Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 47: Tan Tác




- Truyền lệnh xuống, toàn quân tăng tốc, chú ý động tĩnh, cố gắng không cho quân địch phát hiện!

Trần Thọ hạ lệnh, cho lính liên lạc báo đến từng đội ngũ.

Lập tức, đoàn quân dập tắt hết đuốc, nương theo ánh trăng nhàn nhạt mà tăng tốc đi tới.

Không thể không nói, Trần Thọ không hổ là một viên danh tướng Trịnh Quốc, trị quân tương đối nghiêm ngặt. Ngay sau khi hắn hạ mệnh lệnh này, đội ngũ vừa mới rồi còn hò hét ầm ỹ lập tức yên lặng.

Trăng sáng treo cao.

Bước chân ngột ngạt đạp trên mặt đất bốc lên tro bụi dày đặc.

Các binh lính cẩn thận từng li từng ti, càng đến gần doanh trại Thương Quốc càng cảm thấy căng thẳng.

Tuy nói là dạ tập nhưng cũng là ra trận chém giết, ai dám cam đoan mình sẽ bình an vô sự.

Một vài người hơi nhát gan cố ý đi chậm lại, bắt đầu chen chúc lùi ra đằng sau.

Các tướng lĩnh thì không như vậy. Bọn họ được bảo hộ tầng tầng, không phải lo mất mạng, ai nấy đều kích động chỉ hận không thể là kẻ đầu tiên xông lên.

Đây chính là công đầu. Đến khi bên trên phong thưởng xuống, binh lính bình thường nhiều lắm là được mấy bữa ăn ngon uống sướng, nhưng với những tướng lãnh bọn họ thì là quan to lộc hậu, còn có thể được đến tước vị.

Cuối cùng đại quân đã đến gần doanh trại Thương Quốc, còn cách không đến một dặm.

- Lương Tử Kiệt, ngươi dẫn đầu nhân mã dưới chướng, tập kích vào chính diện!

Trần Thọ giương lệnh kỳ trong tay lên.

- Vâng!

- Trương Xuân, ngươi dẫn theo nhân mã dưới chướng, tập kích từ bên trái!

- Vâng!

- Ngả Thắng, ngươi dẫn theo nhân mã dưới chướng, tập kích từ bên phải!

- Vâng!

- Tất cả mọi người lập tức hành động! Giết!

Nhất thời, đuốc sáng chiếu rọi màn đêm, người hô ngựa hí, chim chóc trong núi đã nghỉ ngơi bị dọa kinh hãi bay vù vù vào sâu bên trong.

- Giết!

- Giết!

Đại quân của Trần Thọ cũng không che giấu, lập tức giương cờ, từng Tam thiên nhân tướng dẫn theo tướng sĩ dưới trướng chia làm ba hướng vọt tới tấn công tòa doanh trại yếu ớt của Thương Quốc.

Ba trăm trượng…

Một trăm trượng…

Ba mươi trượng…

Đột nhiên, trong doanh trại đối diện bùng lên từng đống lửa!

- Bắn tên!

Một tiếng hô vọng đến từ phía đài cao giữa doanh trại.

- Vèo…

- Vòng thứ hai!

- Vèo…

- Lại bắn tên!

- Vèo…

Mũi tên chi chít rơi rào rào xuống như mưa lớn, phô thiên cái địa trút xuống đầu quân Trịnh!

- A!

- Có mai phục!

- Mau giết vào!

Lập tức quân Trịnh bị đánh trở tay không kịp, nhao nhao tránh né. Một vài binh lính xông lên đầu tiên chưa kịp phản ứng đã bị mũi tên bắn thành con nhím!

Nhất thời trận hình đại loạn.

Xa xa, Trần Thọ cũng kinh hãi. Hắn không thể ngờ được lần dạ tập dự tính cực kỳ thuận lợi này lại gặp biến cố.

- Đội cung tiễn sao? Miễn cưỡng có thể tiếp nhận…

Trong lòng Trần Thọ hơi thả lỏng. Trong quân đội, địa vị của đội cung tiễn là quấy nhiễu và chặn đánh, một đợt mưa tên này trút xuống tối đa cũng chỉ tổn thất năm trăm người, không tổn thương đến căn cốt.

Mà phía trước là đội quân ba ngàn người của Lương Tử Kiệt. Hắn khá rõ về năng lực của vị ái tướng này, tin tưởng sẽ phản ứng kịp, xông vào doanh trại. Sau đó phối hợp với hai bên cánh, trong thời gian một nén nhang là có thể giải quyết xong xuôi.

Nhưng hắn lại không ngờ nổi là hai đội quân ba ngàn người bên trái phải cũng bị mưa tên tập kích!

Tên rơi như mưa lớn trút xuống quanh doanh trại, bắn chết không ít quân sĩ Trịnh Quốc, cũng dọa cho các tướng lĩnh đang chuẩn bị tấn công phải sợ hãi.

Vì những mũi tên này không phải từ hậu phương bắn lên, mà là từ trên đầu trút xuống!

Bọn họ ngửa đầu lên nhìn, ở độ cao năm sáu trượng bên trên doanh trại có đồ vật giống như hành lang, trên đó là từng cung tiễn thủ đứng ngay ngắn trật tự, không ngừng bắn tên vào trong quân trận của mình.

Dĩ dật đãi lao, hoàn toàn không có lo lắng về sau!

Lương Tử Ngang giận đến nghiến răng, tướng sĩ bảo vệ mình có nhiều hơn cũng vô ích. Người ta bắn tên từ trên đỉnh đầu xuống, làm gì có ai bảo vệ trên đầu được!

- Toàn đội nghe lệnh, không phải sợ mưa tên trên đỉnh đầu. Chỉ cần xông vào doanh trại, bắt được tiểu Hoàng Đế là an toàn!

- Vâng!

Đám binh sĩ nhanh chóng điều chỉnh lại, cùng xông về một hướng.

Tình huống tương tự cũng phát sinh ở hai bên trái phải. Dù sao cũng là tướng quân từng trải, liếc mắt một cái là hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Bắt giặc bắt vua, chỉ cần bắt được tiểu Hoàng Đế, không phải mọi chuyện đều được giải quyết rồi sao?

Lúc này trong doanh trại lại truyền ra một mệnh lệnh:

- Đừng có ngừng. Áp chế binh sĩ Trịnh Quốc, tay ném đá chuẩn bị!

Vèo vèo vèo.

Lại là một trận mưa tên nữa.

- Tên lại tới! Chú ý che chắn!

Bách nhân tướng quân Trịnh xông lên đầu tiên hô to một tiếng, ra lệnh cho quân tốt dưới trướng tránh né đề phòng trúng tên.

Nhưng cơn mưa tên này cũng không mạnh như trước. Dù sao thì sau mỗi lần bắn tên, cung tiễn thủ sẽ cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho lượt tiếp theo. Một lượt này chỉ có hơn hai trăm quân tốt bị thương vong.

Nhưng đây cũng là một con số rất lớn!

- Đừng có lùi lại!

Các tướng lĩnh đều hô lên:

- Phản công! Phản công! Xông vào doanh trại! Xông vào doanh trại, quân ta sẽ thắng!

- Xông lên!

Quân sĩ Trịnh Quốc ra sức hò hét xông lên.

Nhưng ngay lập tức, từng tảng đá từ bên trong doanh trại bay ra, bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị nện bay ra ngoài.

Hơn nữa, những tảng đá này lại không rơi xuống đất!

Tảng đá như đu dây, cứ đưa tới đưa lui, thu gặt từng vòng lại từng vòng nhân mạng. Trận hình thật vất vả mới ổn định được lại bị rối loạn!

Kinh khủng!

Chỉ còn cách doanh trại không đến mười trượng, chúng tướng quân tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể liều lĩnh hô lên:

- Giết! Giết vào!

Nhưng ngay lập tức, một vấn đề xấu hổ đã xuất hiện.

Cửa doanh trại đâu?

Cửa đâu?

Không có cửa vào thì tấn công kiểu gì?

Toàn bộ doanh trại có hình lục giác, mỗi cạnh dài mấy trăm mét. Từ ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, chắc chắn có cửa vào, nhưng đã được giấu rất kỹ, không thể tìm ra nhanh được!

Lúc này, phía sau hàng rào lại đột nhiên trường mâu đâm ra. Quân sĩ không kịp phản ứng liền bị đâm thủng.

Hít!

Tất cả sĩ tốt đều hít vào một hơi khí lạnh, sau lưng mỗi người đều lạnh toát.

Tình huống gì đây…

Nên làm cái gì?

Quân sĩ ai nấy đều hoang mang, không có phương hướng.

Dường như doanh trại này đặc biệt được xây lên để nhằm vào đánh lén, mỗi bước đều là một cái bẫy!

Làm sao mà tấn công!

Tấn công vào được thì vẫn còn năm ngàn quân sĩ đang chờ đợi bên trong, đến lúc đó có thể làm gì?

Trên chiến trường, xông lên đầu tiên là bị thương vong lớn nhất. Ai nấy đều hiểu rõ, năm ngàn sĩ tốt bên trong đủ để diệt sạch sẽ nhóm thứ nhất xông lên.

Đến lúc đó, dù có thắng thì cũng có quan hệ gì với mình chứ?

Quân lính Trịnh Quốc không biết nên làm sao, dù tướng quân của mình thúc giục nhưng vẫn không ai dám lên.

Chiến tranh chính là như vậy, sĩ khí ngưng tán đều trong chớp mắt, nếu quân sĩ dũng mãnh nhất đã dao động thì những người khác đều là một đám ô hợp. Trong lịch sử, chuyện mấy chục vạn người bị mấy vạn người treo lên đánh cũng là như vậy.

Sau vài hơi thở, vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng hơn vạn quân sĩ.

Nhưng mà nhóm cung tiễn thủ trên đỉnh đầu không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, từng đợt mưa tên liên tục không ngừng trút xuống.

- Rút lui! Mau lui!

Cuối cùng, có một Thiên nhân tướng không chịu nổi bóng tối của cái chết, hạ lệnh cho binh lính xung quanh rút lui ra bên ngoài.

- -----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.