Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 2: Thầm thích




Ngày hôm sau, Chu Song Song bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô tỉnh giấc thì dì Lâm đã đến nhà.

Vội vàng đánh răng rửa mặt, lúc Chu Song Song từ toilet đi ra, dì Lâm đã làm xong bữa sáng.

"Song Song, lại ăn sáng đi con." Dì Lâm cười nói.

"Dạ." Chu Song Song đi tới, ngồi xuống bàn ăn.

Cô cắn một miếng bánh bao rồi cúi đầu húp ngụm cháo.

Chu Song Song an tĩnh ăn xong bữa sáng, xách cặp đi đến cửa lại bị dì Lâm đưa thêm cho một hộp sữa bò.

Tầm Thành Nhất Trung là ngôi trường trọng điểm ở Tầm Thành, mấy năm nay xây dựng thêm nên rộng hơn rất nhiều, còn có cả công viên được thiết kế riêng nữa.

Chu Song Song xuống xe buýt, từ sân ga công cộng đi đến cổng trường, đội sao đỏ đang kiểm tra đồng phục học sinh.

Cô theo một hàng dài đi vào, có lẽ bởi vì hôm qua trời mưa lớn nên mặt đường vẫn còn ẩm ướt.

Cây cối hai bên đường xanh mướt, ánh nắng chan hòa buổi sớm mai xuyên qua từng phiến lá, từng tia từng tia lấp lánh rơi xuống mặt đường.

"Song Song!"

Chu Song Song bỗng nghe thấy một giọng nữ thanh thúy, mang theo vài phần hân hoan.

Cô vừa quay đầu lại liền thấy cô gái nhỏ mặc đồng phục xanh lam tung tăng chạy về phía cô.

Là bạn cùng bàn Nhậm Hiểu Tĩnh.

"Hiểu Tĩnh." Chu Song Song cong môi cười, lúm đồng tiền mờ nhạt hiện lên trên gương mặt trắng nõn.

Nhậm Hiểu Tĩnh ngày thường vô cùng phóng khoáng, lúc này thấy bạn cùng bàn đến từ miền Nam cười đáng yêu như vậy với mình liền xông tới ôm lấy cổ cô, "Chào cậu, tiểu khả ái của mình!"

Hai người cùng nhau đi đến phòng học, vừa mới ngồi xuống không lâu thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

"Mau lên, Ngô tiểu béo, mau mau cho mình mượn bài tập Vật lý chép với." Nhậm Hiểu Tĩnh đổ sách vở từ chiếc cặp đen ra bàn, quay đầu nói với cậu nam sinh hơi béo ở phía sau.

Ngô Tư Dự đẩy mắt kính trên mũi, giương mắt nhìn về Nhậm Hiểu Tĩnh, "Gọi mình là ba đi."

Nhậm Hiểu Tĩnh sửng sốt, sau đó liền trừng mắt với cậu, "Ngô tiểu béo, hôm nay cậu gan lớn nhỉ?"

Ngô Tư Dự chậm rì đưa bài tập Vật lý qua, cậu nhìn Chu Song Song bên cạnh im lặng từ nãy giờ, cậu mím môi, "Chu Song Song?"

Chu Song Song nghe thấy Ngô Tư Dự kêu liền quay đầu, đôi mắt ngập nước nhìn cậu.

Ngô Tư Dự chăm chú nhìn cô, trong đầu cậu đều là "Mẹ nó thật đáng yêu", nghẹn nửa ngày cậu mới khô khốc hỏi, "...Cậu làm bài tập Vật lý chưa?"

Chu Song Song thành thật lắc đầu.

"Vậy, cậu có thể chép bài của mình..." Ngô Tư Dự gãi cổ, nói chuyện nhẹ nhàng.

Mắt Chu Song Song sáng ngời: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì, không có gì." Ngô Tư Dự vội vàng xua tay, khuôn mặt hơi béo ửng hồng.

Trong lớp, Chu Song Song là người duy nhất đến từ miền Nam, thoạt nhìn cô nhỏ bé, mi cong cong, đôi mắt trong sáng như chứa đựng cả dòng sông xanh, mũi cao, miệng nhỏ chúm chím, làn da trắng như phát sáng.

Có lẽ chỉ có miền Nam dịu dàng mới có thể dưỡng nên một cô gái mềm ấm như vậy.

Cô không thích nói chuyện, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nhưng Ngô Tư Dự đã có lần thấy cô cười với Hiểu Tĩnh.

Lúm đồng tiền mờ nhạt đặc biệt đáng yêu.

Vừa thấy liền yêu thích vô cùng.

"Ngô tiểu béo, cậu nghĩ cái gì đó." Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cậu ngẩn ngơ liền lấy sách bài tập gõ lên đầu cậu.

Tiết đầu là Ngữ văn, giáo viên bộ môn là một người nhã nhặn lịch sự, giọng nói cũng rất êm tai nhưng mỗi lần đọc bài thì khó tránh đưa học sinh mơ màng vào giấc ngủ.

Chu Song Song thất thần nhìn sách Ngữ văn trên bàn.

Nhậm Hiểu Tĩnh bên cạnh lại lén ăn vặt, ngẫu nhiên sẽ đưa cho Chu Song Song một viên, sau đó chính cô cố tránh tầm mắt của giáo viên mà nhét kẹo vào miệng mình.

Một buổi sáng trôi qua, Chu Song Song cùng Nhậm Hiểu Tĩnh ăn cơm trưa ở nhà ăn xong trở về.

Màn cửa sổ mở một nửa, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào. Trong phòng học im ắng, hơn nửa lớp đều đang nghỉ trưa.

Phía sau trống bảy tám chỗ ngồi, đó là chỗ của mấy nam sinh năng lực tràn đầy không biết mệt mỏi đang chơi bóng rổ trên sân thể dục.

Chương trình học lớp 11 đã bắt đầu nặng nề nhưng Chu Song Song một chút cũng không muốn động vào bài tập Toán trên bàn.

Cô chôn đầu vào một bên cánh tay, cầm bút chì phác họa trên tập vẽ của mình, thân mình nằm bò ra bàn không như bóng dáng thẳng tắp mọi người thường thấy.

Khép tập vẽ lại, bốn phía im ắng, cái nóng từ bên ngoài đã bị điều hòa trong góc thổi đi. Chu Song Song nghiêng đầu, lia mắt nhìn qua mọi người đang nằm ngủ, rồi lại nhìn về phía sau.

Bàn thứ ba từ dưới đếm lên.

Mặt bàn sạch sẽ không bày biện thứ gì, cũng không thấy bóng dáng hay nằm ngủ trên bàn kia nữa.

Buổi sáng hôm nay cậu ấy không đi học, chủ nhiệm lớp cũng không hỏi, chắc là đã xin nghỉ rồi.

Tiếng chuông vào lớp buổi chiều vang lên, Chu Song Song nghe được tiếng đá cửa không nhỏ, người cô khẽ run lên. Quay đầu lại thì thấy mấy bạn học nam mồ hôi nhễ nhại phe phẩy vạt áo, lộ ra cơ bụng, tùy tiện mà đi vào.

"Cậu hôi quá đi mất!" Nam sinh ngồi ở cuối đá ghế bạn cùng bàn đang đổ mồ hôi.

"Chắc cậu thơm?" Nam sinh cơ thể cường tráng cười hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn cậu.

Chu Song Song chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng quay đầu lại.

Nhưng lúc cô vừa quay đi liền thấy một hình bóng mảnh khảnh cao lớn từ cửa đi vào.

Áo khoác đồng phục xanh trắng khoác trên vai, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc hơi ngắn. Anh mở nửa con mắt, khuôn mặt đẹp đẽ mang vài phần khó chịu, nhìn có vẻ mệt mỏi. Gương mặt kia không mang chút biểu cảm gì nhưng cũng chẳng làm tổn hại đến nhan sắc của anh.

Có lẽ vì nhận ra cái nhìn của Chu Song Song, nên lúc đi vào anh tùy ý nghiêng đầu nhìn qua phía cô. Khi đối diện với đôi mắt của Chu Song Song liền thấy cô co rúm lại, vội vàng cúi đầu.

Trên mặt Cố Hề Đình không có cảm xúc, ấn đường chỉ nhíu lại một chút.

Lúc đi qua người cô, mùi hương từ vạt áo anh tỏa ra, vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo.

Chu Song Song úp mặt vào khuỷu tay của mình, cả người nóng bừng lên.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngửi ngửi một chút.

Giáo viên tiếng Anh tên là Diệp Bình, là một người hơn ba mươi tuổi, thầy cầm sách giáo khoa đi vào, thấy mọi người vẫn còn đang ngủ liền đi lên bục giảng cầm thước gõ, "Mau tỉnh dậy, học bài!"

Không ít người xoa mắt, ngáp lên ngáp xuống tỉnh dậy, lười biếng tìm sách giáo khoa.

Nhậm Hiểu Tĩnh tỉnh ngủ liền thấy Chu Song Song bên cạnh ngồi ngay ngắn, sách cũng đã mở, tinh thần phấn chấn. Nhậm Hiểu Tĩnh chống cằm, nhỏ giọng hỏi: "Song Song cậu không ngủ trưa hả?"

"Ừ, mình không buồn ngủ." Chu Song Song nhìn cô cười, lộ ra hàm răng trắng đều, đôi mắt cười cong veo như ánh trăng rằm, lúm đồng tiền mờ mờ trên khuôn mặt, đáng yêu đến kỳ lạ.

Nhậm Hiểu Tĩnh cảm thấy mình bị sự đáng yêu của cô làm cho bừng tỉnh.

Không nhịn được nữa, cô lén lút sờ gương mặt non mịn trắng nõn của cô bạn cùng bàn, sau đó lại lấy ra một viên kẹo nhét vào tay Chu Song Song, chớp mắt nói nhỏ: "Kẹo cũng không ngọt bằng cậu đâu!"

Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, giáo viên trong phòng giảng đến nước miếng bay tứ tung.

"Đình ca, Đình ca, mau mau giúp tôi..." Thiếu niên ngồi gần cửa sổ ở bàn thứ ba từ dưới đếm lên đang cầm điện thoại, nhỏ giọng cầu xin người bên cạnh.

Cố Hề Đình mắt thấy nhân vật trong game bị thương phải núp trong đám cỏ, nghe cậu nhờ vả, mắt cũng chẳng thèm liếc, nói: "Tự mình tìm chỗ chết đi."

"....."

Tề Thư chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật của mình cạn hết máu, cuối cùng biến thành một cái hộp gỗ.

Vốn đang tổn thương sâu sắc nhưng cậu thấy Cố Hề Đình đã vào trận chung kết, thậm chí còn đang giết được vài tên liền quay sang nhìn chằm chằm vào máy anh.

Thẳng đến khi trò chơi kết thúc, top 1, cậu nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái với Cố Hề Đình, nhỏ giọng nói: "Đình ca đỉnh quá!"

Cố Hề Đình nhìn bảng xếp hạng trên điện thoại, mặt mày vẫn như cũ, không chút biểu tình.

Đến khi anh nghe thấy Diệp Bình trên bục bỗng nhiên nói: "Chu Song Song, em đọc đoạn đối thoại này đi."

Chu Song Song vốn dĩ đang cúi mình vẽ bậy trên sách, bỗng nghe thấy Diệp Bình kêu tên cô, đầu tiên là rùng mình, sau đó theo phản xạ mà đứng lên. Vì không tập trung nghe Diệp Bình giảng nên tay chân vô cùng luống cuống.

May cho cô là có Nhậm Hiểu Tĩnh giúp đỡ.

Chu Song Song vội vàng cầm sách lên, đọc to đoạn đối thoại bằng tiếng Anh.

Giọng nói mềm mại vang lên, phát âm của cô không hẳn là chuẩn nhưng mỗi âm cuối đều nhấn mạnh, có chút đáng yêu.

Cố Hề Đình nghe thấy giọng nói be bé của cô liền giương mắt nhìn theo bóng dáng thẳng tắp mảnh khảnh ấy. Bởi vì cô ngồi ở giữa nên anh chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt trắng nõn, hai bím tóc đen mềm mại cùng vành tai đo đỏ hồng hào.

Đồng phục rộng thùng thình trên người làm cô càng thêm nhỏ xinh gầy yếu, mắt cô nhìn chăm chú vào sách tiếng Anh trong tay, nghiêm túc đọc bài.

Có chút ngốc nghếch.

Cố Hề Đình thu hồi ánh mắt, không để ý mà suy nghĩ.

"Đình ca, bạn học này có giọng nói thật dễ nghe, tiếc là không hay nói chuyện." Tề Thư bên cạnh sờ sờ cằm.

Cố Hề Đình liếc mắt nhìn cậu, "Cậu biết rõ lắm à?"

"Thật ra là tôi cũng muốn làm quen với người ta lắm." Tề Thư gãi đầu.

Chu Song Song chuyển đến Tầm Thành Nhất Trung được một tháng rồi nhưng cô luôn im lặng, không thích nói nhiều, nếu không phải vì cô đáng yêu như vậy có lẽ cậu đã quên đi sự hiện diện của cô trong lớp này.

"Đình ca, thấy cậu ấy đáng yêu không?" Tề Thư bỗng nhiên sát người lại gần Cố Hề Đình, cười hì hì.

Cố Hề Đình nhìn điện thoại, mắt cũng không nâng, thần sắc lãnh đạm, "Không thấy rõ."

"..." Tề Thư tức khắc ngậm miệng.

Chu Song Song đọc xong thì ngồi xuống, không dám làm việc riêng nữa, cả một tiết học đều nghiêm túc nghe giảng.

Cô cầm bình nước thì phát hiện đã trống không, vì thế liền đứng dậy đi xuống cuối lớp rót nước.

Lúc này, Cố Hề Đình cũng cất điện thoại đứng dậy, đi về phía trước thì đụng phải Chu Song Song đang cầm bình nước màu xanh nhạt.

Nhận thấy một mùi hương mát lạnh, Chu Song Song dừng chân, giương cằm nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia.

Đôi tay cầm bình nước thật chặt, Chu Song Song đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Mà Cố Hề Đình liếc mắt một cái liền thấy một nốt ruồi son trên chóp mũi cô.

Mắt anh hơi mờ mịt, đầu lưỡi đảo quanh răng, bỗng nhiên nhớ đến những lời ông chủ quán nói hôm qua.

"Cậu có thể..." Bởi vì đường đi không rộng, mà vóc dáng anh lại rất cao, lúc này đang đứng ở chính giữa. Mi mắt Chu Song Song run rẩy, tiếng nói nhỏ bé yếu mềm.

Anh đang nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cũng không nói gì, vẫn lãnh đạm như lúc ban đầu, nghiêng người để cô đi qua.

Vạt áo hai người cọ xát, mu bàn tay của Chu Song Song thậm chí còn luớt nhanh qua vải áo anh.

Cô không dám quay đầu lại, chỉ xoa xoa nơi tiếp xúc ấy mà gương mặt đã ửng hồng.

Vì thế buổi tối về nhà, Chu Song Song lại vẽ một thiếu niên mặc áo sơ mi, cô cong cong khóe miệng, viết xuống một câu bên cạnh.

"Hôm nay cậu cũng rất ngọt."

Tập vẽ này cô luôn cất sâu ở đáy lòng, thầm thích.

Có lẽ không ai biết, đó là người mà cô trân quý đã lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.