*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
• Đôi lời trước khi vào truyện: thật ra bộ này mình đã hoàn cách đây 5 tháng. Nhưng mng cũng biết dạo này wat không ổn định, vậy nên mấy hôm trước khi mình vào đọc lại để up chương 83 lên thì thấy toàn bộ phần mình viết đã biến mất sạch sẽ. Thế nên sau 5 tháng - khi mình đã quên hết tình tiết truyện - mình lại phải ngồi mò mẫm gõ lại chương này. Vì đã quên nhiều chi tiết và tính cách nhân vật nên chắc chắn chương này nhiều sạn lắm. Mọi người hãy thông cảm cho mình nha, khi nào có nhiều thời gian nhất định mình sẽ đọc từ đầu và sửa lại thật tử tế.
Cảm ơn vì luôn theo dõi và quan tâm mình. Mình không thể rep lại com của mọi người mình cũng áy náy lắm nhưng thời gian hạn hẹp nên.. Các tình yêu à, đợi mị hết bận nhaaaa 😭
Một câu này nói ra lập tức khiến cả căn phòng nhỏ vỡ òa, tiếng xì xào bàn tán nổi lên như vũ bão. Thầy chủ nhiệm vốn dĩ đang ngồi soi một cách bình yên nay lại phải rầm rầm đứng dậy, tiếc là công sức của thầy vô ích, mấy chục cái mồm đồng thanh, thầy có bắc loa mà gào cũng không đứa nào im đâu!
Tôi không quá để tâm vào thái độ bực bội của thầy, bởi lẽ lúc này tôi vẫn đang còn ở trong trạng thái sững sờ vô hạn. Liếc mắt nhìn sang Quốc Bảo, vẻ mặt cậu ta điềm nhiên như không, tựa như đã biết rõ trước mọi thứ rồi vậy.
Tôi không nghĩ Quốc Bảo là đấng cứu thế, cậu ta đủ khả năng đọc tâm đâu. Có khi nào Quốc Bảo mặc định tôi là kẻ nghèo hèn, ăn cắp cũng là điều bình thường nên lúc này chẳng hề ngạc nhiên tí nào không? Hay cậu ta hiểu rõ tranh chấp của đám con gái, nhìn thấu được đứa nào làm nên mới không tỏ thái độ gì với tôi? Hoặc giả.. cậu ta vẫn còn mục đích gì khác nữa mà tôi không hề hay biết?
Tôi hơi xoắn xuýt, nhưng đúng ra giờ phút này tôi nên nghĩ xem có cách nào chạy tội hay không, hoặc có phương án nào giải oan, tìm ai đó làm chứng hay bẩn nhất cũng là giảm nhẹ hình phạt nếu bị kết tội.. chứ không phải xem Quốc Bảo nghĩ về mình như thế nào! Nhưng lý trí luôn biết nặng nhẹ hôm nay tự nhiên bị cuốn rồi, cứ hướng mãi về cậu ta thôi! Nhất định là do mấy nụ hôn chết tiệt kia, làm tôi say sóng quên lối về!
Trái với thái độ của hai chúng tôi, Dịu và Linh Oanh bên kia đều mừng húm, muốn lao xuống sàn nhặt ngay "tang chứng" lên đưa thầy coi hòng yêu cầu thầy xử lý tôi cho triệt để. Nếu quả này tôi bị khép vào tội danh ăn cắp, nhẹ thì đuổi học, nặng kiểu gì cũng phải ra gặp công an. Đúng là một công đôi ba việc, hãm hại cũng tiện không để đâu cho hết! Đứa nào nghĩ ra được trò này chuẩn giỏi luôn, mà làm được đến độ tôi không hay biết còn giỏi gấp mấy lần nữa!
"Đây là cái gì?" Linh Oanh nhặt mấy tờ tiền lả tả đặt lên bàn dưới sự chứng kiến của rất nhiều con mắt đang mở to. Giọng nói của cô nàng đầy sự đắc thắng, hớn ha hớn hở nhìn tôi xuống đài "Thầy xem, rõ là có kẻ ăn cắp! Vụ này thầy phải xử lý đến nơi đến chốn nếu không lần sau thế nào cũng tái diễn cho coi!"
"Làm gì mà vội thế?" Quốc Bảo cười khẩy "Đếm đi coi bao nhiêu! Ê, khi nãy nói mất bao nhiêu nhớ không?"
"Nhớ, là.."
Dịu hơi nhăn mày muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Quốc Bảo chặn họng: "Thôi khỏi nói, dưới ba triệu khỏi tính tiền!"
Chính ông yêu cầu người ta nói mà! Người ta nói một nửa lại ngăn là sao? Làm người có thể có lý chút được không hả?
"Ý cậu là gì?" Dịu khó hiểu nhìn lại "Dưới ba triệu thì không phải là tiền? Tôi mất tôi không được phép tính toán chắc? Có lí nào lại hay như vậy? Luật pháp đặt ra làm gì? Trang trí à?"
"Chưa biết ý tôi là gì mà đã xơi xơi vào mặt hay vậy?" Cậu ta cười khẩy, nhét hai tay vào túi quần, vô cùng kênh kiệu mà vênh lên "Dù sao cũng hít drama đến bước này rồi, hay chúng ta chơi trò gì giải trí cho vui đi!"
"Cậu điên à?"
"Giờ này còn muốn chơi?"
"Bảo êi, đẹp nhưng đừng điên nha!"
"..."
"Vậy thì sao?" Quốc Bảo bỏ qua mọi lời chế giễu, cậu ta đứng ngay trước mặt tôi, vững chãi tựa như một bức tường thành bảo vệ tôi khỏi mọi bão giông của cuộc đời vậy.
Nhìn bóng lưng người này không hiểu sao tôi thấy an toàn lạ, tựa như trong tình cảnh cả thế giới đều quay lưng, chỉ còn mình cậu ta đứng cùng chiến tuyến với mình.. "Cậu dám chắc chắn là mình mất tiền, cậu dám khẳng định người lấy tiền của cậu là Hải Dương? Xem đi, xung quanh có bao nhiêu người đem tiền đi lớp chứ? Có người nhiều hơn số cậu nói, cũng có người ít hơn.. Cậu có nghĩ họ đem tiền lấy của cậu đi tiêu bớt rồi hoặc bù thêm của họ ra cho nhiều hơn rồi không?"
"..."
"Còn nữa.." Quốc Bảo tiếp tục cao giọng "...Dù là số tiền trong cặp Hải Dương bằng với của cậu thì đã sao? Nhỡ đâu là cậu thấy Hải Dương có tiền rồi cố tình nói vậy hòng lừa tiền của bạn ấy thì lại thế nào? Cậu có cách chứng minh số tiền kia là của cậu? Cậu nhớ số seri không?"
"Số seri.. Cái này khác nào chơi khó nhau chứ? Nếu nhớ số nữa thì quá bằng dàn cảnh ép người ta thành kẻ ăn cắp?" Không biết là ai tinh ý, rất nhanh đón đầu xu hướng, bắt được lời của Quốc Bảo "Có khi nào tiền của cậu bị rách, ố hay có vết không?"
"Không có!" Dịu nhăn mày nhăn mặt, hẳn là nó uất ức lắm vì nó đang là nạn nhân cơ mà! Nhưng sự uất ức của nó bằng tôi không? Tôi mới chân chính là nạn nhân của vụ này đây này! "Tiền bố mẹ mới lĩnh lương cũ làm sao được?"
"Cậu đừng hòng tẩy trắng cho nó!" Linh Oanh không vui, đứng về phía Dịu công tâm bênh vực "Ai chả biết nhà con Dương nghèo rách, nó lấy đâu ra tiền nhiều thế chứ? Với lại nó thuộc diện miễn giảm học phí các loại, có việc gì cần phải đem nhiều tiền như thế lên trường?"
"Ồ ha, cũng có lý phết!" Quốc Bảo nửa miệng châm chọc, cậu ta búng một ngón tay, hào hứng "Hay vậy đi, bây giờ chúng ta chính thức xem thử Hải Dương có bao nhiêu tiền, nếu đúng số tiền của cậu thì thầy muốn xử cậu ấy thế nào cũng xong. Nhưng nếu không.."
Giọng cậu ta trầm hẳn xuống, tựa như muốn tuyên chiến với toàn thế giới: "..Tất cả những kẻ từng nói Hải Dương ăn cắp đều phải xin lỗi cậu ấy!"
"Được!" Dịu đồng ý ngay, hẳn là nó chắc chắn với vụ lần này kiểu gì Quốc Bảo cũng mất đứt hết ấn tượng tốt về tôi nên mới nôn nóng như vậy.
Chậc, kẻ vừa hôn mình mấy chục phút trước là đồ ăn cắp, nghĩ thôi đã thấy thốn rồi!
"Thôi đi!" Tôi nạt lại "Tôi là quân cờ tiêu khiển của mấy người à?"
"Lúc này cậu không phải người có quyền lên tiếng đâu!" Hải Đăng e hèm, dọn đường "Thầy, kính mời thầy!"
"Được rồi!" Thầy chủ nhiệm giống như hoàng thượng từ nơi xa di giá đến. Tất cả học sinh dạt sang hai bên, để thầy tùy ý đi xuống cuối lớp, dừng lại ở chỗ bốn chúng tôi đang đứng "Đứng thoáng ra. Thiếu khí!"
"Dạ.."
Nhưng sau tiếng dạ ấy chẳng có cái chân nào chịu nhúc nhích cả, đứa nào đứa nấy dán mắt vào từng hành động của thầy. Cố ý, thầy lại làm như mình thiếu khí, thật sự sắp ngất đến nơi, làm việc chậm chạm vô cùng. Cái tay nhấc từng cuốn sách của tôi lên cũng mềm như chân tôm, số tiền được cầm ra và đếm cũng được sờ lâu mâu sừn đến mức kịch kim!
"Ba tờ 500k.." Thầy từ từ tuyên bố, mỗi một lời thầy nói ra tôi lại cảm thấy nóng hết cả ruột. Thôi rồi lượm ơi, rối não quá, giờ còn chưa nghĩ được cách nào để chạy tội đây!
Oan tôi lắm ông trời ơi, đúng là hồng nhan bạc phận!
"1 tờ 200k, 1 tờ 100k.. Tổng cộng là.."
"Thầy tổng sớm vậy?" Quốc Bảo hắng giọng, đứng ngay ra rũ rũ mấy quyển sách thầy đang cầm, lập tức, mấy tờ xanh nữa bay ta phấp phới trước ánh mắt xoe tròn vì ngạc nhiên của mọi người "Thôi khỏi đếm mất công thầy, chỗ này có hơn 4 triệu!"
"Hơn 4 triệu?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại, tôi nhớ rõ khi nãy tiền bị kẹp ở quyển Lý, sao lúc này Quốc Bảo lại vẩy quyển Ngữ Văn ra tiền?
Cậu ta.. Thật sự biết thứ gì đó mà tôi không biết?
"Thế là thế nào?"
"Em không biết gì à?" Thầy chủ nhiệm nhíu mày hỏi lại "Hải Dương, đừng khiến tôi phải nghi ngờ em!"
"Bạn ấy đau bụng nên khi nãy em nhét vào cặp chắc bạn ấy không để ý!" Quốc Bảo ngay lập tức giải thích dưới ánh mắt sững sờ của Dịu và Linh Oanh.
Nhất là Dịu, hẳn rồi, nếu giờ tôi là nó tôi cũng sẽ cay lắm đây. Ha ha, một triệu tám chuẩn bị bay xa, không điên lên mới là lạ!
"Hết tháng nên em gửi tiền Hải Dương mua bánh hộ! Bạn ấy mua bánh cho em là chuyện từ đầu năm ai chả biết!"
"Vậy à?"
"Tiền của tôi hai người cũng dám mơ ước?" Quốc Bảo cười khẩy, trong nụ cười khinh thường kia có cả sự đắc thắng "Nếu vã quá thì mở miệng xin sẽ cho, đừng chơi bẩn bôi nhọ danh dự người khác! Cẩn thận bị kiện!"
"Khám xét cả lớp rồi đúng không? Không ai có số tiền khớp cả, vậy Dịu.."
"Thầy!"
"Em đi theo thầy!" Thầy chủ nhiệm như đã nhận thấy điều gì đó, ngay lập tức trầm giọng "Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này riêng! Các em tập trung học đi, cấm bàn tán về việc mất mát nữa! Rõ chưa?"
"Dạ, rõ!"
"..."
Tiếng ì xèo cuối cùng cũng tản đi mất hết, người xung quanh tôi trở về với việc học tập, vài người còn quay lại hỏi han bù đắp vì đã lỡ nghĩ xấu cho tôi. Nhưng tôi làm gì có tâm trí mà để tâm tới họ, chỉ đáp qua loa sau đó quay sang níu lấy Quốc Bảo muốn hỏi cho ra lẽ. Tiếc là cậu ta cứ ngậm tăm, nhất quyết không thèm tiết lộ gì cả: "Đúng là tôi biết hết mọi thứ, nhưng tôi nghĩ hẳn nhiên giờ này trong lòng cậu cũng có đủ đáp án rồi!"