(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Về chuyện gì?" Diêu Thẩm hỏi, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào chiếc quần đùi pyjama.
Liệu giả vờ đần độn có tác dụng với Tân Hổ Lỗi không?
Anh ta dường như hoạt động dựa trên nguyên lý Diêu Thẩm bị ngu, vậy nên, có thể?
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng khi anh vuốt ve con mèo đen, nó cuộn tròn sống lưng để chạm vào những ngón tay của anh và nhắm đôi mắt đỏ lại trong sự thoải mái rõ ràng.
"Đáng lẽ cậu không nên nhìn thấy nó," anh nói, ánh mắt dửng dưng khi gãi gãi dưới cằm con mèo, khiến nó kêu gừ gừ thật to.
"Ồ? Bởi vì nó là một con mèo rất đắt tiền ư?" Diêu Thẩm hỏi, đã quyết định giả vờ ngu ngốc và giờ hoàn toàn quyết tâm thực hiện hành động đó. "Tôi có cần phải trả phí không?"
Tân Hổ Lỗi không trả lời cậu.
Con mèo tiếp tục kêu gừ gừ.
Có vẻ như họ đã đi vào bế tắc.
Diêu Thẩm nhanh chóng cân nhắc tới việc rời khỏi phòng riêng của mình và ngủ ở cầu thang ở đâu đó.
"Lại đây," Tân Hổ Lỗi nói, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình trên ghế sofa.
"Tôi nghĩ tôi ở đây được rồi," Diêu Thẩm nói, áp lưng vào cửa. "Tôi nghe rõ hơn từ xa."
Nếu bị đẩy vào đường cùng, cậu luôn có thể trốn thoát nhanh chóng.
"Tới đây." Tân Hổ Lỗi ra lệnh. Anh ta không lên giọng, nhưng mệnh lệnh trong mắt anh ta khiến Diêu Thẩm phải xem xét lại chiến lược của mình.
Cậu thận trọng lại gần nhưng ngồi ở phía xa đầu bên kia của ghế sofa, coi con mèo đang kêu gừ gừ làm rào chắn giữa cậu và Tân Hổ Lỗi.
Tân Hổ Lôi vẫn đang vuốt ve con mèo, bây giờ cuộn tròn trong bóng, kêu gừ gừ như vũ bão.
"Cậu không phải là con người," Tân Hổ Lỗi nói sau một hồi cân nhắc cẩn thận. Đó là một lời tuyên bố không phải là một câu hỏi.
'Không, tôi chỉ có một hệ thống ngu ngốc khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn', Diêu Thẩm tự nghĩ trong lòng.
Mặc dù vậy, có lẽ Diêu Thẩm vẫn có thể xoay chuyển tình thế này.
"Tất nhiên tôi là con người rồi, con người không thể là gì khác được...hay có thể không?"
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu không hứng thú, như thể anh có thể nhìn thấu cậu.
"Cậu biết tôi là ai," anh nói, xa cách.
"Anh là bạn diễn của tôi và là hoàng đế điện ảnh Trung Quốc," Diêu Thẩm nói, khóe môi nhếch lên. Được rồi, có lẽ cậu đang tận hưởng điều này, chỉ một chút thôi.
Đôi lông mày mượt mà của Tân Hổ Lỗi nhíu lại khó chịu khi anh ta đứng dậy trong một động tác dứt khoát.
Diêu Thẩm không biết anh ta sẽ làm gì cho đến khi anh ta đưa tay về phía Diêu Thẩm và một con dấu rực lửa hình thành trong không khí trước lòng bàn tay dang rộng của anh ta, nó xoắn nhẹ như những bánh răng trong bánh xe.
Cậu thậm chí không có thời gian để sợ hãi hay lo lắng, trước khi anh ta cảm nhận được luồng hơi nóng của ngọn lửa cao chót vót nhấn chìm cậu trong địa ngục rực lửa.
Bất chấp sức nóng đột ngột, da của Diêu Thẩm không hề bị bỏng. Cậu giơ tay lên trước bảo vệ mặt, nhưng trong khi những ngọn lửa liếm láp xung quanh cậu như những chiếc lưỡi thè ra, cậu vẫn không cảm thấy đau đớn.
Hơi nóng đột nhiên tiêu tán, Diêu Thẩm chậm rãi mở mắt ra, tưởng rằng nhìn thấy một bức tường khói bao quanh mình.
Thay vào đó, cậu nhìn thấy nội thất lộn xộn, ấm cúng của chính nhà hàng kỳ lạ mà Tân Hổ Lỗi đã từng đưa cậu đến.
Cú sốc khiến cậu vấp ngã về phía sau, đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Tân Hổ Lỗi.
Một bàn tay vững chắc ở hông giúp cậu đứng vững. "Đừng làm ầm ĩ," Tân Hổ Lỗi nói, môi anh gần như sượt qua vành tai Diêu Thẩm khi anh nói.
Gã này có chút thần kinh.
Đầu tiên anh ta đưa Diêu Thẩm ra khỏi phòng khách sạn bằng sức mạnh quỷ vương của mình, hay thứ gì đó, và bây giờ anh ta lại muốn Diêu Thẩm cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra?
Cậu vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Tân Hổ Lỗi. "Đm anh."
Đúng lúc đó, con mèo nhảy ra từ phía sau Tân Hổ Lỗi và rít lên với Diêu Thẩm, nhe răng trước khi biến mất sau quầy hàng.
Ngay cả con mèo cũng ghét bỏ anh ta.
"Ồ, bệ hạ đến rồi." Vẫn là người phục vụ lần trước, lau tay vào tạp dề, mỉm cười với Tân Hổ Lỗi. Nụ cười của anh ta biến mất ngay lập tức khi nhìn thấy Diêu Thẩm, người đang đứng giữa nhà hàng của anh ta trong bộ đồ ngủ. "Ý tôi là, hoàng đế trong bộ phim điện ảnh Hoàng đế đang ở đây! Chúng tôi có vinh dự gì đây?"
Diêu Thẩm trợn to mắt đến mức tưởng như mình đang căng thứ gì đó ra. Lại hành động này.
"Tôi cần tìm hiểu xem cậu ta là ai," Tân Hổ Lỗi nói, tay anh đặt lên vai Diêu Thẩm nắm chắc. "Mang nhạc cụ của cậu ra."
Anh ta dẫn Diêu Thẩm qua một cánh cửa được đánh dấu với biển 'chỉ dành cho nhân viên', và mặc dù cái nắm vai của anh ta không quá chặt nhưng Diêu Thẩm không thể trốn tránh nó.
"Anh định làm gì tôi?" Diêu Thẩm nghiến răng hỏi.
"Cậu sẽ thấy," Tân Hổ Lỗi nói, kéo cánh cửa đóng lại sau lưng họ và ném căn phòng vào bóng tối hoàn toàn trước khi mắt Diêu Thẩm có cơ hội thích nghi với bóng tối. "Cậu thậm chí còn thích nó."
-------------------
Nghe như kiểu SM play vậy...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");