Bát Gia Tái Thế - Trần Đức

Chương 454: Kết cục của Phương Tâm Ngọc




Linh khí trong cơ thể Phương Tâm Ngọc tuôn ra.

Ông ta vận lực đẩy cây kim châm màu đen ở xương vai ra, hai cánh tay được ngưng kết từ linh khí lập tức vung nắm đấm về phía Trần Đức.

Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, bất quá chỉ độ một mét mà thôi.

Phương Tâm Ngọc có lòng tin đánh trúng Trần Đức, chỉ cần đánh trúng một đấm, dù Trần Đức may mắn không chết thì cũng bị mất nửa cái mạng.

“Oắt con, mày có thể ép tao đến bước đường này cũng đã đủ để tự hào rồi”, sắc mặt Phương Tâm Ngọc cực kỳ dữ tợn, đã lâu lắm rồi, ông ta không phải chịu đựng uất ức như ngày hôm nay, giờ phút này, lửa giận trong lòng bùng nổ như núi lửa phun trào.

Ầm!

Phút chốc, ông ta đã tích tụ được sức mạnh khủng bố ước chừng hàng trăm nghìn tấn, một đấm xẹt qua khiến không khí dường như bị xé rách, sau đó vỡ vụn, tạo thành từng tầng chân không.

Thoáng chốc, đã đến rất gần Trần Đức.

Phương Tâm Ngọc dường như thấy được đầu Trần Đức nổ tung và dáng vẻ lúc chết của anh, ánh mắt ông ta càng thêm hưng phấn và khát máu.

“Ha ha… Phương Tâm Ngọc, ông tưởng tôi không biết ông đang ép độc à?”

Ngay khoảnh khắc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Trần Đức đột nhiên bật cười, anh hờ hững nói ra một câu, dường như không hề cảm thấy bất ngờ hay lúng túng khi thấy sự thay đổi của Phương Tâm Ngọc, và càng không có vẻ gì là trở tay không kịp.

Sự thật là thế!

Anh thật sự không hề cảm thấy lúng túng.

Ngay từ khi Phương Tâm Ngọc bắt đầu ép độc, anh đã biết.

Có điều…

Anh không vạch trần và cũng không có ý định vạch trần.

Anh phải để Phương Tâm Ngọc nuôi hi vọng chuyển bại thành thắng, phải khiến ông ta cho rằng mình còn cơ hội sống sót, nếu không…

Sao ông ta chịu nói nhiều như vậy?

Hiển nhiên, không thể nào.

Loại người như Phương Tâm Ngọc, một khi biết chắc mình phải chết, chắc chắn ông ta sẽ không nói ra chân tướng sự việc cho Trần Đức.

Phương Tâm Ngọc giật mình kinh ngạc, tuy nhiên, đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, sau đó, ông ta nhe răng cười: “Trần Bát Hoang, mày tự tin vào bản thân quá rồi, tiếp theo đây, tao sẽ cho mày biết để tao ép được độc ra chính là quyết định sai lầm lớn nhất đời mày!”

Trong lúc nói chuyện, nắm đấm của Phương Tâm Ngọc đã nện xuống, hệt như thái sơn áp đỉnh, tạo thành chấn động cực lớn, vô cùng đáng sợ.

Ngay khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Trần Đức, anh không lùi bước, mà trái lại còn vung nắm đấm lên đỡ.

Khi anh ra chiêu, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động một cách điên cuồng.

Ngay thời điểm chớp nhoáng…

Trần Đức đột phá!

Cảnh giới của anh bắt đầu tăng trưởng!

Tăng trưởng một cách điên cuồng!

Từ cảnh giới Linh Căn sơ kỳ đỉnh cao thoáng cái đột phá giới hạn, lên đến Linh Căn trung kỳ.

Hơn nữa…

Vẫn không ngừng.

Mà tiến thẳng một mạch.

Trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một giây, đã lên đến Linh Căn kỳ đỉnh cao.

Cách Linh Hải chỉ còn một lằn ranh.

Đồng thời…

Nắm đấm của Trần Đức và Phương Tâm Ngọc cũng đã va vào nhau.

“Ầm!”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Thiên Kiếm Phong chấn động, xung quanh hai người, đất đá vỡ vụn, tróc ra từng khối, giờ phút này, gió xoáy sẵn có trên núi càng trở nên điên cuồng và hỗn loạn, không ngừng gào thét.

“Phốc!”

Tiếp theo đó…

Phương Tâm Ngọc có cảm giác bị chấn động mạnh, linh khí hội tụ trong tay ông ta phút chốc bị đánh tán loạn, nhanh chóng sụp đổ, miệng ông ta trào ra máu tươi, thân hình bị bắn ngược ra ngoài hệt như đạn pháo. Một khối đá nhô ra trên vách núi bị ông ta va trúng, bụi đất bay tứ tán.

“Á!”

Cơn đau dữ dội khiến mặt Phương Tâm Ngọc vặn vẹo, lúc này, ông ta có cảm giác sống không bằng chết, gân cốt khắp người bị đứt gãy, đau đến khó nhịn, vô thức phát ra tiếng gào thét thê thảm.

Trên người ông ta gần như không có chỗ nào còn hoàn hảo, cả người dính đầy máu, mùi máu tươi nồng nặc bị gió mang đi khắp bốn phía, xộc vào mũi mọi người.

Nhìn lại Trần Đức, ngoại trừ năm ngón tay bị gãy và có hơi vặn vẹo thì không có trở ngại gì nhiều, tuy đau nhưng anh không phát ra bất kỳ âm thanh gì, trái lại còn rất bình tĩnh.

“Sao có thể như vậy được?”, sắc mặt Phương Tâm Ngọc trở nên cực kỳ dữ tợn, cả người ông ta run lên bần bật. Một đấm của Trần Đức gần như đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, máu trong cơ thể đang điên cuồng trào ra thất khiếu.

“Chỉ là Linh Căn kỳ mà thôi, sao… sao có thể thắng tao được?”

Phương Tâm Ngọc không cam lòng, ông ta hận đến phát điên, trong mắt chảy ra máu. Hơn hai mươi năm tung hoành, ông ta chưa từng có cảm giác hoảng sợ và tuyệt vọng như lúc này, không ngờ bản thân lại thua trong tay một võ giả chỉ mới tu luyện có bốn năm, một kẻ chỉ mới đạt đến Linh Căn kỳ.

Thực lực của Trần Đức đã hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của ông ta, sự kinh hãi tựa như vòi rồng không ngừng oanh tạc trong đầu Phương Tâm Ngọc, khiến ông ta có cảm giác đầu mình ông ông.

Ông ta thấy rất rõ tu vi của Trần Bát Hoang tăng lên trong chớp mắt, thế nhưng sự chênh lệch giữa Linh Căn kỳ và Linh Hải kỳ là rất lớn, vậy mà, Trần Bát Hoang lại có thể vượt cấp đánh bại ông ta.

Sự đả kích nặng nề như vậy khiến Phương Tâm Ngọc khó mà chấp nhận nổi.

“Khiến ông trúng độc chẳng qua chỉ là kế hoạch dự bị mà thôi, ông tưởng rằng tôi không nắm chắc phần thắng mà dám chạy đến khiêu chiến với ông à?”, giọng Trần Đức âm u và lạnh lẽo.

Sử dụng độc châm chỉ là một phần trong kế hoạch, con át chủ bài của anh không phải nó, mà chính là thực lực bản thân.

Sớm biết sẽ phải đối mặt với Phương Tâm Ngọc, từ trước, anh vẫn luôn tu luyện khắc khổ, sau khi tiêu hao hơn một ngàn kg linh thạch, anh đã có thể đột phá lên Linh Căn trung kỳ, tuy nhiên, cho đến nay anh vẫn cố gắng áp chế để ổn định căn cơ.

Loại áp chế này tựa như lò xo, càng ép lâu thì càng đè nén, một khi bùng nổ sẽ tăng vọt, bộc phát sức chiến đấu kinh người.

Với thực lực của anh, vốn đã đủ để đánh với Phương Tâm Ngọc, sau khi đột phá, việc dùng một quyền để phế đi thân thể đã sớm bị tàn phá đến mức không chịu nổi của Phương Tâm Ngọc quả thật không phải việc gì khó.

Phương Tâm Ngọc run rẩy, ánh mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng, máu tươi không ngừng trào ra từ thất khiếu, chẳng mấy chốc… ông ta đã hoàn toàn mất đi hơi thở trong sự đau đớn cùng cực.

Chết rồi!

Cao thủ được xưng là mạnh nhất Vân Bắc cứ thế mất đi tính mạng!

Trần Đức lạnh lùng nhìn Phương Tâm Ngọc, trong mắt anh không có thương cảm, bất giác, hình ảnh các anh em năm xưa chợt ùa về, khiến anh cảm giác rất bi thương.

Anh hít sâu một hơi, rồi lại thở dài, ngước mắt nhìn về phía đã từng là quân doanh của bọn họ: “Các anh em, mọi người có thấy không? Nhã Hi, em có thấy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.