Sau khi Tình Á rời đi, Yên Hương và Yên Khánh liền bước vào bọn họ nhìn Y Nhu, lúc nãy hai người bọn họ đã nghe được Tình Á nói gì
“Công tử người thật sự muốn rời khỏi đây sao, người…”
Y Nhu không nói gì chỉ viết lên giấy cho bọn họ đọc
“Người rời khỏi đây cũng tốt, nhưng nếu…nếu như thất bại giáo chủ sẽ không tha cho người, bọn ta không nỡ nhìn người bị tổn thương nữa”
Y Nhu mỉm cười, không nghĩ Yên Hương và Yên Khánh thế mà quan tâm y, vốn dĩ cho rằng bọn họ ở bên cạnh hầu hạ y là ý của hắn, dù gì từ trước đến nay không có một ai thật sự hầu hạ hắn thật lòng cả
“Công tử, bọn ta sẽ không nói chuyện này cho giáo chủ, người an tâm”
Yên Khánh nói
Yên Hương và Yên Khánh chính là từ khi đi theo bên cạnh Y Nhu liền cảm thấy y là một người tốt, mặc dù ngưởi có hơi cao ngạo nhưng mà cũng chưa bao giờ nặng lởi với hai người bọn họ, đối với bọn họ không xem như người hầu hạ mà xem như những người bạn vậy, hai người họ đương nhiên đối với y đã sớm đem người thành chủ tử tốt nhất rồi
Y Nhu nhìn hai người bọn họ, y không muốn liên luỵ đến hai người, nhưng y không thể dẫn theo hai người cùng rời đi được, nếu như có thể được đưa hai người bọn họ về cung cũng tốt, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của y mà thôi
Ở Hoàng cung, Ngôn Tuấn Hàn gốt cuộc cũng tìm được dịp để trò chuyện cùng nam hậu
“Người là Lục vương gia của Bình Thiên quốc sao, ta nghe nói người mới vừa thành thân”
Y Liên nhìn Ngôn Tuấn Hàn nói, y sớm nghe đến Bình Thiên quốc, một nước cũng vô cùng hùng mạnh không kém cạnh, nhất là trong trận chiến với địch quốc khiến cho địch quốc thua một cách thảm bại, nhưng dã tâm của địch quốc vẫn còn bọn họ sớm muộn cũng lại đi gio tranh với các nước khác
“Ta đã nghe danh người đã lâu, quả thật người nhìn vẫn còn rất trẻ a”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười đáp trả
“Ta đã không còn trẻ gì nữa, ngược lại phải nói ta hoàng nhi của ta , đại công chúa sấp sỉ tuổi của người, nhưng đứa trẻ ấy vẫn chưa chịu trưởng thành thường xuyên trốn ra ngoài”
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ đến, bản thân y lúc trước cũng thường hay trốn ra ngoài cung có khi trốn rất lâu mới trở về
“Nam hậu, thứ lỗi cho ta hỏi thẳng, ta ở đây đã vài hôm nhưng chưa nhìn thấy công chúa cùng thái tử đâu, bọn họ không có trong cung sao”
Y Liên ngje vậy liền có chút buồn bã, vốn dĩ y đã muốn ra ngoài cung tìm hoàng nhi nhưng Lam Phong ngăn cản, y biết Lam Phong không phải không muốn đi tìm hoàng nhi của mình nhưng hiện tại bọn họ phải đón tiếp sứ thần các nước
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Y Liên liền cảm thấy nghi ngờ của y đã đúng liền hỏi thêm
“Có phải hai người họ xảy ra chuyện gì hay không”
Y Liên liền thở dài
“Vốn chuyện này cũng không nên nói ra, nhưng vì vương gia và Thịnh Hà quốc có giao tình ta cho nên mong người giữ bí mất”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
Y Liên liền kể lại cho Ngôn Tuấn Hàn nghe mọi việc, Ngôn Tuấn Hàn càng xác định suy đoán của mình hơn, y mạo muội nói ra tên của thái tử
“Có phải thái tử tên là Lam Y Nhu không”
Y Liên liền bất ngờ, không lẻ vị vương gia này đã từng gặp qua hoàng nhi của mình
“Người làm sao biết được tên của Tiểu Nhu vậy?”
“Nam hậu, người an tâm không cần lo lắng ta nhất định sẽ giúp người tìm thái tử trở về”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Tại sao lại giúp ta”
“Chuyện e là rất dài ta không tiện nói, nhưng người an tâm, ta nhất định sẽ đưa thái tử trở về an toàn cho người”
Ngôn Tuấn Hàn sau khi cáo từ liền trở về gọi Tại Chính Hiên, Tại Chính Hiên đang ở một bên đọc sách bị Ngôn Tuấn Hàn kéo đi có chút chưa hiểu chuyện gì xảy ra
“Hàn nhi, có chuyện gì sau chúng ta đi đâu mà gấp vậy”
“Đi đánh chết Tống Kỳ Nam”
Tại Chính Hiên bất ngờ, lần đầu tiên thấy Hàn nhi của hắn nổi giận như vậy, còn mặc kệ hình tượng vương gia cao quý của mình
“Hàn nhi ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta vẫn còn phải ở lại đây ba ngày nữa, hơn nữa từ đây đến chỗ tên họ Tống kia cũng không phải nhanh”
“Mặc kệ ta liền muốn nhanh chóng đến giáo huấn cho cái tên đó một trận, hết chuyện làm hay sao lại to gan đến mức bắt thái tử của Thịnh Hà quốc làm nam sủng cho mình”
Tại Chính Hiên lúc này mới hiểu được xảy ra chuyện gì, liền nở một nụ cười nhan hiểm, xem ra lần này hắn có thể trả thù năm đó Tống Kỳ Nam đem Ngôn Tuấn Hàn giấu đi, hại hắn tí nữ đã chết không đươhc gặp lại Hàn nhi của hứn rồi
“Hàn nhi ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta tính toán một chút không cần gấp”
Tại Chính Hiên khuyên nhủ
Ngôn Tuấn Hàn hừ mạnh sau đó cũng bình tĩnh lại, quả thật đường đến ma giáo không dễ dàng gì, hơn nữa nếu không có Tống Kỳ Nam cơ bản y cũng không thể vào trong ma giáo được
“Vậy chúng ta bây giờ làm gì”
Tại Chính Hiên nghĩ nghĩ sau đó liền nói
“Chúng ta gửi thư đến cho hắn nói chúng ta đi du ngoạn muốn ghé thăm hắn sau đó chúng ta vào được bên trong ma giáo liền tìm kiếm vị thái tử kia, sau đó liền cứu người ra ngoài, được không”
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ nghĩ sau đó gật đầu, cũng hợp lí thật, y liền trở về viết thư cho Tống Kỳ Nam, nghĩ đến lần này đến sẽ đánh cho cái tên kia một trận, bằng hữu tốt của y gần đây có lẽ cảm thấy làm giáo chủ ma giáo đã quá chán chê lại muốn chạy đi gây sự trực tiếp với triều đình hay sao, thật không biết suy nghĩ cái gì
Tống Kỳ Nam từ sau ngày hôm đó lại tiếp tục không nhìn đến Y Nhu, Y Nhu liền cảm thấy may mắn chỉ cần không gặp hắn là được, y cũng không tự hành hạ bản thân nữa, nhưng cổ trùng trong người thế nhưng lại phát tát, y ba ngày ba đêm đau đớn như chết đi sống lại, một câu cũng không rên rỉ, một mình chịu đau đớn
Yên Hương và Yên Khánh túc trục bên cạnh y không rời đi, nhìn công tử đau đớn bọn họ không làm được gì cả, Yên Khánh đã vô số lần đền tìm cầu xin ngưởi hãy gọi giáo chủ đến, nhưng Lục Thừa cùng Tống Kỳ Nam sớm đã ra ngoài mấy ngày trước, còn dẫn theo cả Tình Á
Ba ngày đó Y Nhu gần như muốn chết đi, Yên Hương nhìn người đau đớn nàng chỉ biết khóc mà thôi, không hiểu tại sao giáo chủ rõ ràng thương công tử nhưng lại hành hạ công tử như vậy, đến nàng còn nhận ra giáo chủ đối với công tử luôn khác với những người còn lại, tại sao phải ra nông nỗi này chứ