Bát Gia Tái Thế

Chương 65 8




Chương 658

Đao quang liều lĩnh, bóng kiếm chém giết từ mọi hướng hoàn toàn vây hãm Trần Bát Hoang, ngay cả con kiến chui cũng không lọt.

Chứ đừng nói là một người sống!

Dưới sự bao vây như vậy, ngay cả một con ruồi, một con kiến, hay một con muỗi chắc chắn cũng sẽ không thể thoát khỏi kiếm của hơn hai mươi võ giả đó!

Trái tim của những người xung quanh đều đập loạn nhịp.

Biểu cảm của Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Hà Đồn, Trương Ngọc Tiên, Đàm Thu thay đổi dữ dội. Bọn họ biết Trần Đức rất mạnh, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn đang hoảng loạn!

“Bát Hoang, cẩn thận!”, Tiêu Mạn Y kinh hãi hét lên, nếu Trương Thiên Dương không ngăn cô ta lại thì suýt chút nữa cô ta đã lao ra cùng Trần Đức đối mặt với sinh tử.

“Có mạnh đến đâu thì đã sao? Dù sao cũng chỉ là sức mạnh của một người”, một phú hào lắc đầu, trong lòng tràn đầy xúc động, khiêu chiến với nhà họ Hàn từ đầu đến cuối không phải là lựa chọn sáng suốt.

Ở trong mắt mọi người, Trần Bát Hoang giống như một tên ngốc, đứng sững sờ, mặc kệ những lưỡi đao lưỡi kiếm kia lao đến, không hề có chút động tĩnh nào.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Thanh trường kiếm lao đến, bóng kiếm bao trùm. Trong ba giây này, gần ba mươi lưỡi đao binh dưới sự trợ giúp của những cơn gió mạnh thổi bay mái tóc của Trần Bát Hoang dựng đứng.

Nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì cả.

“Rác rưởi”, trên đài cao, Hàn Huyền Tông đang uống rượu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, ông ta vốn tưởng còn có thể xem kịch vui tiêu tốn thời gian cho đỡ nhàm chán.

Đáng tiếc, xem ra bây giờ tên nhóc này đã hoàn toàn sững sờ, bị dọa sợ ngây người, ngay cả cơ hội để xem kịch cũng không có.

“Rác rưởi đến mức độ này, rốt cuộc sao có thể tiêu diệt được nhà họ Hàn vậy?”, trong lòng Hàn Huyền Tông tràn ngập sát khí, Trần Bát Hoang càng mạnh thì việc tiêu diệt nhà họ Hàn càng hợp lý, càng có thể diện, nhưng hiện tại… tên này căn bản chỉ là đồ bỏ đi, nhà họ Hàn bị tiêu diệt trong tay một tên vô dụng như vậy, chuyện này bị đồn ra ngoài không phải sẽ thành trò cười sao.

Một ngọn lửa giận dâng trào trong lồng ngực Hàn Huyền Tông, ông ta đã hạ quyết tâm, sau trận đấu này nhất định phải băm Trần Bát Hoang và những người có liên quan đến anh thành pa tê rồi ném cho chó ăn!

Lại một giây nữa trôi qua.

Trường đao trường kiếm, các loại binh khí đã đến rất gần Trần Bát Hoang, đã chạm đến lông tơ trên người anh, chạm vào một sợi tóc của anh.

Cũng chính trong một giây này, Trần Bát Hoang vốn đã chết lặng như khúc gỗ nãy giờ, đúng lúc đang trên bờ giữa sự sống và cái chết, anh đột nhiên di chuyển một cách bất ngờ, sải bước tiến lên.

Tốc độ của anh nhanh đến kinh người, lao nhanh như chớp, giống như bóng câu qua cửa sổ, trong chốc lát để lại hàng loạt dư ảnh, tư thế vô cùng kỳ quái, hoàn toàn khiến những thanh trường kiếm cùng trường đao kia mất đi mục tiêu.

Những người nổi tiếng và những người giàu có, những tài phiệt đủ mọi tầng lớp, những ngôi sao tuyến một… không ai có thể nhìn rõ bóng dáng của Trần Bát Hoang, anh như một vị thần, cứ như thế mà biến mất khỏi nơi đó!

Bọn họ là người bình thường, lại đứng ở phía xa nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay cả hơn hai mươi võ giả cũng chỉ nhìn thấy từng luồng từng luồng dư ảnh, trường kiếm trường đao hạ xuống đâm vào không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.