc.

Ngày hôm sau lại là một ngày trong xanh thời tiết tốt, Hà giáo sư đứng cạnh cột đèn đỏ trước cửa trường học, chờ cái đèn phía dưới cùng sáng lên. Đoạn đường lớn trước cửa C đại thật sầm uất, Hà Luật cũng không sốt ruột chờ đèn đỏ.

"Hà giáo sư!"

Hà Luật quay đầu, vội vàng bước tới chính là một người ở phòng giáo vụ Điền giáo sư, thân thể mập mạp, bước đi mạnh mẽ, trên mặt một mảnh hòa ái, trong tay còn cầm một cái túi ni lông đang bốc khói.

"Điền giáo sư, không ăn điểm tâm a?"

"Mang tới phòng làm việc ăn." Điền giáo sư nâng ba lô trên vai lên, đôi mắt đánh giá Hà Luật từ đầu đến cuối chân, "Hà gáo sư đừng quên liên hoan hôm nay."

Hà Luật gật gật đầu. Nói liên hoan thật ra có chút giấu đầu hở đuôi, kỳ thực nên nói là ra mắt mới đúng. Người đến một độ tuổi nhất định, sẽ bị sự nhiệt tình ép đến không thể chối từ, tuy Hà giáo sư vẫn tự cho là nam tử hai mươi tám vẫn là một cành hoa.

"Đèn xanh, đi thôi." Điền giáo sư đưa tay lôi kéo tay Hà Luật, nhìn ánh mắt hiền hòa kia Hà Luật trong lòng có điểm ấm áp.

Hà giáo sư hôm nay chi có tiết từ mười giờ đến mười hai giờ, thông thường thời gian này đại khái số người lên lớp có thể so với tám giờ cao hơn một chút, trong phòng học vẫn coi như kín chỗ cho đến lúc hết tiết. Hà Luật đem USB cắm vào cổng nối, mở ra phần mở rộng (PPT), liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn cách giờ lên lớp chừng mười phút. Hà giáo sư nhân tiện ngẩng đầu nhìn tình huống trong phòng học, liền nhìn thấy một học sinh quen mắt. Nói nhìn quen mắt, bởi vì Hà giáo sư một ngày trước mới gặp qua, cái kia nữ sinh tại một khắc trước còn yên phận trong tay bạn trai, ngay sau đó lại hiện rõ bản chất điêu ngoa. Hà giáo sư theo bản năng cười cười, trẻ con bây giờ a, nói yêu thương thật dễ dàng a, làm sao như chính mình đến tuổi này còn phải dựa vào xem mắt người ta. Nữ sinh kia đại khái phát hiện ra ánh mắt của Hà Luật, hào phóng trả lại Hà Luật một cái cười xán lạn. Hà giáo sư giống như che giấu mà ho khan, có dũng khí... Cảm giác như bị trêu chọc.

Hà Luật theo bản năng nhìn một vòng xung quanh nữ sinh, kết quả cũng không phát hiện được lão đại trong miệng người bảo vệ kia, nghĩ như vậy, Hà Luật liền ý thức được tại sao mình lại cảm thấy nam sinh kia nhìn quen mắt, có thể chính là từng học tiết của mình đi.

Thời điểm tan học, Hà Luật liền nhìn thấy "lão đại" kia đang tựa vào tường cạnh cửa phòng học, vừa nghe điện thoại vừa nhai kẹo cao su, nếu không phải quần áo trên người cũng xem như quy củ, Hà lão sư thật không muốn thừa nhận tên gia hỏa như vậy cũng là học sinh của C đại. Thấy Hà Luật cầm giáo án đi khỏi phòng học, Thường Kiện ngẩng đầu, hướng Hà giáo sư cười huýt sáo.

Hà Luật vội nghiêm mặt gật gật đầu, lập tức đi lên phía trước.

Phía sau có âm thanh hờn dỗi của nữ sinh truyền đến: "Thường Tiểu Kiện anh vừa rồi hướng mỹ nhân huýt sáo trêu ghẹo." "Nha đầu, chú ý xưng hô của em." "U, đứng trước cửa trường đại học nên coi mình là người có văn hóa rồi?" "Trọng điểm không phải chỉ ở trước trường đại học a?" "Thật sự là da mặt dày không biết thẹn, người khác đến tuổi của anh đều đã tốt nghiệp rồi đi?" "Uy uy..."

Sau đó nói gì Hà Luật cũng không nghe rõ, Hà giáo sư ở văn phòng rửa sạch tay, sửa sang lại cà vạt, cuộc hẹn với Điền giáo sư là mười hai giờ trưa, tan học trước 20" quả nhiên là thật chính xác.

Thời điểm Hà Luật đến địa điểm hẹn trước thì nhà gái cùng bên tiến cử Điền giáo sư cũng đã có mặt, Hà Luật tỏ vẻ áy náy, gọi phục vụ mang đồ ăn ra. Nhà gái cũng là giáo sư, nhưng là lão sư sinh vật tại một trường cao trung cạnh C đại, cùng Điền giáo sư có quan hệ thân thích bảy, tám đời. Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, vóc dáng cũng nho nhỏ, đeo một cặp kính mắt, khuôn mặt thanh tú trông thật đoan trang. Ấn tượng đầu tiên của Hà Luật cũng không tồi.

Quan hệ sau này còn dựa vào ấn tượng trong buổi ra mắt mà bắt đầu tăng lên, Hà Luật cũng không phải lần đầu tiên, ngược lại cảm thấy có vẻ quen thuộc, trò chuyện về sở thích của hai bên, mịt mờ nói về hoàn cảnh của gia đình một chút. Hà Luật dạy ở trong trường đại học cơ bản tiền lương không cao, cũng may chính mình cũng sẽ có khoản thu nhập bên ngoài, xét thấy bản tính không biết tiến thủ của bình, tạm thời cậu vẫn không có ý định đổi nghề. Tại một thành thị mà tấc đất tấc vàng như thế này, ưu thế khi tìm vợ đương nhiên là có nhà. Sau khi cha mẹ Hà Luật qua đời có để lại một căn nhà khá ổn. Quả nhiên nhà gái đối với điều kiện cá nhân cùng điều kiện kinh tế của Hà Luật đều là hài lòng. Cô gái kia tính tình cũng khá là cẩn thận, lời nói đều thành thành khẩn khẩn, đến cuối cùng nghe được Hà Luật nhắc đến cha mẹ đã mất, rõ ràng nhịn không được toát ra một chút đồng tình.

Hà Luật mấp máy khóe miệng, cảm thấy có một vấn đề cần phải thông báo một chút. Điền giáo sư chứng kiến song phương tựa hồ cũng rất có ý tứ nhất thời cười giống như một bông cúc, ông vừa đứng dậy rót thêm trà cho hai người vừa không quên khen ngợi Hà giáo sư hiểu chuyện săn sóc, Hà Luật có điểm theo chủ nghĩa thân sĩ, tiếp nhận ấm trà muốn làm giúp. Lúc lấy không cẩn thận cánh tay chạm vào nhân viên phục vụ đang mang món ăn lên, nước trà nóng nhất thời bị đổ ra, dính ở trên người cậu không ít.

"Tôi đi rửa một chút." Hà Luật đứng dậy, hướng hai người đang ngồi kia cười cười liền đẩy cửa ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Hà Luật liền nhìn thấy trước cửa vào của nhà hàng, người con trai gọi là Thường Tiểu Kiện đi cùng nữ sinh đeo ba lô kéo cửa ra, sau đó nữ sinh liền nhảy nhảy nhót nhót đi vào. Hiện tại thanh niên quen nhau thật có chút xa xỉ thái quá, Hà Luật lắc đầu một cái liền đi vào phòng vệ sinh.

"Hắc, Hà giáo sư!" Hà Luật đang rửa cổ tay áo bị dính nước trà, một giọng nam đột ngột vang lên, Hà giáo sư ngẩng đầu liền nhìn thấy Thường Kiện đứng ở cửa đang có ý định đi vào.

"Xin chào," Hà giáo sư quy củ trả lời lại, "Bạn học Thường Tiểu Kiện."

"Phốc," Thường Kiện phì hơi, "Đừng học theo tiểu nha đầu kia,em tên Thường Kiện."

Hà Luật 囧, ngượng ngùng gật đầu.

Thường Kiện hướng về Hà giáo sư nhìn vài lần, sau đó lộ ra vẻ mặt cười mà không cười, "Hà giáo sư, không ai nói với thầy, quần áo màu lam nhạt phối với cà vạt màu tím...hơi quái dị sao?" Thường Kiện nói xong liền tiến vào giải quyết vấn đề cá nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.