Dịch giả: hhnmthvn
"Nếu như vậy tất nhiên là ta không đồng ý rồi. Nơi nghỉ ngơi của ta há có thể cho phép người khác ngồi lên đó? Những lời này ngươi đã từng nghe qua chưa!" Cự mãng màu vàng quả quyết cự tuyệt, đôi mắt màu vàng vĩ đại lại đánh giá Lam Mị từ trên xuống dưới mấy lần.
"Được rồi! Đổi điều kiện thì như thế nào? Như là, ta bái ngươi làm thầy!" Đoan Mộc Vũ nói. Lam Mị đã đường đường chánh chánh bái Thương Minh Tử làm sư phụ, cho nên suốt cuộc đời này, trừ khi nàng muốn đại nghịch bất đạo, trở thành một phản đồ phản bội lại sư môn mới bái người khác làm sư phụ. Cho nên đây là một điểm mấu chốt cần phải giữ, kể cả khi nàng vẫn còn là một đứa bé cũng sẽ không thể bỏ qua điểm này.
Nhưng còn Đoan Mộc Vũ lại khác. Hắn không cần tuân theo tiêu chuẩn lễ giáo, thiện ác trên thế giới này vì thế mới nói đến bái sư mà chẳng có chút ngập ngừng nào. Tuy nhiên, kể cả sau khi bái sư hắn cũng chẳng có chút gì gọi là giác ngộ cả.
"Hừ! Ngươi sao? Ta thấy ngươi chẳng có gì là đặc biệt cả. Nếu để tiểu cô nương này bái ta làm thầy thì lúc đó ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt cho nó. Còn không thì ta tuyệt đối không cho phép!" Cự mãng khinh thường nhìn Đoan Mộc Vũ một cái, rồi lạnh lùng nói.
Thấy cự mãng không dễ nói chuyện như vậy, Đoan Mộc Vũ liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đã như vậy, ta còn có một điều kiện để trao đổi với ngươi. Nếu ngươi đồng ý để sư muội ta tu hành ở trên tảng đá này, ta sẽ trị lành thương thế vẫn còn ẩn dấu trong cơ thể của ngươi! Như thế nào?"
Lời vừa ra, cự mãng liền hít vào "tê" một tiếng, rồi đột nhiên ngóc cái đầu khổng lồ lên. Trong ánh mắt nó chứa đầy sát khí, hung hăng nhìn thẳng vào Đoan Mộc Vũ nói: "Làm sao ngươi biết thương thế trên người ta? Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
"Hắc hắc! Có gì cứ từ từ nói, không cần nóng nảy làm gì!" Đoan Mộc Vũ cười thầm, thuận thế đem Lam Mị bảo vệ ở phía sau. Sau đó hắn mới chậm rãi nói: "Ngươi không cần hỏi lai lịch của ta. Thực ra tình hình của ta và ngươi không khác nhau nhiều lắm, tuy nhiên tình huống cụ thể đương nhiên có khác biệt rồi. Mà hình như ngươi đang bị Yêu Tộc đuổi giết, phải trốn tới đây làm linh thú hộ sơn mới có chỗ dung thân! Còn ta thì ngay cả kẻ địch thù hận ta nhất cũng đã quên ta!"
Đoan Mộc Vũ nói xong những lời này, cự mãng mới hơi thanh tĩnh lại. Thế nhưng rõ ràng nó vẫn chưa tin tưởng vào Đoan Mộc Vũ.
"Thật ra ta cũng không biết ngươi có thân phận gì trong Yêu Tộc. Lúc trước ta cũng đã nói, sở dĩ ta đoán ra được bởi vì tuy thực lực bản thân ta khá thấp nhưng đối với luyện đan thì vẫn còn chút thủ đoạn, cách dùng Băng Ngọc Linh Chi này lại là thứ ta vừa vặn biết được. Hơn nữa trước kia ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, mỗi ngày đều muốn giám thị ta cho nên ta mới có thể đoán được, rất có thể chính ngươi mới là người cần phục dụng!"
"Ngươi làm linh thú thủ sơn cho Lạc Tinh Tông chẳng qua muốn tìm một người tu hành có hàn khí tinh thuần để thúc dục Băng Ngọc Linh Chi. Thật ra chuyện này rất đơn giản, trên dưới Lạc Tinh Tông có tới gần ngàn người không thể không có người thích hợp nhưng ngươi lại không đi tìm, hết lần này tới lần khác trong tâm ngươi mang theo nghi kị lại cứ bắt ta tới hỗ trợ. Chuyện ngươi uy hiếp ta đã nói lên được rằng ngươi ở Lạc Tinh Tông cũng không được thoải mái cho lắm! Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi bị nhân vật cường đại nào đó của Lạc Tinh Tông bắt về mà cũng có thể là ngươi cố ý để cho hắn bắt về! Không biết ta nói có đúng hay không?"
Đoan Mộc Vũ mỉm cười chậm rãi nói. Thật ra hắn đã sớm hoài nghi lai lịch của con cự mãng này nên đã cẩn thận xem xét xung quanh khu vực này. Cuối cùng hắn cũng đã xác định được không phải con cự mãng màu vàng này muốn làm gì thì làm ở chỗ này, mà dường như có điều gì cấm kỵ kiềm giữ nó. Chính vì thế hắn mới yên tâm dám lớn mật giao thiệp cùng với con cự mãng này.
Nghe xong lời phân tích của Đoan Mộc Vũ, cự mãng màu vàng vẫn rất bình tĩnh. Nó lắc lư một lúc lâu rồi mới nói: "Ngươi biết ta bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào không? Làm sao ngươi có thể biết được ai là người đả thương ta? Vậy mà ngươi lại dám lớn tiếng nói có thể trị lành thương thế của ta. Ngươi có bản lĩnh đó sao? Hừ! Cũng được, chỉ cần ngươi nói ra được nguyên nhân gây ra thương thế của ta, ta sẽ đồng ý điều kiện của ngươi!"
"Chuyện này thì có khó khăn gì, để cho ta xem qua là sẽ biết!"
Đoan Mộc Vũ lập tức nói không chút do dự sau đó tiến lên một bước, dùng một ngón tay đặt lên bụng con cự mãng màu vàng, cảm nhận trong chốc lát liền nói: "Ngươi đã từng bị một loại hàn khí cực kỳ cường đại đả thương nặng! Loại hàn khí này rất cường đại, không thể nào phán đoán được. Hiện tại hàn khí này vẫn đang chiếm cứ ở bên trong cơ thể ngươi, không thể nào trừ tận gốc, ngay cả tu vi của ngươi cường đại nhưng vẫn rất khó áp chế được nó mà chỉ có thể cầm cự, một khi hơi buông lỏng một chút hàn khí sẽ bộc phát lan ra kinh mạch toàn thân. Lúc đó ngươi sẽ thống khổ vạn phần, sống không bằng chết! Và quan trọng hơn là hàn khí này tản mát ra một loại ba động hết sức kỳ lạ, có thể hấp dẫn cừu gia của ngươi đến đây, ngươi thúc dục Băng Ngọc Linh Chi không phải là dùng để luyện đan mà muốn dựa vào Băng Ngọc Linh Chi để khu trừ cổ hàn khí đặc biệt này, đó cũng là nguyên nhân tại sao phẩm chất của cây Băng Ngọc Linh Chi này lại từ từ giảm xuống như vậy."
Câu nói này vừa thốt ra, lập tức trong đôi mắt của cự mãng màu vàng không thể che dấu được vẻ không thể tin nổi. Hiển nhiên, những lời của Đoan Mộc Vũ không sai chút nào!
"Sao ngươi có thể biết rõ như vậy? Không sai, hàn khí đặc biệt như lời ngươi nói còn được gọi là U Minh khí. Đó chính là thứ phát ra từ U Minh hải trong Yêu Giới. Chính vì ta bị một đạo U Minh khí làm trọng thương nên mới chạy trốn tới Nhân Giới. U Minh khí quá lợi hại! Đã hơn trăm năm trôi qua, ta đã nghĩ hết mọi biện pháp nhưng thủy chung khó có thể đem nó thanh trừ. Thậm chí mấy ngày gần đây, ngược lại còn có cảm giác như khó có thể khống chế nó nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần cừu địch của ta tìm tới tận cửa ta đã chết oan chết uổng mất rồi!"
"U Minh khí!"
Đoan Mộc Vũ liếc mắt, nhưng hờ hững nói lại. Sao hắn có thể không biết đến sự tồn tại của U Minh khí cơ chứ? Đó chính là bản lĩnh xuất chúng của một trong tứ đại yêu vương Yêu Giới Hàn Tranh Thú! Nhớ năm xưa, Hàn Tranh Thú nhất tộc chính là tên khốn khiếp phản hắn đầu tiên!
Sau khi im lặng một lúc lâu, tinh thần Đoan Mộc Vũ liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu. Cự mãng màu vàng có thể chọc tới Hàn Tranh Thú nhất tộc chứng tỏ năm xưa thực lực của hắn cũng không tầm thường! Coi như vận khí của nó vẫn còn tốt mới gặp được hắn, không thì đúng là tánh mạng khó có thể bảo toàn rồi.
"Tiểu Mị Nhi, đi lên trên kia đả tọa tu hành đi! Cứ yên tâm tu hành không cần phải lo lắng!" Sau khi căn dặn Lam Mị một tiếng, Đoan Mộc Vũ và con cự mãng màu vàng liền chìm xuống dưới đầm nước. Đến mật thất, nơi có dấu Băng Ngọc Linh Chi, Đoan Mộc Vũ mới nói: " U Minh khí rất bá đạo, cho dù là Băng Ngọc Linh Chi cũng khó có thể chế trụ được nó,nhưng nếu như ngươi nguyện ý phối hợp thì ta vẫn có biện pháp có thể giúp ngươi chế trụ U Minh khí! Ngươi có muốn thử một chút hay không?"
"Ngươi sao? Thật quá cuồng vọng! Ngươi chỉ là một tiểu tử Động Huyền cảnh giới, vậy mà dám mở miệng nói phối hợp với yêu hoàng? Quên đi, ta không muốn đả thương tánh mạng của ngươi!" Cự mãng màu vàng có chút chán nản nói, xem ra nó thấy tuy Đoan Mộc Vũ có thể nhìn ra nguyên nhân gây lên thương thế trên người của nó nhưng tuyệt đối không có khả năng chế trụ được U Minh khí.
"Không thử thì làm sao biết có được hay không? Nếu ta có thể giúp ngươi chế trụ U Minh khí này xong thì ngươi sẽ làm gì để cám ơn ta?" Đoan Mộc Vũ cực kỳ tự tin nói. Cũng không phải hắn mạnh miệng mà bởi vì hiện tại trong người hắn có mảnh vụn Yêu Thạch hơn nữa còn tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết cho nên có thể thao túng hàn khí cực kỳ thuần thục, hơn nữa hắn cũng rất cần hàn khí! Ngẫm lại mà xem, nếu hắn có thể hấp thu U Minh khí cực kỳ băng hàn này và đồng hóa thì sẽ trợ giúp cho con đường tu luyện của hắn lớn đến mức nào!