Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 101: - Nguy Hiểm!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợt này An rất hay nhắn tin hỏi thăm tình hình của tôi, còn ngỏ ý muốn cùng bạn gái cậu ta tới nhà tôi chơi để tăng cường tình cảm nữa.

Nhưng nói thật, tôi lạ thừa cậu ta tới vì Quốc Bảo chứ không phải Hải Dương nghèo nàn lạc hậu này. Thế nên nghỉ bớt đi, ngoài việc nhắn lại xã giao một hai tin tôi tuyệt nhiên không thèm ý kiến gì thêm cả. Tiền đó tôi để nhắn tin với Quốc Bảo còn sướng hơn!

An cũng tự biết mình vội vàng và lộ liễu quá nên chỉ còn cách thu mình lại, từ từ chơi kiểu mưa dầm thấm lâu, để tôi chậm rãi đón nhận cậu ta. Nhưng mà nói thật, một khi ấn tượng ban đầu đã xấu thì có sửa lỗi thế nào cũng không ổn đâu, An cưng, cưng nên từ bỏ đi là vừa!

Quốc bảo đã tháo hết bột ở chân và có thể thoải mái bay nhảy. Vì không còn gì nguy hiểm nên ngay từ khi cậu ta chuyển về nhà ở mẹ cậu ta đã để hai vệ sĩ lui binh. Tiền nhiều như lá tre, thuê vài người làm cảnh không thành vấn đề. Cơ mà như vậy chính Quốc Bảo cảm thấy bất tiện lắm, đến cả đi vệ sinh còn có người nhìn cậu ta chằm chằm. Là một tên nhóc con nhà bình thường từ bé, Quốc Bảo tỏ ra không tiếp nhận nổi sự bảo bọc quá mức này!

Rành rành thanh niên cao hơn mét tám, cơ bắp các loại cuồn cuộn, không phải ca sĩ, diễn viên nổi danh, cũng chẳng phải con trai tổng thống.. tự bảo vệ mình khỏi xã hội nguy hiểm là điều nên làm!

Vậy nên đợt này hai chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, Quốc Bảo thường xuyên ở căn nhà gần trường. Cậu ta luyện vẽ ở đó cả ngày cả đêm, thời gian duy nhất ra khỏi cửa là vào lúc tôi đi học và tôi tan học. Buổi sáng Quốc Bảo sẽ đón tôi tại cổng nhà, đưa tôi tới trường rồi phóng xe điện về nhà luyện tập. Buổi chiều thì ngược lại, cậu ta đèo tôi từ trường về nhà, có thể ở lại nhà tôi ăn tối hoặc gọi tài xế riêng đưa về nhà mình ở gần nhà cô Nguyệt hoặc căn nhà gần trường. Sinh hoạt của chúng tôi trở nên thoáng hơn nhiều, căn bản gặp mặt nhiều làm tâm lý cả hai đều thoải mái, năng lượng tích cực dâng cao, làm việc hiệu quả gấp mấy lần!

"Hôm nay vợ đi thi hả?" Quốc Bảo đón tôi từ sớm, sáng nay chúng tôi bắt đầu theo chân giáo viên hướng dẫn, đi tới điểm tập kết để làm công tác chuẩn bị trước thi. Năm ngoái thi tại trường tôi nên chẳng cần đi đâu làm gì, tới giờ các thầy cô sắp sẵn chỉ việc vào ngồi. Năm nay phải đi tận sang thành phố bên cạnh, đúng là chết khổ!

"Cố gắng hết sức nhé! Chồng đi cù.."

"Cấm nói nữa!" Vấn đề này hai đứa tôi đã tranh đi luận lại không biết bao nhiêu lần rồi đấy! Đi xa như vậy một mình tôi đi là được rồi, với lại đi cùng đoàn trường, đến thi xong sẽ về ngay chứ có phải chơi bời gì đâu. Cậu ta theo lên đấy mệt mỏi vất vả không tính, lúc tôi thi còn mất công ngồi mấy tiếng ở ngoài chờ. Vô ích vậy làm chi? Ở nhà còn hơn!

"5 giờ sáng chồng dậy qua đón vợ còn chưa thèm mắng đâu đấy!"

"Thì không cho người ta theo sang đấy cũng phải cho người ta đưa đi chứ!" Quốc Bảo làm nũng, đưa tay về phía sau kéo cho tôi ôm lấy cái eo nhỏ kia. Trời vẫn hơi tối mờ, cậu ta phải bật đèn mới có thể nhìn rõ mọi thứ. Hừng đông ở phía xa thấp thoáng ánh sáng đỏ rực, ấm áp và tràn ngập hạnh phúc.

Tôi cảm nhận từng khối cơ bụng của Quốc Bảo thông qua lớp áo sơ mi mỏng, vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao cậu ta ngồi suốt ngày ăn như lợn lại chẳng béo lên tí nào. Xem tôi đây này, chồng chăm có chút mà đã tăng cân ầm ầm rồi! Đã lùn còn béo chỉ có nước lăn cho nhanh, thôi, sau khi thi xong tôi sẽ nhịn mồm!

"Vợ không thể tuyệt đường sống của chồng thế được!"

Sân trường lúc này đã có một chiếc xe 29 chỗ chờ sẵn, đám học sinh và giáo viên cùng nhau lên đó. Mỗi giáo viên bộ môn kèm theo vài ba học sinh của môn mình, vừa đi vừa nhắc lại những kiến thức cơ bản. Đa phần học sinh đều thuộc dạng trâu chó, chuyên thức khuya dậy sớm nên lúc này ai nấy đều tỉnh như sáo, ra sức ôn tập. Gương mặt tất cả đều căng thẳng tựa như sắp lâm trận đến nơi, mặc cho thầy giám thị có pha trò thế nào cũng không ai cười tươi nổi một cái.

Tôi bàn giao lại xe điện cho Quốc Bảo, tự mình chạy về phía chiếc xe chuẩn bị lăn bánh bên kia. Cậu ta kéo ngược tôi lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi dúi vào tay tôi một cái túi gấm rất đẹp: "Hôm qua chồng mới đi tìm thầy Thiên Ân mua bảo bối, nghe nói cầm nó đi thi đảm bảo đỗ 100%!"

"Cậu mê tín như vậy từ khi nào hả?" Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đứng lù lù phía sau hai đứa từ lúc nào, tôi còn chưa kịp lên tiếng mỉa mai thầy đã làm giúp rồi! "Cầu thầy cơ! Thầy Thiên Ân là cái thằng nhãi ở đường X chứ gì? Toàn buôn thần bán thánh đừng có tin!"

"Thiêng lắm đó thầy!" Quốc Bảo lắc đầu khẳng định "Em nghe nói thế!"

"Nghe nói mà dám khẳng định là thiêng!" Thầy chìa tay ý bảo tôi đưa túi ra "Cho tôi coi nào!"

"Thôi thầy!" Tôi giấu nó vào túi áo sơ mi "Dù sao cũng là Quốc Bảo vất vả xin cho em, cần gì biết nó thiêng hay không, em chỉ cần tình cảm của cậu ấy!"

"Em cố ý!"

"Cố ý gì thầy?" Ngược cẩu độc thân! Thầy không hổ danh là thầy, quá thông minh hahahaha! "Ấy, xe sắp chạy, em phải lên!"

"Hải Dương!"

"Tạm biệt Quốc Bảo!"

"Làm tốt nhé!"

Tôi giống như thanh niên đến tuổi đi nghĩa vụ quân sự, còn Quốc Bảo y hệt cô bạn gái ở nhà chờ đợi. Tôi nhìn qua cửa kính xe, vẫy vẫy tay với cậu ta, cậu ta dừng bên cạnh chiếc xe đạp điện, giả bộ chấm nước mắt nức nở. Điệu bộ này khiến tôi bật cười, còn đám người trong xe thì gato lắm, hết nguýt tôi lại kêu gào đuổi Quốc Bảo đi. Nhất thời không khí giãn hẳn, có ích hơn việc làm trò khi nãy của thầy giám thị nhiều.

Xe lăn bánh khỏi cổng trường, tôi ngồi yên vị, một lần nữa kiểm tra toàn bộ đồ đạc, thấy không thiếu gì nữa mới đóng cặp lại. Lấy túi gấm xinh đẹp Quốc Bảo đưa ra, tôi mở nút thắt phía trên, nhìn vào trong thì thấy một đống đỗ! Đỗ đen, đỗ xanh, đậu đỏ.. các loại to nhỏ được nhét đầy trong đấy. Đã thế cái ông thầy Thiên Ân này còn rất thiếu tư cách, đưa vào trong cả đỗ sâu đỗ mọt!

Quốc Bảo đúng là đồ ngốc!

Một đồ ngốc đáng yêu.

*

Xe đi khoảng hơn một tiếng thì tới nơi, chúng tôi xuống xe, vào nhà hàng gần đó ăn sáng rồi mới đi tới điểm tập kết. Cũng giống như những lần thi trước thôi, không có gì phải sợ cả. Tôi đã vượt qua được một lần, không có cớ gì không vượt được lần thứ hai!

Tất cả đội tuyển chúng tôi hô to khẩu hiệu một lần, lấy khí thế cao nhất bước vào phòng thi lớn. Phương thức trông thi nghiêm ngặt, những gương mặt căng thẳng, những đề bài hóc búa.. toàn bộ tất cả hòa chung vào không khí giao mùa nửa ẩm ướt nửa nắng nóng. Chúng tôi làm bài say mê đến mức mồ hôi đều toát cả ra mà chẳng ai buồn lau đi cả. Chỉ sợ rằng mình tiêu tốn mất một giây thôi người phía sau cũn sẽ đuổi kịp và vượt lên phía trên mình.

Cuộc sống hối hả này sẽ vẫn tiếp diễn, nhưng không khí này tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Thời khắc ngồi vào phòng thi, phía sau có người thân mong ngóng, phía trước có tương lai rộng mở. Cuối cùng thì sự cố gắng của tôi cũng đã được thể hiện trên đống giấy thi dày đặc những chữ. Dù kết quả thế nào tôi cũng không hối hận, ngay lúc đặt bút viết những dòng này, tôi đã biết chắc điều ấy.

Thoáng cái đã hết giờ làm bài, tất cả học sinh đặt bút xuống sau đó đợi tới tên mình thì bắt đầu lên nộp bài. Tôi soát lại một lượt từ trên xuống dưới, đảm bảo không còn gì tiếc nuối nữa mới theo dòng người đi ra ngoài.

Ngồi trong phòng lâu thật lâu cộng thêm sự căng thẳng nên có hơi mắc tè. Chính vì vậy nên sau khi đi tới điểm "tập kết" báo danh xong xuôi tôi hỏi đường rẽ ra nhà vệ sinh. Học sinh trường tôi không có ai muốn đi vì còn mải soát lại bài, giáo viên thì có chút việc bận chưa xong thế nên tôi đành tự lủi thủi một mình. Trường này là trường trọng điểm của thành phố nên rộng cực kì, khéo khi còn rộng hơn trường tôi mấy lần. Nếu không đi cẩn thận có khi chút nữa lạc là mất công bắt xe ngược về lắm đây này!

Tôi cố ghi nhớ đường đi, vừa đi vừa hỏi thăm xem có ai biết nhà vệ sinh ở đâu không. Nhưng đen là toàn hỏi được người không phải học sinh trường này mà thôi, bảo vệ cũng không có một ai nữa, buồn hết mức!

"Vừa khéo mình cũng muốn đi vệ sinh!" Một cô bạn mỉm cười vui vẻ kéo tay tôi "Đằng này nè! Mà hôm nay cậu thi gì thế?"

"Môn Hóa!" Tôi trả lời, tuy không thích bị nắm tay lắm nhưng cũng không tiện hất ra. Dù sao người ta cũng chủ động giúp đỡ mình như thế mà mình đối xử thô bạo với người ta thì thật không ra gì!

Cô bạn này mặc đồng phục một trường cùng thành phố với tôi, khi nãy thấy tôi hỏi người ta nhà vệ sinh ở đâu nên chủ động chạy tới rủ tôi đi cùng. Cô bạn nói khi nãy đã đi vệ sinh một lần rồi nên biết rất rõ khu đó ở đâu. Còn luôn miệng huyên thuyên mức độ hoành tráng của nơi ấy, sạch đến mức có thể soi gương, không có tí mùi nào luôn mới sốc!

"Cậu thi môn gì thế?"

"Mình bên hậu cần thôi!" Cô bạn thật thà "Trình mình sao đủ thi học sinh giỏi quốc gia!"

"Cậu lại khiêm tốn rồi!"

"Không đâu!" Cô bạn cười tươi, nhà vệ sinh đã ở ngay trước mắt hai chúng tôi rồi. Xung quanh chỗ này nhiều cây cối nhưng không hề um tùm, và quả thật nó sáng sủa, khang trang giống hệt những gì cô bạn nói!

Nhưng dù có sạch đẹp đến đâu thì cũng nên để ngắm sau đi, tôi buồn tè lắm rồi, giải quyết trước đã!

Hai chúng tôi cùng nhau bước vào nhà vệ sinh, mỗi đứa chia ra một phòng đào thải độc tố. Tiếng nước róc rách nhẹ nhàng vang vọng như suối chảy, tôi thoải mái thở hắt ra một hơi. Cô bạn bên kia "làm việc" rất nhanh, loáng cái đã nghe thấy có tiếng mở cửa và tiếng bước chân. Hình như cô bạn không có ý định đợi tôi cùng đi về, nhưng như vậy cũng chẳng sao, dù gì mục đích của tôi cũng đạt được rồi!

Nhưng trái ngược hẳn với suy nghĩ của tôi, ngay khi tôi mở cửa nhà vệ sinh, phía ngoài đột ngột ập đến một bàn tay lớn, mùi hương nồng nồng khó chịu xộc thẳng vào mũi khiến tôi mơ màng.

Lúc ngất xỉu, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một nụ cười của cô bạn mới quen kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.