Bát Gia Tái Thế - Trần Đức

Chương 233: Cảm ơn anh




Trong hội trường, mấy vị tinh anh trong giới doanh nhân còn chưa rời đi, ai nấy đều sợ xanh mặt, đầu óc lúc này đều nát như tương tàu, trong lòng giá lạnh, ánh mắt nhìn chàng thanh niên đứng cách đó không xa tràn ngập kinh hoàng tột độ.

Cái chết của Khổng Hoằng Nghĩa thật sự quá thê thảm!

Bọn tuy đều là những doanh nhân hàng đầu, khi còn trẻ cũng từng gặp, từng va chạm, từng trải qua những sự kiện chém giết, chết chóc…

Nhưng…

Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy một người chết như vậy!

Cái cổ bị xoắn lại như bánh quai chèo.

Bàn tay vặn vẹo thành một cục không ra hình dạng!

Toàn bộ quá trình cũng chỉ có vài lượt hít vào thở ra…

Chắc chừng mười giây chăng?

Tóm lại là quá quá quá nhanh, nhanh đến nỗi hoàn toàn không ai nhìn rõ, đến khi bọn họ hoàn hồn, Hồ Thái Minh đã quỳ sụp xuống.

Phía xa, Tống Ngữ Yên cũng kinh hoàng không khác gì.

Trước đó cô đã biết thực lực của Trần Đức, biết rằng anh rất mạnh.

Nhưng mà…

Cô vẫn không ngờ nổi người đàn ông ấy lại có thể mạnh đến nhường này.

Một lúc sau, Tống Ngữ Yên cũng dần dần bình tĩnh lại, tự nhủ: “Trần Bát Hoang… Rốt cuộc anh là ai…”

“Đây là…”, Trương Thiên Dương giật giật khóe môi.

Ông ta vốn tưởng Trần Đức gặp chuyện rồi.

Dù gì vừa rồi Khổng Hoằng Nghĩa cũng quá tự tin, từ động tác cho đến biểu cảm trên mặt ông ta chẳng khác gì đã giết chết Trần Đức thật.

Trên thực tế, ông ta quả thực rất mạnh.

Dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được Khổng Hoằng Nghĩa tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng mà…

Chết vẫn cứ chết.

Hồ Thái Minh quỳ mọp trên đất như một con chó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trần Đức:

“Cậu Trần… làm ơn tha cho tôi đi, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi tình nguyện tặng cho cậu mười tỷ! Không, tôi tình nguyện tặng cho cậu toàn bộ tài sản nhà họ Hồ, tất cả, tất cả cho cậu hết!”

“Cả cái này nữa, cái này tôi trả lại cho cậu!”

Hồ Thái Minh cầm lên một chiếc hộp dài, đây là hộp đựng bức tranh Thanh Hà Thượng Đồ mà ông ta vừa đấu giá được, hai tay cung kính dâng lên cho Trần Đức...

“Ông tham sống sợ chết thật đấy, ha ha ha…”, Trần Đức cầm lấy Thanh Hà Thượng Đồ, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó xoay người đi thẳng.

Bước tới trước mặt Trương Thiên Dương, anh đưa bức tranh cho ông ta: “Cho ông này!”

Trương Thiên Dương cả kinh.

Sau đó, trong mắt tràn ngập vui sướng điên cuồng, vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn cậu Trần!”

Nhận lấy Thanh Hà Thượng Đồ, trong lòng Trương Thiên Dương cực kỳ phấn khích, cái thân già run lên thấy rõ.

Sở dĩ phấn khích…

Không phải là vì ông ta thích Thanh Hà Thượng Đồ.

Ông ta hoàn toàn không có hứng thú đối với đồ cổ.

Hơn nữa, Thanh Hà Thượng Đồ cũng chỉ hơn ba tỷ mà thôi, số tiền này chẳng là gì trong mắt ông ta cả…

Nếu là lúc bình thường được Trần Đức tặng những thứ này, ông ta hẳn sẽ từ chối, dù sao ông ta cũng không thiếu, và cũng không có ý nhận thứ gì của Trần Bát Hoang.

Nhưng giờ phút này thì khác.

Đối với bất kỳ ai, Thanh Hà Thượng Đồ cũng là một củ khoai nóng phỏng tay, bên ngoài ai cũng biết nó thuộc về nhà họ Hồ.

Sở dĩ đưa cho ông ta, hoàn toàn không phải là do Trần Bát Hoang không thể giải quyết được củ khoai nóng này.

Mà là từ lúc này trở đi, anh đã thực sự xem ông ta là người một nhà, đã chấp nhận ông ta!

“Cậu Trần, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết mọi rắc rối này”, Trương Thiên Dương nắm chặt bức tranh trịnh trọng nói.

“Ừ”.

Sau khi tặng cho Trương Thiên Dương một ánh mắt tán thưởng, Trần Đức xoay người, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu trên tay.

Sau đó, Trương Thiên Dương đích thân mang linh thạch tới, cùng với một bi đông rượu, bên trong bi đông tất nhiên là rượu nhà họ Trần ủ suốt trăm năm nay.

Cầm lấy những thứ đó xong, Trần Đức rời khỏi hội trường.

Giao du với người thông minh như Trương Thiên Dương, anh rất rảnh việc, cũng bớt lo nhiều, không cần nhiều lời vô ích, cũng không cần giải thích dài dòng, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, đối phương đã hiểu mình nên làm gì, làm thế nào.

Người có khả năng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, vươn lên địa vị cao hơn hết thảy không phải không có lý do.

Hội trường nhanh chóng bị phong tỏa, những vị tinh anh trong giới kinh doanh được Trương Thiên Dương giữ lại, về phần Hồ Thái Minh… Số phận của ông ta chỉ có rất ít người được biết.

Nói chung là thê thảm, vô cùng thê thảm, thê thảm hơn cả Khổng Hoằng Nghĩa, bởi vì ông ta là chủ mưu giết Trần Đức, cho nên nói gì đi nữa Trương Thiên Dương cũng sẽ không tha cho ông ta.

“Trần Bát Hoang!”

Anh vừa ra khỏi hội trường, Tống Ngữ Yên liền theo sát phía sau, cô mặc trang phục công sở, vô cùng nhã nhặn lịch sự, không kém phần sang trọng, gương mặt thoạt nhìn có cảm giác lạnh lùng, cao ngạo như tiên nữ.

Cô bước ra ngoài hội trường, không khí chung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ánh mắt của đám đàn ông bên ngoài vô thức nhìn sang, ai nấy đều bị đôi chân dài thẳng tắp đến phụ nữ cũng phải ghen tị cùng khuôn mặt trắng xinh đẹp động lòng người ấy hấp dẫn.

“Thời gian vừa qua… Cảm ơn anh”, dù cũng không vui vẻ gì cho cam, thế nhưng Tống Ngữ Yên vẫn nói câu cảm ơn tử tế.

Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, nhà họ Hàn, và cả nhà họ Hồ ngày hôm nay, hết thảy đều chĩa mũi dùi vào cô, nhăm nhe cơ nghiệp cha cô để lại. Thời gian vừa qua, nếu không có Trần Bát Hoang, không biết cô đã lưu lạc đến vực thẳm nào rồi.

“Không cần đâu, anh đã hứa với bố em sẽ bảo vệ em, hơn nữa… Là anh phải cảm ơn bố con em mới đúng”, Trần Đức chân thành đáp lại.

Lúc đó, nếu không có năm trăm ngàn của Tống Thiên Vũ, thì với loại bệnh đặc thù, Tử Hàm sẽ không được bệnh viện cứu chữa kịp thời, mặc dù cuối cùng cũng do anh đích thân điều trị cho cô bé, nhưng trong lòng anh vẫn rất cảm kích Tống Thiên Vũ.

Có ơn trả ơn, có oán báo oán, đây là nguyên tắc làm người của Trần Đức xưa nay.

Huống chi…

Điều quan trọng nhất chính là, nếu như không có tập đoàn sát thủ kia, Trần Đức cũng sẽ không thể thấu hiểu được Âm Dương Kinh một cách triệt để, lĩnh ngộ được truyền thừa thật sự ẩn chứa trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.