Bát Gia Tái Thế - Trần Đức

Chương 361: Giận tái mặt!




Cảm nhận được sự nóng lòng, hưng phấn và sát khí dày đặc từ hai bên trái phải, khóe miệng của Thành Ngũ Hoa khẽ giương lên, không đếm xỉa tới nói:

“Xem ra các vị đã không đợi được nữa rồi, vậy thì…. lên đi!”

“Giết!”

Vừa dứt lời, từng trận tiếng gầm trầm thấp bỗng nhiên vang lên, sau đó hơn trăm tu võ giả nhanh chóng nhưng mãnh liệt nhảy vọt và chạy về phía Trần Đức giống như chạy nước rút 100 mét.

Họ vô cùng phấn khích, dường như Trần Đức chính là một con dê béo chờ bị phân chia, thậm chí hầu hết số người còn không rút ra vũ khí mà tay không lao tới.

Ngay lập tức, họ chặn kín đường rút lui của Trần Đức mà tràn tới từ mọi phía, bóng dáng của anh như bị nhấn chìm trong đó.

“Nhãi con, chết rồi cũng đừng trách tao, muốn trách cũng chỉ có thể trách mày quá yếu”, Thành Ngũ Hoa nhàn nhã ngồi trên ghế giống như đang xem một vở kịch hay, trào phúng nói tiếp: “Yếu chính là một cái tội, không phải… cái gì?”

Thành Ngũ Hoa còn chưa nói hết câu sắc mặt đã đột nhiên trở nên cứng ngắc!

Vào cùng một giây khi câu nói của hắn còn đang dang dở, một trăm người kia giống như đụng phải lò xo, kẻ này nối tiếp người kia bắn ngược ra ngoài.

Đồng thời, Trần Đức, người vốn nên bị chìm ngập trong đó lại đang sải từng bước không nhanh không chậm đi về phía hắn.

Nhưng lại như những bước đi của ma quỷ.

Nặng nề mà mạnh mẽ!

Theo từng bước chân của anh, gạch lát nền dưới chân cũng vỡ lìa và lún xuống.

Với mỗi bước đi liền có hai ba người thương vong nặng nề!

Đối mặt với hơn trăm cường giả là tu võ giả này anh như bước đi giữa chốn không người!

Những kẻ ra tay với anh không phải là tàn phế cũng chỉ có một chữ chết!

Hơn nữa còn chết một cách rất bi thảm!

Cảnh tượng này thực sự quá rung động!

Sau khi liên tiếp hơn ba mươi người bỏ mạng, toàn bộ vài chục tu võ giả còn lại đều sững sờ dừng lại, gương mặt từng người đều tràn ngập sợ hãi cùng bất an.

Họ rõ ràng có bảy mươi tám mươi người, bao vây Trần Đức chặt chẽ.

Thế nhưng, theo từng bước tiến của Trần Đức, bọn họ liền phải lùi lại hai ba bước.

Đừng nói tới việc ra tay, bọn họ thậm chí còn không dám tiếp cận quá gần!

Sau bốn mươi năm mươi nhịp thở.

Trần Đức đã tiếp cận về phía Thành Ngũ Hoa.

Những kẻ ngăn cản anh kìm lòng không đậu mà nhường ra một con đường.

“Trần…”

Thành Ngũ Hoa vốn muốn nói gì đó.

Tuy nhiên chỉ vừa kịp phun ra một chữ Trần Đức đã bất ngờ dùng một tay nắm chặt lấy cổ hắn ta, cưỡng ép nâng lên, năm ngón tay chậm rãi cắm sâu vào da thịt và khung xương: “Anh nói không sai, yếu chính là một cái tội”.

“Nhưng kẻ có tội không phải là tôi mà là anh!”

“Rắc!”

Một giây tiếp theo, Thành Ngũ Hoa chết! Hắn ngay cả một câu nói cũng không kịp nói ra hoàn chỉnh mà trực tiếp chết đi, trên cổ là lỗ máu từ dấu năm ngón tay đâm thủng không ngừng túa máu, ánh mắt của hắn pha lẫn vẻ hoang đường, hoảng loạn còn có cả sợ hãi…

Cứ như vậy chết đi sao?

Đám tu võ giả còn lại đều chết lặng, bọn họ vốn cho rằng Thành Ngũ Hoa sẽ chống trả, sẽ ra tay, thậm chí còn nói thêm vài câu chê cười, khinh thường và mỉa mai.

Thế nhưng…

Từ đầu đến cuối căn bản không có lấy một cơ hội phản kháng!

Không, nói một cách nghiêm khắc thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có!

“Rắc!”

“Rắc!”

“Rắc!”

Những tu võ giả còn lại mặt xám như tro tàn, nhịp tim tăng vọt, miệng lưỡi khô khốc, bọn họ rất mạnh, ngày thường ở thế giới bên ngoài tùy tiện lấy ra một người cũng là sự tồn tại trên hàng vạn người.

Thế nhưng hiện tại bọn họ thực sự run sợ và hèn nhát, đối mặt với một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, bọn họ ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, gần như nghẹt thở.

Sau khi diệt trừ Thành Ngũ Hoa xong, Trần Đức đảo mắt nhìn sang những tu võ giả còn lại, cuối cùng chỉ tùy ý chốt một câu: “Tôi chỉ cần lấy được thứ tôi muốn, đồ vật cất ở đâu?”

“Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng 9999 tôn quý nhất”, bị ánh mắt của Trần Đức quét tới, những tu võ giả này không kìm được mà rùng mình, kinh sợ thốt lên.

“Đưa tôi tới đó”.

“Vâng, vâng…”

Giờ phút này Trần Đức chính là đại ca, là lão đại, mệnh lệnh của anh không có ai dám làm trái, lập tức có một người bước ra dẫn đường, đi thẳng tới căn phòng cao cấp nhất.

Rất nhanh, Trần Đức liền rơi vào trạng thái kích động.

Rơi vào mắt anh là từng mảnh từng mảnh linh thạch được đặt ở trong phòng, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất hai ba trăm kg.

Tuy rằng vẫn còn kém một chút so với năm trăm kg mà Trương Thiên Dương điều tra được, rất có khả năng còn chưa thu thập xong, nhưng số lượng này cũng đã đủ rồi.

"Chuẩn bị xe, tôi phải chở chúng đi hết”.

Sau hơn nửa giờ.

Trần Đức lái chiếc Mercedes Benz công khai rời khỏi khách sạn Hoàng Quân, trước cửa khách sạn, các tu võ giả đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là bị cướp đoạt đồ, lại chỉ mong sao đối phương nhanh chóng lấy được đồ rồi rời đi…

Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, nặng trĩu và khó chịu.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, nhà họ Thành nổi giận rồi!

Triệt để phẫn nộ!

Việc xảy ra tại khách sạn Quân Hoàng rất nhanh đã truyền tới tai Thành Cực An khiến ông ta giận tím mặt, một người từng trải, tuổi đã hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi như ông ta chưa bao giờ tức giận như vậy:

“Trần Bát Hoang, con mẹ nó, Trần Bát Hoang! Đúng là ức hiếp người quá đáng mà, thực sự là quá hiếp đáp người khác!”

“Lập tức, lập tức thông báo cho người đứng đầu hay tộc trưởng gì đó của tất cả các gia tộc lánh đời tại Vân Bắc tới nhà họ Thành họp cho tôi, mau!”

“Ai dám không tới, ông đây liền diệt hắn!”

Thành Cực An gần như rống lên, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tiếng quát chấn động khiến màng nhĩ người ta phải đau nhức.

Trước mặt ông ta có vài tu võ giả đang run rẩy quỳ gối, hoảng sợ đáp một tiếng ‘vâng’ liền gấp rút rời đi.

Lúc này, trời đã về khuya.

Không tới một tiếng đồng hồ.

Tộc trưởng của ba gia tộc lánh đời khác của Vân Bắc đều tới rồi!

Trong phòng họp nhà họ Vân bao trùm không khí vắng lặng yên tĩnh.

Thành, Chu, Tống, Vương!

Tộc trưởng của bốn gia tộc đều đã an vị trong phòng họp.

“Lão Thành à, muộn như vậy còn kêu chúng tôi tới đây là có chuyện gì sao?”, người đứng đầu nhà họ Chu, Chu Hồng Vận mở lời hỏi.

Hai người kia cũng rất nghi hoặc.

Hiện tại đã là đêm khuya, có người còn đang say giấc nồng, người thì vui đùa với tình nhân lại bỗng nhiên bị triệu tập tới đây, là ai cũng đều vô cùng không thoải mái.

Nhưng không có cách nào cả.

Rốt cuộc nhà họ Thành vẫn là gia tộc đứng đầu Vân Bắc.

Họ không thể không nể mặt nhà họ Thành.

“Chúng ta trước tiên hãy xem đoạn video này trước”, Thành Cực An ra lệnh cho thuộc hạ phát đoạn video cắt từ camera giám sát, từ khoảnh khắc Trần Đức đặt chân vào khách sạn Quân Hào tới khi anh nhấc gót rời đi.

Gia chủ của ba gia tộc Chu, Tống, Vương đều xem tới ngơ ngác.

Trời ạ?

Con mẹ nó đây là đang tìm đường chết sao?

Ngay cả khách sạn Hoàng Quân cũng dám xông vào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.