_ Ta nghe
_ Ông nội, ông ngoại đã
_ haiz, ta biết cả rồi.
_ Ông biết?
_ Đúng, lão ta đang rất tức giận vì ta không nói cho lão biết gì về con Mộc Trà đấy
_ Ông phải giúp con mang cô ấy về
_ tại sao?
_ vì đó là vợ con, thiếu em ấy, con sống như chết!
_ Tốt, nhưng ta giúp không được
_ Như vậy là sao?
_ Đừng lo Tiêu Dũ, Hứa Viên là người tốt. Ông ta chỉ đem Mộc Trà đi vì ông ta muốn bù đắp cho con bé thôi. Nhớ lúc ta mới nhận con bé không, ta cũng lấy nó đi từ con đấy, cháu rể ạ
_........
_ Ta xin lỗi
Mộc Đế cúp máy, đưa tay xoa vầng thái dương. Tiêu Dũ là đứa biết nhẫn nhịn, khôn khéo, nó chắc sẽ biết mình nên làm gì. Còn Mộc Trà, không biết bây giờ con bé ra sao với lão Hứa nữa.... Thật ra ông cũng hết cách, tuy lão Hứa tài cáng quyền lợi không cao cũng không thấp hơn ông nhưng có điều, Hứa Viên là một người không lạnh lùng nhưng tà ác, trong cái ác có cái thiện, nếu ông là Ma thì ông ta là Quỷ. Có lẽ ông đã sai khi nghĩ rằng lão Hứa sẽ nghĩ vụ việc giấu Mộc Trà là trò đùa, ông đã quên mất đi sự mong muốn tìm được cháu gái của ông và lão là rất lớn lao, đến nỗi đùa cũng không được.
Tiêu Dũ thả mình trên giường, anh vừa cắm đầu vào làm việc, cũng vừa tìm hiểu về ông ngoại của Nha Đầu và tất nhiên, anh muốn bình tĩnh lại khi không có cô bên cạnh. Anh nhắm nghiền đôi mắt nặng trĩu, khứu giác bắt đầu hoạt động, anh đang tìm hương thơm của cô, có lẽ, nó có thể làm anh cảm thấy tốt hơn được phần nào.
_ Thả tôi ra _ cô la hét đến nổi khàn cả cổ
_ Mộc Trà, con mau nín đi, cũng đừng la nữa_ Hứa Viên loay hoay tìm cách dỗ cháu
Cô ngưng vùng vẩy, mệt rồi, dây thần kinh cô cứ như ngừng hoạt động, cô nhớ anh, nhớ cái ôm, nhớ nụ cười anh, nhớ lắm.
_Mộc Trà, con nghe ông nói, ông là cha của mẹ con, ông ngoại con
_là người xấu_ có lẽ, câu nói này cô đã nói đến cả trăm lần rồi.
_ ông chỉ muốn bù đắp cho con thôi, trưởng thành hơn và thông minh hơn_ ông ôn tồn nói
Mặc ông lúc này trông thật phúc hậu nhưng ánh mắt lại chứa đầy nỗi buồn. Nỗi đau vợ mất sớm, nỗi đau mất con. Ông đau lắm chứ, ông biết cảm giác không có người thân mà. Phải, là ông sắt đá khi mang cô đi khỏi Tiêu Dũ nhưng mọi người, họ đã không cho ông một chút thông tin gì về cháu gái ông. Họ giữ nó, chăm sóc nó, để ông đi tìm cháu trên đất nước xa lạ. Du lịch chỉ là một cái cớ để tìm cháu.... Ông đã rất giận, cũng rất buồn,
_Mộc Trà, con hãy hiểu cho ông, con chính là người thân duy nhất của ông, ông thương con nhiều lắm_ lệ ông bắt đầu rơi, dù chỉ là một giọt nước mong manh nhưng chất chứa bao nhiêu điều.
_Ông ơi, đừng khóc, con không khóc nữa_ cô đau lòng, cô cũng không biết tại sao nhưng cô chắc đã có một cảm giác, đau lẫn thương.
Thấy cháu gái nói vậy, môi ông chợt nở nụ cười.
_ ừ, ông không khóc. Con cũng thế nhé_
Cô gật đầu, xòe ngón tay út của mình ra
_ hứa không khóc nữa, mẹ Lam không vui đâu a_
Ông gật móc nghéo với cô rồi xoa nhẹ đầu. Sau đó ông xuống nhà, để cô nghỉ ngơi.
Ngày hôm ấy, hai trái tim ngỡ như tan nát khi thấy người ấy lại một lần nữa rời xa. Anh đau, cô đau. Anh nhớ, cô nhớ. Đêm đến, cô và anh cùng mở cửa sổ ngắm sao. Không biết người đó bây giờ nơi nào, có ngắm sao như mình ở nơi đây không? Hai trái tim, cùng nhịp đập, đến bao giờ, họ mới có thể quay lại bên nhau.
Xin lỗi xin lỗi aa, au bận quá nên không viết kịp hix. Để bù đắp...au sẽ tặng chap tới cho bất kỳ một vài bạn nào đó, mọi người làm ơn bình luận (comment) ý kiến cho chap này và cũng bình luận ý kiến cho chap tới nhá. Cơ mà không ai bình luận để au tặng chap sau thì tất nhiên chap sau sẽ không bao giờ xuất hiện a >~Đọc nhanh tại AzTruyen.net