Bất Quá Tư Quân

Chương 44




Nửa đêm canh ba, tiếng gà gáy thưa thớt. Gió thổi lá trúc vi vu. Mặt hồ uyển chuyển lượn sóng. 

Nếu có nhã ý sẽ cảm thấy khung cảnh này rất nên thơ, còn có thể an ổn ngồi ngắm trăng. Tỉ như Tần Tư Uyên lúc này. Nếu không có thi vị, sẽ cảm thấy khung cảnh này thực rầu rĩ. Như Phí Thanh Trì, vẫn đang ngồi trong góc tường nghẹn ngào, chờ tin của ai đó.

Còn nếu đang làm chuyện khuất tất, ắt cảm thấy ánh trăng sáng kia thật phiền hà, gió thổi u u cũng thật phiền hà, khiến hắn nổi da gà da vịt. Tỉ như Quân Thành Thu đang rình trộm phòng riêng của Tiếu Mục Ly.

Quân Thành Thu thân là tiên gia được Tiếu vương gia đức cao vọng trọng trong triều nể trọng, lúc này đang chổng mông lật mái ngói, rình xem chuyện riêng tư của cha con nhà người ta. Thực ra không chỉ rình mỗi phụ tử nhà họ Tiếu, Quân Thành Thu đã dò theo Tiếu Nam Khanh từ lúc sáng.

Tiếu Nam Khanh về sớm hơn so với dự liệu khiến không chỉ Tiếu Mục Ly mà cả kinh thành đều kinh hỉ. Sau khi hắn trở về, chưa kịp tắm rửa tẩy trần đã bị hoàng đế triệu đến ngự thư phòng.

Tiếu Nam Khanh một thân áo giáp còn vương hơi tử huyết, quỳ trên mặt đất, sắc mặt băng sơn thi lễ. 

Hoàng đế ngồi sau án thư, không chắp bút viết thư pháp, tấu chương đã dẹp sang một bên. Hoàng đế ngồi khoanh tay, đôi môi mỏng hơi câu lên, im lặng nhìn Tiếu Nam Khanh quỳ trên đất. Chưa được miễn lễ, Tiếu Nam Khanh không còn cách nào khác là cứ quỳ trên đất. Đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tiếu Nam Thương mi mục như họa, là một nam tử có dáng thư sinh văn sĩ. Nhưng cũng không thể vì cái vẻ ngoài hiền hòa này mà hiểu sai hoàng đế. 

Y ngắm đủ mới chợt chỉnh lại tư thế ngồi, cất giọng miễn lễ cho Tiếu Nam Khanh.

"Nào, Tiếu tướng quân, khanh vất vả rồi. Miễn lễ đi."

Tiếu Nam Khanh trán vẫn chạm đất, hô xong bốn chữ "Tạ ơn bệ hạ!" mới ngẩng đầu lên. Nhưng ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn vào mắt thiên tử, chỉ lặng lẽ cuộn hai nắm tay thành quyền, lông mày hơi nhíu lại.

Tiếu Nam Thương bật cười một tiếng, xòe cái quạt giấy họa Giang Nam, ngữ khí thoải mái: "Biểu đệ sao lại căng thẳng như vậy? Trẫm cũng đâu có ăn thịt đệ? Ngươi thắng trận trở về, trẫm mừng còn không kịp." Đoạn, y đứng dậy, đi vòng qua án thư, dừng lại trước mặt Tiếu Nam Khanh. 

Hoàng đế thu lại nụ cười, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Nói xem, đệ thích gì? Trẫm sẽ thành toàn cho đệ."

Ngự thư phòng bỗng chốc chìm vào trầm mặc nặng nề.

Tiếu Nam Khanh thần tình lãnh đạm, cắn răng, dõng dạc nói: "Xin hoàng thượng tác thành hôn sự của vi thần và Vu Đồng cách cách!"

Sắc mặt Tiếu Nam Thương nháy mắt đông lại, giọng nói cũng âm u hơn. Y nói: "Vu Đồng cách cách? Cha nàng đang là nhất phẩm quan văn của trẫm. Ngươi một tướng thống lĩnh đại quân, muốn kết duyên với ái nữ quan văn. Ngươi muốn làm phản sao, Tiếu tướng quân?"

Tiếu Nam Khanh như cũ cứng rắn nói: "Vi thần với nàng là lưỡng tình tương duyệt. Thật tâm ái mộ lẫn nhau, không hề có ý khác. Mong hoàng thượng tác thành!"

Tiểu Nam Thương gập quạt lại, vỗ vỗ ở trong lòng bàn tay, chợt y ngửa đầu cười lớn. Tẩm điện trống trải vọng lại mấy hồi lời y nói.

"Hay cho câu lưỡng tình tương duyệt! Tiếu Nam Khanh ơi là Tiếu Nam Khanh, ngươi đã bao giờ gặp nàng chưa? Có biết dung mạo nàng thế nào không? Dám nói xằng nói bậy, ngươi tưởng trẫm mù sao?!"

Tiếu Nam Khanh cơ thể càng cứng nhắc, lông mày càng nhíu chặt. Hắn lồng ngực phập phồng hồi lâu, dưới ánh mắt giận dữ cực điểm của hoàng đế mới dập đầu hô: "Vi thần biết tội! Mong hoàng thượng khai ân!"

Tiếu Nam Thương đi về sau án thư, vung tay hất đổ chồng tấu chương. Y cứng rắn nói: "Được! Nể tình Tiếu tướng quân mới lập đại công! Trẫm khai ân cho ngươi! Mau cút đi!"

Tiếu Nam Khanh tiếng nói vẫn không giảm đi khí thế, "Vi thần cáo lui!" Hắn dứt khoát dập đầu, rất mực quy củ. Nhưng lúc hắn vén vạt áo đứng lên toan rời đi lại nghe Tiếu Nam Thương quát một tiếng: "Tiếu Nam Khanh, ngươi quay lại đây!"

Tiếu Nam Khanh hít một hơi dài. Hắn cắn chặt hàm răng, cắn đến gân xanh hai bên thái dương đều nổi lên. Hắn quay lại ngự thư phòng của hoàng đế, nghiêm chỉnh quỳ trên đất. Giọng hắn không chút cảm xúc: "Bệ hạ còn có gì phân phó?"

Tiếu Nam Thương đứng sau án thư, âm lãnh nhìn hán nam tử quỳ phục trên đất. Bỗng y hạ lệnh đuổi hết thái giám ra ngoài, từ từ đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Nam Khanh. 

Y dùng cây chiết phiến trong tay, nhẹ nhàng nâng cằm Tiếu Nam Khanh lên. Nam tử trước mắt khuôn mặt tràn ngập nam tính, đường nét rắn rỏi dứt khoát. Hắn không nâng mi nhìn Tiếu Nam Thương, để mặc y đùa giỡn mình. 

Giọng hoàng đế trong ngự thư phòng trống trải một mình cất lên, mềm mỏng uyển chuyển.

"Đệ thực thích ngai vàng này đến thế sao? Dù có phải giết ta, đệ cũng muốn cướp ngôi?"

Tiếu Nam Khanh không nói gì, không phủ định.

Tiếu Nam Thương càng nói càng dâng lên nghẹn ngào.

"Đừng nóng vội, A Khanh."

"Nếu đệ thích, cái gì ta cũng cho đệ mà. Chỉ cần đệ đừng nóng vội. Đừng ép ta vào con đường vạn kiếp bất phục."

Hốc mắt y đã đỏ hoe. Tiếu Nam Khanh nâng mi nhìn y, ánh mắt lạnh thấu xương, hoàn toàn không lưu chút tình cảm nào.

***

Lúc Tiếu Nam Khanh ra khỏi ngự thư phòng của hoàng đế đã là đầu giờ chiều. Nắng tuy đậm nhưng cũng không gắt như ban trưa. Hắn leo lên lưng ngựa, một đường hồi Tiếu vương phủ. 

Quân Thành Thu thu nhỏ bằng một con chuồn chuồn, lượn lờ đậu trên đỉnh ngọn trúc, một hơi lại một hơi cảm khái. 

Không ổn rồi, hoàng đế nhìn trúng Tiếu Nam Khanh rồi. Tiểu Phí kia, tình địch này của ngươi cũng quá mạnh rồi.

Chuồn chuồn Quân Thành Thu vù vù bay theo mông ngựa, bám theo Tiếu Nam Khanh về đến tận Tiếu vương phủ. Sau khi hồi phủ, Tiếu Nam Khanh đi tắm rửa tẩy trần. Đến tối mới đến gặp Tiếu Mục Ly. 

Quân Thành Thu nghĩ, hắn chắc chỉ định đến vấn an. Nhưng nào ngờ lại bị Tiếu Mục Ly gọi vào dạy dỗ mấy câu. Dạy dỗ mấy câu xong thì nói đến chuyện chính. Nói chuyện chính xong Tiếu Mục Ly mặt không đổi sắc nhấp một ngụm trà. Còn Tiếu Nam Khanh thì sắc mặt tái nhợt, bụp một tiếng quỳ xuống.

Quân Thành Thu trên mái nhà đang lật ngói thầm kinh hãi. Tiếu Nam Khanh này phản ứng mạnh như thế, xem ra một đường tình duyên này của Phí Thanh Trì khó thành. Nhưng Quân Thành Thu cũng đánh giá thấp lão già mê tín là Tiếu Mục Ly cùng uy quyền của y.

Tiếu Mục Ly đứng lên, vạt áo màu lục lay động theo bước chân y. Bên ngoài gió vẫn thổi thấu xương. Chung quanh im lặng như tờ. Quân Thành Thu nghe rõ mồn một lời nói của Tiếu Mục Ly: "Lời nói của ta, ngươi có thể không đem bỏ vào tai. Sau này, cũng không cần gọi ta là cha."

Quân Thành Thu hít một ngụm khí lạnh, nín thở xem phản ứng của Tiếu Nam Khanh.

Minh chứng cho thấy, Tiếu Mục Ly này nuôi dạy con rất tốt. Tiếu Nam Khanh bên ngoài cho dù có ương ngạnh cùng cường hãn bao nhiêu thì vẫn phải nhất nhất nghe lời lão già họ Tiếu. Quân Thành Thu thầm vừa lòng, biến thành chuồn chuồn bay một vòng quanh Tiếu vương phủ.

Giấy đỏ đã dán khắp cả. Gia nhân tấp nập trang hoàng từ đường cũng chính đường. Tiếu Mục Ly quả thực không mời khách, chỉ thắp hương thông báo với gia tiên. 

Đối với Tiếu vương phủ mà nói, cô nương lần này lấy về chẳng khác người hầu thiếp thân là bao. Nếu không có Quân Thành Thu yêu cầu làm một hôn lễ nho nhỏ, chỉ sợ Tiểu Phí khăn hồng cũng chẳng được trùm lên.

Cái hôn lễ này rất kín kẽ, vì mặt mũi của vương phủ. Nếu không phải gia nhân trong phủ thì người qua đường đi qua cổng tuyệt đối không ai biết bên trong có hỉ sự.

Tiếu Mục Ly đi kiểm tra lại một lượt mới trở lại phòng riêng. Quân Thành Thu đậu trên búi tóc của y cũng cùng lúc theo vào phòng. 

Ban đầu hắn còn định có ý ở lại quan sát đời tư của Tiếu Mục Ly, xem xem lão già bốn mươi tuổi này có ăn kì đan hay gì đó để giữ dung nhan trẻ trung như vậy không. Bất quá Tiếu Mục Ly vừa vào phòng đã đóng kín hết các cửa, bước vào sau bình phong.

Quân Thành Thu nhìn hơi nóng uốn lượn bốc lên sau bình phong, lại nhìn từng lớp từng lớp áo vắt lên, trong lòng tự nảy lên hai chữ: không ổn.

Sau đó chuồn chuồn Quân Thành Thu đâm cửa sổ không thủng, phải ở lại trong phòng xem Tiếu Mục Ly tắm rửa. . .

Quân Thành Thu vo ve đập đôi cánh, dùng hết sức chín trâu mười hổ đâm đầu vào cửa sổ. Vừa đâm vừa khóc rống trong lòng.

Quân Thành Thu ngươi đầu đất! Đang yên đang lành lại biến thành chuồn chuồn làm gì chứ!

Thao nỉ ma! Sao lại đúng lúc thế chứ! Mà lão già họ Tiếu có đúng là bốn mươi tuổi không vậy?! Cường tráng như vậy cho ai xem?! Trả lại đôi mắt trong trắng cho bản tiên!

Nhìn lại thân hình mảnh khảnh của mình lại nhìn đến cơ bắp cường đại ẩn ẩn sau lớp sương mờ của lão già họ Tiếu, Quân Thành Thu vừa tức vừa ghen tị. Ghen tị đến hai mắt chuồn chuồn đều đỏ. Hắn vù vù đập cánh bay quanh phòng.

Phàm là chuyện ngu dốt ở đời đều sinh ra vì nóng giận nhất thời, Quân Thành Thu cũng vậy. Hắn bay mấy vòng quanh phòng, đâm đầu vào cửa đến choáng váng mặt mày, lảo đảo thêm hai vòng nữa, rơi đúng vào thùng nước tắm của Tiếu Mục Ly.

Tiếu Mục Ly đang ngâm mình, nghe thấy tiếng vo ve mới mở mắt, phát hiện vị tiên nào đó vừa sa chân vào nước tắm của mình.

Y mặt không đổi sắc, dùng một ngón tay vớt chuồn chuồn Quân Thành Thu lên đặt ở thành thùng tắm. Chuồn chuồn họ Quân vì cánh ướt nên không thể đâm đầu lung tung nữa, buộc phải nằm đó trơ mắt nhìn Tiếu Mục Ly tắm rửa.

Hừm, cái gì nên nhìn cũng đã nhìn hết.

Chuồn chuồn họ Quân sau này biện minh nói, đó là do mắt chuồn chuồn quá to chứ Quân thượng tiên hắn không có ý nghĩ dâm tà như vậy.

***

Đêm mùa thu tương đối dài, tiếng gà gáy càng lúc càng rõ ràng.

Quân Thành Thu chờ đến khi Tiếu Mục Ly tắm xong, yên vị ngủ ở trên giường mới len lén biến lại thành hình người. 

Hắn y phục vẫn còn ẩm nhưng không dám vận linh lực. Thở cũng không dám thở mạnh, dùng cả tay cả chân bò dưới đất. Từ chân giường Tiếu Mục Ly một đường bò ra đến cửa. Lại rón rén mở cửa, đào tẩu nhanh hơn tốc độ Tần Tư Uyên trở mặt.

Ra khỏi bờ tường vương phủ, Quân Thành Thu chân như bôi mỡ chạy bán sống bán chết. Chỉ sợ Tiếu Mục Ly đột nhiên tỉnh giấc, cầm theo hơn một nghìn quân tinh nhuệ đuổi giết hắn. Về đến kết giới của "đồng bọn" hắn mới thở hắt ra một hơi.

Tần tư Uyên đã ngồi ngắm được hai, ba đêm trăng, vẫn đang nhởn nhơ ngồi đó. Sắc mặt mông lung, thần trí lơ đãng, khẳng định đang solo chuyện tào lao với chúng tiên trong Tống Lăng trận. 

Quân Thành Thu không để ý đến y, chạy vụt lại cầm tay Phí Thanh Trì kéo lên. Phí Thanh Trì đang lơ mơ chưa hiểu gì đã bị Quân Thành Thu lột y phục trên người. Y lập tức quang quác nhảy lên: "Thao nỉ ma! Ngươi làm gì?! Thiên a, cướp sắc!"

Tần Tư Uyên đang chém gió hăng say cũng bị một tiếng kêu này của Phí Thanh Trì gọi quay lại mặt đất. Y nhìn Quân Thành Thu, lông mày xoắn lại thành một đoàn, trên mặt viết rõ bốn chữ: Ngươi đang làm gì?

Quân Thành Thu vừa mới ở phòng Tiếu Mục Ly thoát ra, còn chưa hết nhạy cảm, bất ngờ bị dính nỗi oan thấu trời, không nhịn được thổ huyết.

Cũng may kết giới cách âm tốt. Sau khi Quân Thành Thu mặc xong hỉ phục cho Phí Thanh Trì, chuyện đêm hôm nay đều tẩy sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.