Bát Điểm Đương

Chương 24




CHƯƠNG 24

Xưa nay oan gia ngõ hẹp, đường hẹp tất yếu tương phùng.

Hứa Đại Chí thấy Lý Nho Chẩn, phản ứng đầu tiên là nhìn quanh bốn phía một chút. Lý Nho Chẩn mỉm cười: “Không có đâu, tôi ra ngoài một mình, tình cờ thấy anh vào quán này cũng vào theo.”

Đệch! Ông đây quản anh một mình hay hai mình. Đang yên đang lành theo tôi làm gì?

Nói chuyện nho nhã, Hứa Đại Chí kì thực cũng có thể đáp lại mấy câu: “Lý tiên sinh chờ một chút, tôi phải ghi chép xong đã.”

Ông chủ Triệu vội đứng lên: “Ký giả tiên sinh, tôi cũng nói xong rồi. Cậu có việc gì thì cứ tiếp tục đi nhé.”

Hứa Đại Chí đưa mắt tiễn người ra khỏi cửa, Lý Nho Chẩn tự gọi một cốc cà phê, kéo ghế đối diện, không khách khí ngồi xuống. “Hứa tiên sinh hình như làm ở Tâm sự tình yêu.”

“Ừ.” Đại lão gia có chuyện nói thẳng, vong vo chẳng đâu vào đâu cũng không ngại rắc rối.

Lý Nho Chẩn bất âm bất dương chậm rãi nói: “Gần đây công tác tốt chứ?”

“Rất tốt, rất tốt.” Hứa Đại Chí phất phất tay áo, “Ha ha, ~~ Lý tiên sinh gần đây cũng không tệ lắm ha? Nghe nói anh muốn đi Anh, không biết lúc nào lên đường?”

Lý Nho Chẩn cười cười, “Thủ tục của Nghi một thời gian nữa mới xong, ngày kia chúng tôi lên đường, đi Hồng Kông trước, hẳn là sẽ không trở lại nữa, chỉ muốn báo với Hứa tiên sinh một tiếng. Anh và Nghi ở cùng lâu như vậy, không nói gì đã đi cũng không được.”

Thì ra là nói chuyện này. Hứa Đại Chí nhìn lên trần nhà ha ha cười: “Ra vậy, ra vậy. Ngày kia ~~ a, ngày kia tôi phải đi làm, không tiễn được. Hai vị thuận buồm xuôi gió nha. Ha ha ~~”

Lý Nho Chẩn mỉm cười gật đầu: “Tôi thay mặt Nghi cảm tạ Hứa tiên sinh. Hứa tiên sinh cũng bảo trọng. Thực ra tôi không nghĩ đến, Nghi nhanh như vậy đã tha thứ cho tôi.” Lý Nho Chẩn đột nhiên chuyển chủ đề, “Chuyện hai người chúng tôi không biết Nghi có nói với anh chưa?”

Đúng là! Tần Tri Nghi thì Tần Tri Nghi, còn Nghi. Dì à, tôi còn bà ngoại đấy! Hứa Đại Chí trong bụng bĩu môi bên ngoài gật đầu: “Hình như có đề cập qua.” Nói còn nước mắt lưng tròng như đàn bà í!

“Nếu Nghi không tha thứ cho tôi cũng là đáng đời.” Họ Lý ngữ điệu chuyển sang trữ tình. Cái đám người này thích tâm sự lắm hả? “Nghi vì tôi mới biến thành như vậy. Bị người nhà phát hiện, Nghi đã đoạn tuyệt quan hệ với họ, em ấy cũng là con trai độc nhất. Tôi trái lại chỉ vì ba nói mấy câu đã dao động. Lúc chia tay Nghi nói rất tuyệt tình. Tôi nghĩ em đối với tôi triệt để thất vọng, cũng không còn nhiều tình cảm nữa.”

Ờ ờ ờ thê lương ghê cơ. Hứa Đại Chí cười gượng mấy tiếng: “Không phải đều đã hòa hảo rồi sao? Còn nghĩ đến những chuyện không vui này nữa làm gì.”

Lý Nho Chẩn khuấy muỗng cà phê: “Có một số việc kết thúc rồi cũng không thể quay lại từ đầu nữa. Như là tờ giấy đã xé ra rồi, có thể chắp lại cũng không phải tờ giấy đó nữa. Thế nên muốn tranh thủ lúc chưa kết thúc thì mau quay đầu lại.”

Thế nên anh mới giống như con thỏ nhanh lủi về. Đệch! Chua xót đến có thể làm lời thoại phim tình cảm rồi, Tần Tri Nghi cũng tốt đẹp vậy thật sao. Đúng là con mẹ nó trời sinh một đôi.

Lý Nho Chẩn ý vị thâm trường nhìn Hứa Đại Chí, đứng lên: “Tôi còn có việc, không quấy rầy nữa. sáng ngày kia mười giờ rưỡi sẽ bay. Báo được ngày đi rồi tôi cũng yên tâm. Nghi gửi lời nhắn anh bảo trọng.”

Đệch! Cuối cùng cũng phải đi rồi. Hứa Đại Chí cười đến cứng mặt “Thực là khách khí, ha ha ~~ Hai vị cũng bảo trọng, thuận buồm xuôi gió, ha ha ~~”

Cũng chỉ có thể tới đây. Lý Nho Chẩn ra khỏi quán cà phê nhìn trời, mọi chuyện mau sớm chấm dứt thôi.

Tần Tri Nghi chuyển ra khỏi nhà Hứa Đại Chí mấy ngày nay, Lý Nho Chẩn sống rất bất đắc dĩ.

Ban đêm, hắn vừa ôm vai Nghi, Tần Tri Nghi bỗng nhiên bắt đầu thở dài. Chuyện dừng lại ở đây.

Ngày thứ hai, hắn nhìn Nghi thần sắc hoảng hốt, mới dẫn hắn ra ngoài giải sầu. Tần Tri Nghi chỉ là nói mấy câu có lệ. Buổi tối, Nghi chủ động ôm hắn, chẳng biết thế nào, hai người cũng chẳng có hứng thú, chuyện lại dừng ở đây.

Sau đó cứ thế qua hai ngày, tâm tình Tần Tri Nghi dần điều chỉnh hơn. Đến tận tối qua, Lý Nho Chẩn dẫn hắn đi một quán cà phê, cà phê bưng lên, một đoạn saxophone u buồn yếu ớt vang lên. Tần Tri Nghi giật giật khóe miệng, phản xạ có điều kiện bắt đầu cười.

Hứa Đại Chí!

Nghi, Nghi của tôi! Ngực Lý Nho Chẩn triệt để rõ ràng, người luôn theo mình, Nghi đệ đệ ôn nhã hiền hòa đã một đi không trở lại rồi.

Xuân qua lại về,chẳng phải cảnh sắc năm nay.

(1) băng là nước đá, sao ở đây không phải đơn thuần là rang, xào, sao,… như nghĩa thường mà là đun trên bếp lạnh (nôm na là như thế) . Cho sữa tươi, nước trái cây vào nồi, đun trên bếp lạnh, dùng thìa gỗ khuấy liên tục, khí lạnh bốc lên làm dịch thể trong nồi ngày càng nhão dính, cuối cùng thành giống như kem vậy, sau đó múc vào chén thủy tinh trong suốt, đủ màu sắc rất đẹp, rất, chẹp =P~

Đây là cái máy làm sao băng

Người ta đang làm đây:

Đây là vài em sao băng thành phẩm >3<~ Chap này làm trong tình trạng điên loạn, từ ngữ lủng củng, lại nhiều đoạn khó quá. Hức, nhưng đang không hứng tìm hiểu (trừ em sao băng, hờ hờ). Chém vậy. Tội lỗi tội lỗi quá, nhưng đang chán, không muốn đi tìm >”<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.