Bất Quá Tư Quân

Chương 77




Quân Thành Thu ngồi gãi móng chân nửa ngày mới nhận được hồi âm của Đông Đản, vừa nhận được liền sốt sắng mở ra xem ngay.

Chẳng là không nghĩ tới, sau khi xem xong hắn hoàn toàn đờ đẫn cả người, mọi suy nghĩ móc nối từ đầu đến giờ đều như rơi vào sương mù vô tận, khắp đầu toàn là dấu hỏi chấm.

Thế nào mà lại là cẩn thận Tần Tư Uyên?

Tần Tư Uyên có gì mà phải cẩn thận?

Một lời này đúng là làm cho người ta lạnh sống lưng, khiến cho Quân Thành Thu vốn đã ở trong sương mù còn càng mù mờ hơn. Nhưng nghĩ đến Đông Đản ngày thường cẩn ngôn thận hành quý chữ như vàng cực kì đáng tin thì lại trầm lòng xuống. Lần này hắn hỏi nhiều như thế mà Đông Đản lại chỉ chọn ra năm chữ này trả lời thì chắc chắn sự tình không đơn giản.

Năm chữ "Cẩn thận Tần Tư Uyên" này nói không chừng còn là câu trả lời cho toàn bộ vấn đề hắn hỏi trước đó.

Quân Thành Thu đột nhiên cảm thấy hốt hoảng không rõ, cả người cứ giật thon thót, cảm giác có điềm chẳng lành đâu đây. Hắn vội tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, cực lực tổng hợp lại những chuyện liên quan đến Tần Tư Uyên gần đây.

Nhớ lại lần cuối hắn gặp Tần Tư Uyên là ở Hỏa Đà cốc, lúc đó mọi chuyện vẫn đều bình thường. Cẩn thận ngẫm nghĩ cũng không thấy y hành sử có gì đáng ngờ. Khi đó không gian có hạn hắn và Tần Tư Uyên phải nói là một tấc một thước đều dính bên nhau, nếu y có muốn trở tay giật dây làm trò gì cũng khó, chưa kể hôm đó cả hai đều bị Hỏa Đà cốc nung đến nóng cả đầu, ngược lại khó mà có tâm tư gì được. Chuyện xa hơn nữa là từ lần trước gián tiếp đụng độ ở Bắc Miên. Tuy rằng ngày đó không gặp chính diện nhưng nghe nói sau khi hắn ngủ mất thì y cũng đến, còn cùng uống mấy chén đến tận lúc say.

Y còn mộng thấy giấc mộng Sinh Ly.

Điều này hết sức hợp lí, khiến cho Quân Thành Thu không chút nghi ngờ gì nghĩ rằng cả hai bọn họ sau khi say Sinh Ly đều bị trôi dạt trong không chiều mộng cảnh dẫn đến lưu lạc tại chỗ này, đến tận lúc tách ra rồi vẫn còn không có nửa điểm nghi ngờ. Vả lại nơi đó là Hỏa Đả cốc, địa bàn trực tiếp dưới trướng chỉ huy của Mộng Ma, chính hắn cũng đã nghiệm qua việc không thi triển được tiên pháp thì nói gì đến Tần Tư Uyên giở trò.

Nói cẩn thận Tần Tư Uyên rốt cuộc là cẩn thận cái gì đây?

Mà khoan, y đã nói gì nhỉ?

Quân Thành Thu nhíu mày giật tóc, cố nhớ lại nguyên văn lời nói lúc đó.

Y nói y mộng thấy đoạn nào cơ?

Mộng thấy đoạn ba người bọn hắn cùng kết nghĩa ở bên bờ Bắc Miên giang?

"..."

Không đúng!

Tuyệt đối không thể mộng thấy đoạn này được!

Lòng bàn tay hắn ứa mồ hôi lạnh, máu trên mặt cứ như bị rút đi hết, vô lực luồn tay vào trong tóc giật giật da đầu.

Sinh Ly túy này rượu cũng như tên, cảm giác giày vò sau khi say là điều hiển nhiên ai cũng biết nhưng giấc mộng của Sinh Ly tuyệt đối không thể là đoạn ba người lần đầu gặp gỡ được!

Giấc mộng Sinh Ly đó phải là đoạn ngươi li khai Bắc Miên mới đúng.

Còn Tần Tư Uyên, y căn bản không thể nằm mộng được!

Tần Tư Uyên là dòng dõi hổ thần trên núi tiên Mai Phong sơn, lúc y rời đi cũng là rời đi Mai Phong sơn. Không thể nào có chuyện y uống Sinh Ly túy ở Bắc Miên rồi say được!

Quân Thành Thu thở gấp dồn dập, viền mắt chợt cay. Hai nắm tay bất tri bất giác siết chặt thành quyền.

Tại sao lại không sớm nghĩ ra điểm bất thường này chứ? Tại sao lại là Tần Tư Uyên? Tại sao lại là y, y đang toan tính điều gì đây?

Muốn giết hắn?

Quân Thành Thu ngửa đầu khép mi lại, vắt một tay ngang mắt, trong đầu vẫn không ngừng trôi qua những dòng suy nghĩ tiếp diễn chuyện vừa rồi.

Nói như vậy, mộng của hắn là không đúng còn mộng của Tần Tư Uyên cũng là do y nói bừa. Phỏng đoán đầu tiên của hắn là nhất định là đã có người thừa lúc hắn đang lạc trong không chiều mộng cảnh mà đánh tráo mộng Sinh Ly bằng giấc mộng kinh hồn táng đảm kia. Mục đích của Tần Tư Uyên là gì chưa rõ nhưng mục đích của kẻ kia thì không cần nghĩ cũng biết, muốn lấy mạng hắn chứ sao!

Nghĩ lại giấc mộng không ra làm sao đó Quân Thành Thu không khỏi rùng mình lạnh lưng một trận, trên ngực cũng mơ hồ phiếm toan đau.

Một tiễn xuyên tim, không đau sao được.

Nếu Tần Tư Uyên không nằm mộng thì không cần phải bịa chuyện mơ này mơ nọ với hắn, cũng không thể vì bị lạc trong không chiều mộng cảnh mà trôi đến đây được. Còn nếu y cũng bị người khác đánh tráo giấc mộng thì không cớ gì y lại đi giải thích với hắn rằng 'Mộng Sinh Ly là mộng thấy đoạn kí ức tươi đẹp nhất', như thế chỉ càng làm hắn thêm nghi ngờ mà thôi.

Bất luận có mục đích gì, Tần Tư Uyên là đang nói dối.

Chỉ trách hắn một là trí nhớ chó gặm, hai là ngày thường lười đọc văn hóa đại chúng mới dễ dàng bị lừa như vậy, chuyện mộng Sinh Ly nổi tiếng như thế mà cũng để bị lừa.

Đáng giận!

....

Quân Thành Thu thấy khóe mắt cay xè không nhịn được lấy ngón tay vuốt vuốt sống mũi. Cả người đều như bị rút hết khí lực, hai vai trũng xuống, lòng bàn chân lạnh toát.

Mà nào chỉ có mắt cay chân lạnh, đến cả đầu tim cũng như muốn đóng băng.

Đau, đau đến nhỏ máu tâm can.

Cảm giác nghèn nghẹn đè ở lồng ngực nặng nề không thở nổi. Hốc mắt đỏ hoe đau rát khiến hắn không nhịn được nhắm mắt lại.

Nhắm mắt lại, lại thấy khuôn mặt của thiếu niên áo tím năm nào ở bên bờ Bắc Miên giang nhìn vào mắt hắn cùng thốt lên lời thề 'có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu'. Nhắm mắt lại, lại thấy thiếu niên bóng dáng cao gầy năm đó ở Mai Phong sơn vì che giấu giúp hắn mà ăn một trận đòn oan. Nhắm mắt lại, thấy được ánh mắt đó của thiếu niên rõ ràng trong trẻo như thế, nụ cười của thiếu niên rõ ràng hào sảng như thế...

Vì cớ gì?

Quân Thành Thu khẽ lắc đầu, vì cớ gì hắn thật sự nghĩ không ra. Bây giờ trong lòng hắn chỉ muốn bám víu lấy giả thuyết hư huyễn nhất là Tần Tư Uyên kì thực vạn bất đắc dĩ mới phải lừa gạt hắn, kì thực y có nỗi khổ tâm riêng, kì thực y bây giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, kì thực y không cố ý.

Ngoài vì vạn bất đắc dĩ ra, Quân Thành Thu quả thực không nghĩ ra được thêm lí do nào nữa khiến Tần Tư Uyên phải lừa mình vào chỗ chết.

Trong đầu đột nhiên bật ra một câu, "Còn không phải vì y muốn giết ngươi?"

Quân Thành Thu thoáng cái ngây người, không hiểu sao dòng suy nghĩ này lại bật ra được.

Nhưng trong lòng cũng không thể không ngầm thừa nhận một khả năng này tồn tại. Cho dù không phải là muốn lừa hắn vào chỗ chết thì cũng không phải ý đồ tốt đẹp gì. Quân Thành Thu biết Đông Đản là hạng người thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không tùy hứng bôi đen người khác. Hắn nói người này cần đề phòng tức là trong mắt hắn thấy được người này không đơn giản, đáng ngờ.

Nếu muốn mong, chỉ có thể mong là mắt nhìn người của Đông Đông sai một lần này.

Quân Thành Thu đầy bụng rối loạn phức tạp, tâm trạng không biết phải hình dung thế nào mới tốt.

Hắn nghĩ, bây giờ kết tội cho Tần Tư Uyên e là còn quá sớm nhưng vẫn không tự chủ được cảm thấy bi thương cùng đau đớn khi bị phản bội. Hắn cũng ẩn ẩn cảm nhận được chuyện này đã đi quá xa. Lần này Đông Đản sinh hiềm nghi với Tần Tư Uyên, cho dù sự thật có là không phải như thế đi chăng nữa thì chỉ sợ sau này giáp mặt cả ba cũng không còn có thể xưng huynh gọi đệ thân thiết như khi xưa nữa. Một đoạn quan hệ này sâu nặng như thế, Quân Thành Thu có chút không tin được lại phải đi đến bước đường này.

Chính hắn cũng còn không rõ thái độ của mình đối với Tư Uyên giờ phút này là thế nào.

Trước đây nhắc đến Tần Tư Uyên đều là tâm trạng vui vẻ đùa cợt, huynh huynh đệ đệ thân thiết vô bờ. Giờ phút này nhắc đến chỉ cảm thấy một phần là mỉa mai một phần là hoài nghi tức giận, còn một phần là đau lòng.

Năm đó có duyên gặp gỡ, quen biết nhau đến giờ tính ra cũng đã vào chục vạn năm. Hôm nay chỉ bằng một lời nhẹ bẫng như thế liền muốn đạp đổ hết tất cả giao tình từ trước đến nay, Quân Thành Thu cực kì hoài nghi chính mình có phải còn đang ở trong giấc mộng nào chưa thoát ra hay không. Mơ ác đến độ này, là ai mới lại làm ra giấc mộng thế này chứ?

Hai tay che kín mặt vẫn không ngăn được một giọt nước lăn xuống thái dương.

Một câu nói như gió thoảng bên tai.

"Mông lung hoa lê, Loan Nha toái vũ.

Giữa lúc hoa rơi gặp lại cố nhân."

Hắn giật mình choàng dậy.

Câu nói này ngày ấy ở trong đoản mộng hậu Sinh Ly hắn đã từng nghe, chẳng là do khi ấy quá mơ hồ cộng với thương tích khắp toàn thân khiến hắn không chú ý, sau khi tỉnh lại cũng rối loạn chuyện này chuyện kia nên không hề nhớ tới. Bây giờ đột nhiên nhớ lại, Quân Thành Thu bỗng sợ đến ngây người.

Vì tiếng nói này, rõ ràng là của Tần Tư Uyên.

Không thể sai được, Tần Tư Uyên thân như cháu trai của hắn, lão gia khẳng định không sai là không sai.

Hôm đó tiếng gió tiếng cát vù vù không ngớt, cảm giác như tiếng xa tiếng gần không phân rõ nam hay nữ. Bóng dáng người lưỡi dài móc tim hắn ngày đó cũng cực kì mơ hồ khiến Quân Thành Thu đoán không ra. Hôm nay yên tĩnh tỉ mỉ nhớ lại mới thấy giọng nói đó, rõ là của Tần Tư Uyên.

Mồ hôi lạnh túa ra thêm một tầng, miệng lưỡi khô khốc, tim gan đều căng chặt nghèn nghẹn.

Nói như vậy liền khiến Tần Tư Uyên khó lòng mà tẩy trắng được nữa.

Y muốn giết hắn.

Ngực trái truyền đến một cơn đau vừa xa lạ vừa quen thuộc. Quân Thành Thu vô thức đưa tay sờ lên ngực, thất khiếu cũng phiếm toan đau.

Thất khiếu đỏ máu, moi tim.

Xà nhà cháy vượng, một tiễn xuyên tim.

Đồng tử Quân Thành Thu chợt giãn to, bóng dáng Tần Tư Uyên trong giấc mộng ở phủ Lục vương bỗng hiện ra rõ ràng trước mắt.

Y đứng trong tà hỏa rừng rực, tà áo bắt lửa bay phần phật trong gió đêm. Ánh lửa nhảy nhót kì dị, môi đỏ như máu. Mà trong tay y cầm, là một cây quạt nan ép giấy.

Ai cũng biết suốt đời Tần Tư Uyên chưa bao giờ xuất hiện mà thiếu một cây quạt cầm tay. Lúc niên thiếu y cầm là một chiếc quạt lông đuôi chim hương xám. Còn từ hai trăm năm trở lại đây thứ y cầm trong tay không rời...

Là quạt giấy của Quân cung.

Tần Tư Uyên trong giấc mộng đó cầm cột nhà cháy đâm xuyên lồng ngực hắn, không phải là ác mộng vô thanh vô thức tạo ra.

Đó là Tần Tư Uyên thực sự, Tần Tư Uyên của Bát Vân mấy vạn năm về sau.

Quân Thành Thu cảm thấy ngày hôm nay của mình hỏng rồi, nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt nữa. Chỉ bằng năm chữ của Đông Đản mà biết bao nhiêu chuyện thay đổi. Hoặc cũng là do hắn luôn quá mức tin tưởng Tần Tư Uyên nên những tiểu tiết sơ hở này chưa bao giờ nghi ngờ nửa câu. Bây giờ lớp giấy gói ngoài đột nhiên bị chọc rách, máu tươi phun ra.

Bàn tay cầm thanh đao kề trên cổ hắn cũng dần rõ ràng.

Quá nhiều chuyện móc nối với nhau, các manh mối sơ hở lại cùng chỉ về hướng Tần Tư Uyên khiến hắn không thể nào không nghĩ nhiều thêm vài chuyện. Rằng, không biết chừng từ lúc hắn bắn đầu mơ mộng lung tung, giấc mộng ở Đông Thành đó cũng do y giật dây, chuyện ở Bắc Miên cũng có phải có y góp mặt, chuyện Trạch Thanh của Ly Quang cũng có phải y có liên quan hay không.

Lần đó hắn bị đẩy xuống Vô Trần đài trong Tống Lăng trận còn bát quái một phen có người trên Bát Vân không phải thượng tiên cần độ kiếp thêm hắn còn đã tự hoài nghi lẽ nào là chính mình nhưng hôm nay xem ra, bây giờ nói gì cũng đều là quá sớm.

Nhưng có một điểm vẫn khiến Quân Thành Thu cực kì lấn cấn, đó là phương thức hại người của Tần Tư Uyên.

Từ đầu đến giờ hắn lọt hết hố này đến hố khác đều là mộng cảnh của chính mình. Mỗi mộng cảnh đều gài sẵn một cái bẫy chờ hắn sập. Tổng kết lại có thể nói rằng người muốn lấy cái mạng già của hắn (cũng chưa chắc đã là Tần Tư Uyên) rất am hiểu thao túng mộng cảnh cũng càng là cao thủ trong lĩnh vực này.

Giết người bằng mộng, cảnh giới thao túng không chiều mộng cảnh cao đến như thế, khắp lục giới này e chỉ có một vị mà Quân Thành Thu nghĩ rằng có khả năng.

Mộng Ma.

Quân Thành Thu hiểu khá rõ bản lĩnh của Tần Tư Uyên. Tần Tư Uyên này thiên về đánh trung phong, bình thường thích ra vẻ làm dáng thì không nói nhưng lúc đánh nhau thật thì y tuyệt không phải người có thể tiên phong bổ đao. Dòng dõi hổ thần trên núi tiên Mai Phong sơn kém cỏi nhất chính là y. Lời này là Tần Tư Bác phụ thân của y nói, không phải hắn bình phẩm bừa. Tuy rằng y tu được đến cảnh giới Bát Vân nhưng kì thực là thượng tiên hệ thủ, lực chiến không đủ. Nói y muốn đuổi kịp cảnh giới này của Mộng Ma, thứ lỗi cho nói thẳng đợi vài trăm năm nữa chưa chắc đã kịp.

Lúc này Quân Thành Thu kì thực nghĩ đến hai khả năng.

Một là đoạt xá, hai là uy hiếp.

Khả năng thứ nhất e là không khả thi vì Mộng Ma vẫn còn sống sờ sờ ở kia, không thể có oán linh nào đi đoạt xá người ta được. Vả lại dựa vào tu vi thượng tiên của Tần Tư Uyên, dù có là hệ thủ đi chăng nữa thì cũng không dễ gì đoạt xá được y.

Còn lại một khả năng nghe có vẻ hợp lí hơn, là uy hiếp.

Chỉ là không biết Mộng Ma nắm được điểm yếu gì của Tần Tư Uyên mới có thể khiến y lừa thầy phản bạn như thế. Quân Thành Thu cực hiếu kì cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu như Tần Tư Uyên là bị uy hiếp, chuyện này qua đi, hắn vẫn có thể tha thứ cho y, cùng y xưng huynh gọi đệ thêm vài vạn năm nữa...

Bên này Quân Thành Thu đang bi thương không hết bên kia Đông Đản cũng bận đến đầu rơi máu chảy.

Quân Thành Thu lặng im khóc một buổi, đang lúc định lau mặt để giả trang như không có chuyện gì thì chợt nghe trên đầu ầm một tiếng nổ lớn.

Không gian xung quanh rung lắc dữ dội, bụi đá rơi rào rào. Trên đầu đột nhiên thủng ra một lỗ lớn, vân nước ánh xanh gờn gợn lượn lờ trước mắt.

Bất thình lình, ở trong nước xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.

Chưa đợi Quân Thành Thu hết sửng sốt, bịch một tiếng trước mũi chân đã nhiều thêm một bóng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.