Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

Chương 18




Tư Đồ Nhã xách một bọc đồ lớn từ trên lầu đi xuống. Thượng Quan Trì mặt không biểu tình nhận lấy, sau đó đi thẳng tới chiếc Rolls Royce đậu bên ngoài, mở cốp sau, ném đồ vào.

Vợ chồng Tư Đồ giả mù sa mưa tiễn biệt con gái, Tư Đồ Kiều bởi vì bị đả kích nghiêm trọng nên không ra cửa đưa tiễn.

Lại một phen hàn huyên lấy lòng, cho đến khi xe chạy, Tư Đồ Nhã rốt cuộc mới được thoát khỏi hai khuôn mặt dối trá kia. Lần này về lại mặt cũng coi như là thành công do sự phối hợp của Thượng Quan Trì. Cô thở phào một cái thật dài, tầm mắt dời về phía người đàn ông bên cạnh, thành khẩn nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé!”

Thượng Quan Trì cũng không đáp lại. Tư Đồ Nhã không khỏi có chút buồn bực. Mới vừa rồi, từ lúc anh nhận lấy hành lý của cô, cô liền phát hiện ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo.

“Sao không nói gì vậy?”

Xoạt một tiếng, xe cấp tốc táp vào ven đường. Thượng Quan Trì nghiêng người sang, mặt không biểu cảm chất vấn cô: “Tại sao ban đầu lúc tôi chọn vợ, cô không nói rõ thân thế của cô?”

Tư Đồ Nhã trong lòng lộp bộp một tiếng, thẫn thờ hỏi: “Thân thế của tôi làm sao?”

“Coi như Thượng Quan Trì tôi đã từng ly hôn sáu lần, cũng là không cần đến mức cưới tạm một cô con gái riêng, nhất lại là con gái của một vũ nữ sinh ra. Cô, cái gì mà dì ghẻ thương cô, để cho cô thay em gái tới ứng tuyển, bà ta coi Thượng Quan gia là cái gì đây? Là cơ quan từ thiện thích làm vui lòng người khác sao?”

Suốt cả phút đồng hồ, Tư Đồ Nhã không nói được một câu. Ba chữ “con gái riêng” giống như một lưỡi dao sắc bén, không chút nương tay nể tình mà đâm xuyên qua trái tim cô.

Những năm này, cô đã cho rằng mình mạnh mẽ đao thương không nhập rồi, thì ra, vẫn cảm thấy đau.

“Không sai. Tôi là con ngoài giá thú do Tư Đồ Trường Phong sinh cùng một vũ nữ. Nhưng tôi không cảm thấy đây là một nỗi nhục. Chỉ có hai loại người mới nói thân phận mình là con riêng khi gặp người khác, một loại là tự ti, một loại là muốn được thương hại. Mà sở dĩ tôi không nói, là bởi tôi không phải hai loại người kia.”

“Vậy cô là loại người gì?” Thượng Quan Trì từng bước ép sát. Tư Đồ Nhã không suy nghĩ đánh giá mình nhiều, vì vậy giữ yên lặng. Thấy cô không nói lời nào, anh cười lạnh một tiếng: “Hay là tôi trả lời thay cô đi, cô là loại người tự cho mình là đúng nhất trên đời này.”

“Phải. Tôi là loại người tự cho mình là đúng. Tôi cho là anh cần một người vợ có thể ngăn lại trò chơi của anh, thân phận gì cũng không quan trọng. Xem ra là tôi sai rồi.”

Tư Đồ Nhã nói xong, quật cường đẩy cửa xe ra, xuống xe. Nếu nói không tức giận thì chắc chắn là giả, Thượng Quan Trì xem thường cô, điều này cô không thể tha thứ nổi.

Đi mấy bước, cánh tay bị người ta kéo. Đó là một bàn tay tuyệt đẹp nhưng không hề dịu dàng: “Lên xe.”

Giọng ra lệnh như vậy càng tăng thêm sự tức giận trong lòng cô, hất tay một cái: “Coi như Tư Đồ Nhã tôi chẳng có cái gì, nhưng cũng sẽ không bán tôn nghiêm cuối cùng của mình.”

Cô tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng truyền tới thanh âm lạnh như băng: “Tôi chỉ có ba phút kiên nhẫn với phụ nữ, rốt cuộc cô có lên xe không?”

Ý tứ của Thượng Quan Trì rất rõ ràng. Lời như vậy anh sẽ không nói đến lần thứ ba. Trên thực tế, trước thời điểm này, sáu người vợ trước ngay cả ba phút cũng không có.

Tư Đồ Nhã nhắm hai mắt, yên lặng nói thầm trong lòng: “Mẹ, thật xin lỗi. Hôm nay để cho con tự do phóng khoáng một lần đi.”

Thượng Quan Trì thấy cô không biết điều, xoay người lên xe, đóng cửa xe phanh một tiếng, nghênh ngang chạy đi…

Đến nhà, anh sầm mặt vào phòng khách. Mẹ ngồi trên ghế salon trong phòng khách thưởng thức trà nhìn thấy anh, đứng lên hỏi: “Sao lại trở về một mình? Vợ con đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.