*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về hồi ức ngủ chung, lần gần đây nhất chắc phải ngược dòng về tận chín năm trước. Cái đêm thi đại học xong ấy, cả đám hẹn đi KTV với nhau suốt đêm – ngày đó vẫn còn thịnh hành lắm. Một nùi mấy thằng choai choai, ca hát, lên mạng, đánh bài, uống thứ rượu mà thật ra cả bọn cũng chẳng thích thú gì, rồi xem mấy bộ điện ảnh đến tuổi hợp pháp được xem. Chính đáng là thế, mà mấy thằng vẫn vì vài cái nguyên nhân ngại ngùng như thuở nào nên chả xem được một cách thật sự. Trong phòng mấy đứa bao có một gian nhỏ riêng, mấy nam sinh đều tụ bên trong, khóa trái cửa không cho nữ sinh vào. Mấy nàng không hiểu sao cả đám đều mất tăm, thế là đứng ngoài gõ cửa gọi to kháng nghị, các ông bèn chơi xấu chỉnh to âm lượng lên, quả nhiên chưa đến một phút sau mấy cô nàng bị âm thanh truyền ra chọc cho thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tai hồng, vừa cáu vừa dậm chân mắng, nháo nhào như ong vỡ tổ.
Khang Sùng Cảnh Doãn đều ở trong phòng nhỏ ấy, chỗ khác nhau là, người trước vì vừa chia tay bạn gái nên mượn rượu giải tỏa, người sau thì muốn tìm chỗ yên tĩnh nơi náo loạn để đi ngủ. So với cảnh quỷ khóc sói gào đề xi ben bạo phát ngoài kia, Cảnh Doãn tình nguyện nán lại trong căn phòng chiếu phim hầm hập nhiệt độ chả bình thường tí nào, bầu không khí còn đặc sự hưng phấn nóng náy này, bên cạnh Khang Sùng.
Y là học sinh gương mẫu, căn bản không thèm quan tâm phim chiếu gì. Y là học sinh gương mẫu, sao mà không hiểu trong phim tiến triển thế nào?
Chỉ là y không có hứng thú, mười mấy tuổi hồi ấy, đã biết rồi.
Bởi vậy y khôn ngoan kín đáo nhắm mắt lại, mượn áo khoác đồng phục của Khang Sùng qua, trùm lên đầu mình che khuất đi ánh sáng. Quần áo hai đứa, ngửi là biết mùi giống nhau, cùng một hãng bột giặt, hai mẹ còn cùng đi siêu thị mua nữa chứ. Y nhúc nhích qua chỗ thoải mái, nghiêng người cuộn tròn, gục trán lên chân Khang Sùng, một bàn tay Khang Sùng tùy ý khoác lên người y, vỗ vỗ hai cái, sau đó ngừng. Nữ diễn viên trong phim kêu một tiếng rõ lố.
Khang Sùng ung dung bình thản, giữa một phòng nhập nhoạng như hư vô màu gạch men mosaic cùng màu da người lố nhố chao đảo, bình tĩnh uống ngụm bia lạnh, tỏ bộ điệu “Đã từng đi qua biển lớn mênh mông khó có gì có thể gọi là nước”, tương phản rõ mồn một với mấy thằng nhóc xung quanh nín thở hay đỏ mặt ồn ào. Tay gã chuyển đến bên tai phải người ta, cách lớp vải dệt đồ lại vành tai, lấy lòng bàn tay che lại, nói với một nam sinh khác: “Nhỏ giọng chút đi.”
(曾經滄海難為水,除卻巫山不是雲/ Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân”. Đường Nguyên Chẩn – Ly tứ Hàm ý rằng những ai đã từng trải nghiệm thế giới rộng lớn sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi.)
Tận đển hơn hai giờ sáng, mọi người mới lục tục chịu không nổi nữa, tốp ba tốp năm ngủ la liệt như bãi tha ma. Khang Sùng vốn định nằm dưới đất, nửa tỉnh nửa mê được mấy tiếng, chả biết bên trên có chân của người anh em nào đó cởi giày, thối, gã trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn ra giường sofa chỗ kia chen chúc với Cảnh Doãn đang nằm.
Giường kia quá đáng lắm được hơn một mét, người ngồi lên thì để vừa chân, nằm xuống lại thừa. Gã đành phải vừa dịch vừa dựa gần lại, thế là chọc Cảnh Doãn tỉnh. Mặt cau có, tính khí lúc rời giường tích tụ, mở miệng muốn mắng, bị gã lóng ngóng dỗ đè đầu lại vào áo đồng phục, kéo về trong ngực, vuốt vuốt lưng tóc, miệng cằn nhằn lải nhải, như thể niệm thần chú: “Được rồi được rồi, ngủ đi ngủ đi.”
Năm Khang Sùng mười tám tuổi ấy, thân cao mét tám, có bản mặt khiến người ta mê tít, là nhân vật phong vân toàn trường không ai không biết, dẹp hết loạn quanh khu trường trung học dạy nghề, đổi bạn gái liên xoành xoạch.
Thế mà gã thật sự gặm hết được đống sách giáo khoa ba năm bị gã chôn vùi trong phòng dụng cụ thể thao trước kì thi đại học, thi vào được cùng một đại học với Cảnh Doãn, ở lại thành Táp, không muốn đi đâu hết cả.
“Nghiến răng?” Gã ngáp một cái, thành thực đáp lại: “Không có.”
Cảnh Doãn bị gã lây cho cũng ngáp lấy một cái, dụi dụi đôi mắt rơm rơm nước: “Chắc cậu ngủ trầm nên mới không nghe thấy.”
“Chắc thế.” Khang Sùng thừa nhận trong lặng lẽ: “Tuần này tôi mệt muốn chết, tuần tới vẫn phải cày tiếp.”
“Bận gì thế?”
Cảnh Doãn hỏi xong câu này, chống nửa người trên giường, lấy một chai nước khoáng chưa mở trên tủ đầu giường, là chủ thuê nhà chuẩn bị sẵn ở chỗ này, vặn ra uống một ngụm, đưa cho Khang Sùng. Lúc uống, Khang Sùng cảm giác miệng chai thấm ướt mà ấm, tưởng như vương lại chút dịu mềm từ môi đối phương, uống một mạch mấy hớp đều giải không hết khát, trong cổ họng nóng thiêu đến hoảng.
Gã dứt khoát ngồi dậy, dựng gối đầu sau lưng, chạm vào điện thoại mở khóa, mở mục ghi nhớ liếc hai lần, nã đạn liên hồi: “Thứ hai thứ ba viết bản kế hoạch, thứ tư thứ năm mở họp với bên hợp tác, người ta bên nước ngoài, giờ giấc tương phản, bọn tôi đành phải thức đêm; thứ sáu thứ bảy đi công tác, chủ nhật về. May thật, tôi không cần đi xem mắt nữa.”
Cảnh Doãn cũng cười theo, cướp gối đầu của gã, dùng chút lực nhét gã về ổ chăn, nói: “Thế ngủ lại thêm tí nữa đi, coi như ngủ bù cho tuần sau.”
Khang Sùng giỏi nhất bị y thuyết phục: “Nói có lý.” Yên tâm nằm lại, gối đầu cũng chả cần, chọn một món cao cấp hơn cả, bắp đùi của người ta. Cứ thế gối đến là thoải mái, thoát khỏi mục ghi nhớ trên điện thoại, mở app đồ ăn ship tận nơi gọi bữa sáng.
“Muốn ăn gì?”
Gã vừa tỉnh ngủ không lâu, giọng hãy còn khàn khàn mềm mềm, nói gì cũng đều mang vẻ ôn hòa thuận theo, sủng nịch chiều chuộng, tóc chưa vuốt rũ xuống lệch qua một bên, lướt qua áo choàng ngủ không chỉnh tề lắm, như có như không chạm vào mảng nhỏ da thịt bên trong đùi Cảnh Doãn.
Y không thể né tránh. Quan hệ của bọn họ là như thế, làm gì cũng hợp tình hợp lý, làm gì cũng ý vị sâu sa.
Y còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Trần Mật Cam ngoài cửa sức sống mười phần kêu to: “Cơm nắm!!!”
“…”
Bữa sáng ăn cơm nắm, cả ba chọn cùng một vị, lòng đỏ trứng muối, thịt cua và xá xíu. Ngoài món mặn chính ra, đồ ăn kèm cũng giống nhau: rau xà lách, salad, chà bông, tóp mỡ, dưa chuột, chân giò hun khói xắt vụn. Gạo ngậm no nước, dính hơn cơm trắng bình thường nhiều, được nặn thành vỏ bao lấy nhân, cả cuộn cơm được bọc trong lá rong biến khô. Đừng trông chỉ tầm lòng bàn tay mà tưởng, trọng lượng cũng không vừa đâu, răng nanh cắn sâu một miếng, vị giác tầng tầng bùng nổ, mềm, giòn, sống, chín, ngọt, mặn, đủ loại vị đặc sắc, lại trong loạn có tuần tự. Nếu trong tình huống đói cồn cào kệ bố nó hình tượng mà cắn một miếng thật to, cảm giác đủ đầy ấy chắc chắn khiến người ta suốt đời khó quên, “Giây tiếp theo đi chết luôn cũng được!” Trần Mật Cam nói.
Cô nàng lại ngoạm một miếng to: “Có giết chết bạn trai cũ em cũng không care.”
Trước khi bữa sáng đưa đến cửa nhà cô nàng đã tắm xong bằng tốc độ khó tin nổi, nhanh như mấy quảng cáo trên TV hay rùm beng rằng thời gian là tiền bạc, hãy giành giật từng giây từng phút mà sống như những nhân sĩ thành công đã làm… Sau đó một bộ đoan trang vểnh chân ngồi trên chân giường, tay trái cơm nắm, tay phải nước trái cây, hút cạn đến mức ống hút kêu rồn rột.
Khang Sùng chỉ ra: “Giết thằng đấy xong cô nên làm thịt luôn mới đúng.”
“Đúng nhở, thế thì em được ăn hai phần rồi.”
“Trần Mật Cam, chân Cảnh Doãn còn nhỏ hơn cô, cô không kiềm chế tí đi à.”
“Thế ngực em vẫn to hơn anh ấy đấy nhá?!”
Cảnh Doãn vô cớ bị cuốn vào phân tranh, không nhịn được lên tay, mỗi bên một thằng, che miệng cả hai: “Nhà trẻ không đón về nên hai người làm càn đấy à?”
Trần Mật Cam cắn nhẹ y, giống động vật nhỏ ngứa răng sữa. Môi Khang Sùng mềm mềm, mỏng, hơi khô, trên cằm láp ráp râu, đâm ngưa ngứa, cọ vào vân bàn tay của y, giống hôn môi cực kỳ.
Y phút chốc rút tay về, ở nơi người ta không nhận ra nắm chặt bàn tay, chuyển qua thu dọn bàn ăn, gói rác vào túi để ra huyền quan, trước mười hai giờ phải trả phòng, đến lúc đó mang đi cùng luôn.
Khang Sùng nhìn y, Trần Mặt Cam nhìn Khang Sùng.
Cô nàng rung rung đùi suy xét một chập, đôi mắt đảo loạn, tay không chịu để yên mà gõ gõ cái mụn mới “xuất đạo”, thái độ vẫn rặt vẻ không hề gì, cứ thế mở miệng bâng quơ hỏi.
“Anh, hai người đang yêu đương đấy à?”
Hết chương 14.
Chương 15
Gạch mosaic