Nhậm Tinh Hà rất ăn ý, cũng không nhiều hỏi.
Lăng Tầm Dã mặc dù không có câu trả lời từ Nhậm Thương Khung, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lo cắm đầu ăn liên tục, bộ dạng như không thể bỏ qua lòng tốt của Đơn Kiếm Phong vậy.
Sau khi ăn xong, Nhậm Thương Khung đứng dậy cười nói:
- Lăng huynh, tiểu đệ xin cáo biệt, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Lăng Tầm Dã nói lầm bầm:
- Ta có dự cảm, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Ý tứ của Nhậm Thương Khung rất rõ ràng, không muốn cùng huynh muội bọn hắn dây dưa quá nhiều, Lăng Tầm Dã tuy thần kinh không ổn định, nhưng rất biết chừng mực.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Nếu có duyên gặp lại mà nói, nhất định sẽ mời Lăng huynh uống rượu.
Nói xong liền cùng Nhậm Tinh Hà đi ra ngoài.
Lăng Tầm Dã tay phải nắm một cái ly, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng chà xát, thần sắc có vài phần do dự.
Bỗng nhiên, Lăng Tầm Dã đem ly để xuống, đứng dậy hướng Lăng Tầm Diệp nói:
- Tiểu Diệp, muội ở nơi này chờ ta.
Lăng Tầm Diệp sợ nói:
- Ca, huynh muốn làm gì? Người ta... Người ta không thích chúng ta đi theo. Ca, huynh cũng đừng làm phiền bọn họ.
Lăng Tầm Dã cười hắc hắc nói:
- Tiểu Diệp, kinh nghiệm giang hồ của muội thật nông cạn, không hiểu được lòng người gì cả? Bọn hắn không phải không thích chúng ta đi theo, mà khẳng định là có chuyện quan trọng cần làm. Được rồi, dù sao huynh cũng không phải đi dây dưa với bọn hắn, ai, muội chờ ta ở đây là được.
Nói xong lại vội vã chạy ra ngoài.
Chạy đến ngoài cửa, một mực hướng Nhậm Thương Khung đuổi theo, đến một cái hẻm nhỏ, mới nhìn thấy bóng lưng của Nhậm Thương Khung.
- Trần huynh, dừng bước, Trần huynh!
Nhậm Tinh Hà vẻ mặt mê hoặc, Nhậm Thương Khung lại thấp giọng nói:
- Đừng quên thân phận hiện giờ của chúng ta.
Nhậm Tinh Hà lúc này mới hiểu, hắn cơ hồ đã quên thân phận bọn hắn bây giờ là Trần Lôi cùng Trần Đình.
- Lăng huynh, ta tưởng ngươi là người hiểu chuyện, tại sao một mực dây dưa không ngớt?
Khẩu khí của Nhậm Thương Khung có chút không vui.
Lăng Tầm Dã cười hắc hắc nói:
- Trần huynh, Lăng mỗ ta cũng không phải là người không biết xấu hổ. Lần này tuyệt đối không phải tới dây dưa, mà là... mà là muốn cùng Trần huynh thương lượng một việc.
- Chuyện gì, ngươi nói đi.
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói.
- Ai...
Lăng Tầm Dã thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra một tia lo được lo mất, hỏi:
- Không biết Trần huynh có tin được nhân cách làm người của Lăng Tầm Dã ta không.
- Xin chỉ giáo?
Lăng Tầm Dã nói:
- Được rồi, ta cũng không vòng vo, ta là muốn... muốn hướng Trần huynh mượn một quả Nghịch Yêu Đan.
- Cái gì?
Nhậm Tinh Hà nhảy dựng lên:
- Ngươi cho rằng nhà chúng ta mở tiệm bán Nghịch Yêu Đan hay sao? Lấy đâu ra Nghịch Yêu Đan nhiều như vậy mà cho ngươi?
Nghịch Yêu Đan, Nhậm Thương Khung tự nhiên có dự trữ một chút. Nếu đưa ra một số lớn, tự nhiên là không thể nào, nhưng cho Lăng Tầm Dã mượn một viên, cũng không phải là chuyện gì đáng nói.
Thản nhiên nói:
- Lăng huynh phục dụng một quả Nghịch Yêu Đan, trong vòng năm ba năm, trong cơ thể vẫn còn dược lực kháng độc tố Yêu tộc, không cần lại mượn nữa?
Lăng Tầm Dã hít một hơi:
- Lần này là ta mượn cho muội muội.
Nhậm Tinh Hà kêu lên:
- Trước lấy một quả là vì cứu người. Hiện tại vô bệnh lại cầu dược là sao, với lại chúng ta cũng không có nhiều Nghịch Yêu Đan như vậy? Lăng huynh, chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lăng Tầm Dã cũng biết yêu cầu này có chút quá phận, nhưng muội muội vẫn là người hắn yêu mến nhất, lần này hai huynh muội vì có nguyên do đặc thù mới rời khỏi Hải Tây Lăng gia, bản thân lại chẳng mang theo cái gì. Đừng nói Nghịch Yêu Đan, cho dù là tiền bạc để sinh hoạt bình thường cũng rất khó khăn.
Nhưng nhắc tới gia thế của Lăng Tầm Dã, tại Hải Tây Thành rất có danh tiếng.
Lăng Tầm Dã nội tâm do dự một lát, cưới cùng cắn răng nói:
- Trần huynh có nghe qua Hải Tây Thành chưa?
- Hải Tây Thành ở phía bắc Hắc Thạch Thành, cùng đẳng cấp với Hắc Thạch Thành, nhưng bất luận quy mô hay thực lực, đều vượt qua Hắc Thạch Thành.
Nhậm Thương Khung tự nhiên biết Hải Tây Thành, nhàn nhạt gật đầu.
- Tốt, Trần huynh đã biết Hải Tây Thành, đây là lệnh bài thân phận của ta, xin thế chấp cho Trần huynh. Nếu sau này ta không trả được hai miếng Nghịch Yêu Đan này. Trần huynh cứ lấy lệnh bài này đi Hải Tây Lăng gia, yêu cầu tộc nhân ta trả gấp mười lần.
Lăng Tầm Dã nói mấy câu này rất dứt khoát, một điểm dây dưa dài dòng cũng không có. Hiển nhiên, hắn đối với Nghịch Yêu Đan, là rất mong chờ.
Thấy Nhậm Thương Khung mặt không biểu tình, từ chối cho ý kiến, Lăng Tầm Dã không khỏi có chút gấp gáp:
- Trần huynh, ta biết ngươi có chút không tin ta. Bất quá ngươi phải tin em gái của ta? Nếu không phải vì muội muội, ta quyết không mở miệng cầu người.
Nhậm Thương Khung đột nhiên hỏi:
- Muội tử của ngươi chưa bị Yêu tộc làm bị thương, tại sao lại cần Nghịch Yêu Đan?
Lăng Tầm Dã thở dài:
- Trần huynh, chúng ta lần này rời gia tộc, là có nguyên nhân đặc thù. Nếu không cũng không đến nổi phải nhờ Nghịch Yêu Đan của Trần huynh cứu mạng. Được rồi, nếu như Trần huynh không tin ta, coi như ta chưa nói gì.
Nói xong lắc đầu, lộ ra vẻ hết sức thất vọng.
Nhậm Thương Khung thấy biểu lộ của Lăng Tầm Dã không phải là giả dối. Nhất là sự yêu mến của hắn đối với muội muội, đúng là phát ra từ đáy lòng.
Trong lúc đó, Nhậm Thương Khung nhịn không được nhớ tới ngày đó ca ca Nhậm Tinh Hà bị Bắc Cung gia tộc giam giữ. Loại quan hệ máu mủ tình thâm này, ở trên người Lăng Tầm Dã xác thực không giả.
Thở dài nói:
- Lăng huynh, ta và ngươi cũng coi như hữu duyên, ta vừa vặn còn có một miếng Nghịch Yêu Đan, sẽ cho ngươi mượn.
Lăng Tầm Dã nhãn tình sáng lên:
- Trần huynh, ngươi thật sự cho mượn?”
- Cầm lấy đi.
Nhậm Thương Khung ngón tay bắn ra, một quả Nghịch Yêu Đan bay về phía Lăng Tầm Dã.
Trong mắt Lăng Tầm Dã lần đầu bắn ra vẻ cảm kích. Loại cảm kích này, cho dù lúc trước được Nhậm Thương Khung cứu, cũng chưa từng có.
- Trần huynh, đây là lệnh bài thân phận của ta, ngày sau nếu như ngươi tìm không ra ta, có thể đi Hải Tây Lăng gia tìm Lăng Tầm Dã ta đòi nợ.
Lăng Tầm Dã trong tay lấy ra một quả lệnh bài.
Nhưng Nhậm Thương Khung đã quay người rời khỏi, khoát tay chặn lại:
- Lăng huynh, cho ngươi mượn, chính là vì tin ngươi. Nếu như cho mượn còn nghi ngờ, vậy có lấy lệnh bài cũng uổng công mà thôi.
Lăng Tầm Dã nhất thời sững người. Trong nội tâm đối với Nhậm Thương Khung không khỏi xem trọng thêm một tầng, thầm nghĩ, người này lai lịch thần bí, phong độ siêu nhiên, chỉ sợ không phải là nhân vật tầm thường.
Cách một đoạn xa, Nhậm Tinh Hà thở dài:
- Lão Nhị, ngươi hào phóng như vậy, có thể rước họa vào thân hay không?
Thất phu vô tội, ngọc bích có tội. Nếu để cho kẻ khác biết trên người hắn có nhiều Nghịch Yêu Đan như vậy, chỉ sợ...
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Huynh yên tâm, Lăng Tầm Dã này bề ngoài giống như hào phóng, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ vô cùng. Hắn vì sao không ở Địa Chu trong phân đà hỏi chúng ta, mà chờ đến nơi này mới hỏi?
- Hả?
Nhậm Tinh Hà cũng khẽ giật mình, lập tức hiểu được, Lăng Tầm Dã này hiển nhiên cũng là vì suy nghĩ cho bọn họ, không để cho bọn hắn ở trước công chúng lộ ra Nghịch Yêu Đan.
Một quả Nghịch Yêu Đan, dưới tình thế cấp bách cứu người, có thể lý giải được.
Nếu lại đưa một quả, còn là bèo nước gặp nhau, vậy thì khó tránh khỏi làm cho người ta đỏ mắt. Nếu như không phải trên người có nhiều Nghịch Yêu Đan, sao có thể hào phóng như thế?
Dù sao đây cũng là đan dược cứu mạng, mà không phải là đậu rang.
Xem ra, Lăng Tầm Dã này nói chuyện nhìn như điên, kì thực nội tâm rất tinh tế.
Dù vậy, Nhậm Tinh Hà vẫn cảm thấy cách làm của đệ đệ, càng lúc hắn càng nhìn không thấu. Bất quá Nhậm Tinh Hà tính cách rộng rãi, cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, thấp giọng hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
- Đại Tương Sơn.
- Hả?
Nhậm Tinh Hà giật mình:
- Đi vào đó làm gì?
- Hái thuốc.
Nhậm Thương Khung cười thần bí:
- Hái đánh bạc, nộp bốn mươi vạn tiền cược. Nếu số lượng Linh dược vượt qua bốn mươi vạn, thì chúng ta buôn bán lời. Còn nếu như không đủ bốn mươi vạn, thì Địa Chu phân đà lời rồi ha ha.
Nhậm Tinh Hà nghe xong lại giật mình lần nữa, hắn từ nhỏ cũng từng đánh bạc, nhưng tới bốn mươi vạn, thật đúng là chưa đánh qua bao giờ. Cười to nói:
- Lão Nhị, ngươi bây giờ thế mà đã thành đại gia rồi, ha ha.
Hai người cưỡi ngựa đi, trước khi chạng vạng tối đã đến Đại Tương Sơn. Đại Tương Sơn chỉ có hai lối đi vào. Nếu như từ địa phương khác vụng trộm lên núi, vậy sẽ bị xem như là hái trộm, sẽ bị thế lực Thiên Các chém giết tại chỗ, quyết không dung tình.
Bởi vậy loại sự tình hái trộm này, cơ hồ rất ít xuất hiện. Bất luận là võ giả to gan bực nào, cũng không có thể dùng lực lượng một người đối kháng cả Thiên Các.
Hai huynh đệ lại mướn phòng qua đêm. Sau khi trời sáng liền đi đến cổng vào làm thủ tục.
Đệ tử gác cổng sau khi kiểm tra thông hành lệnh bài của bọn họ, gật đầu nói:
- Mỗi người hai mươi vạn, các ngươi có thể ở bên trong bảy ngày. Vượt qua bảy ngày, cứ dừng lại một ngày, mỗi người phải giao thêm năm vạn lượng.
Những quy tắc này, Nhậm Thương Khung đã nhớ rất rõ ràng.
Gật đầu cười nói:
- Đã hiểu.
Những đệ tử này hiển nhiên cũng đã nhận được tình báo, biết hai huynh đệ này cùng Nguyệt Hoa Điện có quan hệ, bởi vậy khẩu khí rất nhiệt tình. Một gã đệ tử cười nói:
- Hai vị, bên trong Đại Tương Sơn có một địa phương tên là Bàn Long Cốc, hai vị tốt nhất cách xa một chút. Nơi đó có một đầu sơ cấp Thiên Yêu tàn sát bừa bãi, hành tung quỷ dị. Nếu gặp phải nó, phiền toái không nhỏ đâu.
- Đa tạ hai vị nhắc nhở, chúng ta chỉ hái thuốc, không đi trêu chọc Thiên Yêu đâu.
Qua quan khẩu khoảng năm sáu dặm, đại đạo hạt giống trong cơ thể Nhậm Thương Khung bỗng nhiên rung động, Nhậm Thương Khung cảm thụ một lát, bỗng nhiên thân thể giống như vượn núi, nhảy lên nắm lấy một đầu dây rừng, nhanh chóng trèo lên cao, tại một vách núi tối tăm, hắn nhìn thấy có một cây màu vàng nhạt.
Điền Hoàng Thao, sơ linh cấp hai Linh dược, giá tám vạn lượng!
Vừa mới tiến vào, liền có thu hoạch không nhỏ, điều này làm cho Nhậm Tinh Hà nhếch miệng cười to:
- Trận đầu thắng lợi, lão Nhị, xem ra chúng ta muốn thua cũng khó ah!