Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 2: Sự tính sau đó




Ba người xấu hổ trong chốc lát, vẫn là Trần Thần da mặt dày mở miệng trước, “Cái kia… Nếu không chê, tại hạ nguyện ý hộ tống nhị vị hồi phủ.”

Hai người Tề Xảo đã sớm yên tâm anh, liền đồng ý. Dù sao hai “nữ nhân” một mình ra ngoài, ai cũng đều lo lắng a.

Ba người an toàn đến trước cổng Duy thành, Trần Thần không định đi vào, quần áo của anh rất dễ thu hút ánh mắt người khác.

“Hai vị công tử, tại hạ chỉ có thể đưa hai người tới đây thôi, sẽ không vào thành.” Trần Thần có chút áy náy.

Tề Xảo hai người liếc nhau, cũng hiểu được trang phục của Trần Thần rất bắt mắt, không tính cứng rắn lưu anh lại. Trong lòng Tề Xảo có chút luyến tiếc, gọi Chi Hương đem toàn bộ ngân lượng trên người đưa cho Trần Thần để cảm tạ. Trần Thần vốn đang thiếu ngân lượng, cũng không chối từ, thuận thế cầm. Sau khi hai người Tề Xảo cáo biệt liền vào thành. Trần Thần quay lại đường cũ, đến khi thấy một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong chỉ có hai lão nhân, anh chuẩn bị tiến đến xin nghỉ ngơi một đêm —— Lão nhân gia đều là người hiền lành thiện lương, xung quanh cũng không có nhiều người, tránh bị nghi ngờ.

Nhà gỗ cách không xa, chỉ chốc lát sau liền tới. Trần Thần đưa tay gõ cửa.

“Cộc cộc cộc…”

“Ai đấy?” Một thanh âm già nua vang lên.

“Lão nhân gia, vãn sinh Trần Thần, đi ngang qua nơi đây, thấy sắc trời đã tối, muốn tá túc một đêm, không biết có được không?” Trần Thần rập khuôn lời thoại của Đường Tăng trong Tây du kí.

“Chi nha…”

Cửa mở, một lão nhân tóc trắng xóa đi ra, thấy Trần Thần ăn mặc quái dị, cước bộ chần chừ hỏi: “Ngươi là?”

Trần Thần dùng lí do thoái thác Tề Xảo lúc trước nói ra một lần nữa. Hiển nhiên người cổ đại vẫn thực thuần phác, lão nhân gia tuy rằng cảm thấy rất giống lời kịch, nhưng thấy Trần Thần vẻ mặt đàng hoàng cũng liền tin tưởng. Mở cửa gỗ, lão nhân gia mời Trần Thần vào trong phòng giới thiệu với lão bạn:

“Lão bạn, có một tiểu tử vừa từ trên núi xuống, ngươi hâm nóng chút đồ ăn chiêu đãi hắn đi.”

Một lão nhân tóc trắng vén mành đi ra.

Lão nhân này ngỏ gầy hơn nhiều, khuôn mặt hiền lành, tóc chải chỉnh tề. Nhìn thấy Trần Thần thì sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn bạn già một cái, thấy lão vẫn bình tĩnh như trước liền đi vào phòng bếp hâm đồ ăn.

Trần Thần cùng lão nhân ngồi bên bàn, lão nhân cầm ấm trà rót cho Trần Thần một chén, Trần Thần vội vàng đưa hai tay tiếp nhận uống một ngụm.

“Tiểu tử, ngươi là người phương nào?”

“Cháu cũng không biết. Từ nhỏ cháu lớn lên trong thâm sơn cùng với sư phụ, sư phụ cũng không nói cho cháu biết.” Trần Thần thầm cảm ơn tiểu thuyết, cảm ơn TV!

Lão nhân có chút ngạc nhiên, “A? Trong thâm sơn? Sư phụ ngươi là ai?”

“Sư phụ lúc tuổi trẻ thích ngao du khắp nơi, sau về già tìm một nơi thâm sơn cảnh đẹp ẩn cư.”

“Thì ra là thế! Sư phụ của ngươi nhất định rất giỏi.” Lão nhân có chút khâm phục.

“Dạ, sư phụ cháu học vấn rất cao.” Thế kỉ 21 tri thức nào cũng có.

“Vậy ngươi xuống núi định làm gì?” Lão niên ai cũng thích hỏi han vấn đề sự nghiệp của người trẻ tuổi.

“Cháu cũng chưa biết. Sư phụ chỉ bảo cháu xuống núi học hỏi kinh nghiệm.”

“Ừ… Nếu không ngươi vào trong thành nhìn xem, Duy thành tại Khánh quốc tuy không phải thành trấn lớn gì nhưng cũng không nhỏ. Nơi đó tạm coi như nổi danh, quan to quý nhân có không ít, thương nhân từ nơi khác tới muốn vào kinh đều phải qua Duy thành, vì vậy cũng khá sung túc giàu có.” Lão nhân thực thiện tâm đề nghị với Trần Thần.

Trần Thần suy nghĩ một hồi, đáp: “Cảm tạ lão bá nhắc nhở! Cháu đối với nơi này cái gì cũng không biết! Người xem, sư phụ để cháu xuống núi, ngay cả quần áo cũng không cho cháu chuẩn bị, tiền bạc lại càng không. May mắn trên đường vô tình giúp đỡ một vị công tử, được công tử tặng chút ngân lượng để cảm tạ.”

“Công tử? Công tử nhà ai? Phải biết công tử nhà quyền quý không mấy khi xuất môn, ngươi giúp đỡ ai?”

“Người đó họ Tề, kêu Tề Xảo…” Trần Thần kể lại chuyện cứu người cho lão nhân nghe.

Lão nhân rất kinh ngạc, “Tề gia?!” Dường như nghĩ tới điều gì, lão nhịn không được thở dài…

“Ai… Tề công tử kia thật đáng thương! Một ca nhi tốt lại gặp phải chuyện như vậy! May mắn là được ngươi cứu, nếu không…” Lão nhân cảm kích nhìn Trần Thần.

“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện tất nhiên. Đổi lại là người khác cũng sẽ đến cứu thôi.” Trần Thần chân thực nói, “Thứ cho cháu mạo muội, Tề công tử này…”

Lão nhân thấy Trần Thần cái gì cũng không biết, nói chuyện vui vẻ lại thiện tâm, liền đem tin đồn không tính là bí mật ở Duy thành kể anh nghe.

“Tề Xảo là đứa con duy nhất của Tề gia giàu nhất nhì Duy thành này. Trước phải kể đến Tề lão gia tử của Tề gia. Phải biết, tổ tiên Tề lão gia tử từng là Trạng Nguyên, làm quan lớn trong triều. Sau vị đại quan kia cáo lão hồi hương trở về Duy thành, xây Tề phủ, mua đất cho thuê, mở cửa hàng, trở thành địa chủ nơi đây. Rồi vị đại quan kia mất, truyền qua hai đời thì tới Tề lão gia tử. Mặc dù đời này kinh tế Tề gia có chút đình trệ nhưng của cải vẫn rất nhiều, ở Duy thành không ai dám trêu chọc. Mà Tề lão gia là người nổi tiếng lương thiện, thường xuyên giúp đỡ những người nghèo khổ, dân chúng mười dặm không ai không thắp hương không cầu phúc cho ngài. Nhưng người tốt lại không được báo đáp, Tề lão gia tử cả đời chỉ có một ca nhi. Lão lai đắc tử(*), tuy rằng là ca nhi nhưng vẫn nâng niu trong lòng bàn tay.” Lão nhân có chút khát, rót một chén nước, uống xong mới tiếp tục nói.

(*)Lão lai đắc tử: già rồi mới có con, ý nói là Tề lão gia sinh Tề Xảo lúc đã lớn tuổi

“Tề công tử là một ca nhi tốt, vừa hiếu thuận lại khéo tay, nhưng thân thể không khỏe, thường xuyên phải uống thuốc, lớn lên lại khó coi, bị gọi là sửu vô diệm, đã mười tám tuổi mà vẫn chưa gả cho ai, ca nhi nhà người khác đến tuổi này đã có đứa nhỏ gọi phụ thân rồi. Tề lão gia tử đau lòng, cũng tìm người mai mối nhưng Tề công tử không nguyện ý. Nay sắp tới tuổi mười chín, thật sự sợ gả không được! Tề lão gia tử muốn hay không đều không có biện pháp, đành chuẩn bị ngày mai ném tú cầu chọn rể. Đoạn nhân duyên này cứ để trời định thôi!”

Lão nhân lại nhấp một ngụm nước, “Gia nhi trong sạch trong thành ai lại muốn cưới một “sửu vô diêm” về nhà! Chỉ có kẻ nào tâm tư bẩn thỉu mới tham gia cướp tú cầu kia. Bao nhiêu du côn vô lại ở Duy thành đều chỉ nhòm ngó vào gia nghiệp đồ sộ của Tề gia, chờ Tề công tử chết đi thì muốn cưới bao nhiêu ca nhi mỹ mạo kiều diễm liền cưới bấy nhiêu! Ai… Nghiệp chướng a!”

Lão nhân nói tới chỗ này đều không khỏi cảm thán Tề Xào mệnh khổ.

Trần Thần cảm thấy thất đáng tiếc cho Tề Xảo, nhưng anh không có cách nào giúp cậu. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, anh cũng không thể vì giúp Tề Xảo tránh ngã vào hố lửa mà cưới cậu! Đây mới chính là hại người hại mình đó!

Ngay lúc lão nhân muốn nói gì thêm, lão bạn mang đồ ăn đã hâm nóng đi vào.

“Hai người các người đừng nói nữa, mau ăn cơm đi.” Đem thức ăn lần lượt bày lên trên bàn, hướng Trần Thần nói: “Ở đây chỉ có thô trà đả phản, ta sợ ngươi ăn không quen liền tráng hai quả trứng gà. Trong nhà cũng không có gì ngon, tiểu tử ngươi cố gắng ăn tạm đi.”

Trần Thần vội vàng nói, “Lão gia gia, nào có cái gì ăn không quen a, ngài làm đồ ăn khẳng định cực ngon!”

Lão bạn bị câu nói của Trần Thần hống đến vui vẻ. Lão nhân nhìn Trần Thần cùng lão bạn cười vui cũng cảm thấy cao hứng, vội phân phó lão bạn đi hâm rượu, định cùng Trần Thần uống hai chung.

Lão bạn bận bịu đi hâm nóng rượu Chỉ chốc lát sau, rượu đã được hâm tốt.

Lão nhân tiếp nhận bầu rượu, rót cho Trần Thần một chén, lại rót cho mình một chén, vừa lắc lư vừa nói: “Tiểu tử, đây là rượu gạo nhà ta tự nhưỡng đó, độ rượu khá nặng, ngươi uống được không?”

Trần Thần nhấp một ngụm, cảm thấy so với bia nhẹ hơn một chút, “Không sao, cháu uống được ạ.” Một chén uống cạn.

Nhãn tình lão nhân sáng lên: “Hảo tiểu tử, tửu lượng không tồi! Đến, cùng lão làm một chén.”

Lão nhân cùng Trần Thần uống rượu, tán gẫu chút chuyện nhà và tin đồn thú vị, vừa ăn vừa uống vừa nói, một bữa cơm ăn thật vui vẻ.

Cơm nước xong, lão bạn vào trong thu dọn, đối Trần Thần nói: “Ta đã chuẩn bị giường cho ngươi rồi, ngay tại gian bên cạnh. Đệm chăn tuy không mới nhưng rất sạch sẽ, ngươi đừng chê.”

Trần Thần vội nói sẽ không.

Vào trong phòng, Trần Thần phát hiện phòng ở được quét dọn gon gàng, chính là màu sắc vách tường hơi đen, xem ra căn phòng này được xây đã lâu rồi. Anh đơn giản rửa mặt một chút, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, lão nhân cầm một kiện quần áo bước vào.

“Tiểu Thần a, ta thấy ngươi không có y phục mặc nên mang hai bộ của gia nhi nhà ta lại đây. Y phục này không mới chớ ghét bỏ, chỉ có hai kiện áo lót là chưa ai mặc qua, ngươi yên tâm mặc đi.”

Trần Thần nhận lấy, vừa biết ơn lại cảm động, vội hành lễ.

Lão nhân khoát tay tỏ vẻ không cần, để anh đi nghỉ sớm, liền ra ngoài.

Trần Thần nằm vật xuống giường, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cảm thấy so với tình tiết trong tiểu thuyết càng không thể tin nổi. Anh mang theo cảm giác thấp thỏm với tương lai, cảm kích đối với hai lão nhân và kỳ vọng vào ngày mai tiến vào giấc ngủ say.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Trần Thần rời giường, loay hoay mất nửa ngày mới mặc xong y phục cổ đại, đem quần áo hiện đại cất vào trong ba lô, đi giày, ra ngoài. Lúc bước ra đã thấy lão nhân và lão bạn đang đợi anh cùng ăn sáng, nhịn không được đỏ mặt.

Trần Thần dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, ngồi xuống bàn cùng lão nhân dùng điểm tâm. Tuy rằng chỉ là cháo gạo kê cùng bánh ngô dưa muối nhưng anh vẫn ăn rất ngon lành.

Cơm nước xong, Trần Thần muốn đi nhìn xem thế giới bên ngoài một chút, lấy từ trong túi áo một khối bạc vụn Tề Xảo cấp ngày hôm qua đưa cho lão nhân lão bạn. Hai người trừng mắt, nhiều chuyện, không cần.

Trần Thần nói nửa ngày, cứng rắn đem bạc đưa cho lão nhân. Lão nhân thấy Trần Thần cố chấp như thế cũng không có biện pháp, đành nhận lấy, để bạn gia chuẩn bị chút lương khô để Trần Thần ăn trên đường, còn dặn Trần Thần nếu không còn nơi nào để đi thì trở lại đây, bọn họ sẵn lòng chào đón anh.

Trần Thần từ biệt lão nhân, bọc một tầng vải bố lên ba lô, mang theo lương khô vào thành.

Cửa thành không có người kiểm tra, Trần Thần thuận lợi tiến vào. Dân chúng tuy rằng hiếu kì với đầu tóc ngắn của anh, nhưng chỉ cho đó là hòa thượng vừa mới hoàn tục nên cũng không chú ý nhiều. Điều này làm Trần Thần nhẹ nhàng thở phào, hoàn hảo không có bị vây xem.

Trần Thần làm bộ bình tĩnh đi dạo trên đường cái, không dám lộ ra bộ dáng tò mò. Anh cận thận quan sát hết thảy nơi này, phát hiện nơi này dân phong giản dị, giá cả lại rẻ. Một cái bánh bao lớn giá một đồng, một cái bánh bao to bằng nắm tay mới có hai đồng —— còn là nhân thịt. Rau dưa cũng chỉ vài đồng là mua được một đống, thịt heo chỉ 13, 14 đồng một cân. Quán nhỏ ven đường luôn luôn có người tới mua đồ, tiệm y phục, quán điểm tâm, nhà trọ đều người ra người vào, rất phồn hoa.

Trần Thần cảm thấy nơi này rất tốt. Giờ không phải thời buổi loạn lạc, không cần lo lắng tính mạng tùy thời bị nguy hiểm, có khi còn có thể tìm được một công việc tốt nuôi sống bản than. Anh vừa nghĩ vừa đi về phía trước, trong lúc vô ý đã đi ra khỏi khu phố tấp nập, đến một nơi tương đối yên tĩnh. Trần Thần nhìn tường viện cao lớn bốn phía cùng bảng hiệu treo trước cửa, xem ra đây chính là khu dân cư —— còn là một khu dân cư cao cấp.

Người hiện đại thường luôn tò mò về phòng ở của cổ đại, Trần Thần đi sâu vào trong khu phố.

Dọc theo đường đi, các tòa nhà tuy không cùng một dạng nhưng đều thuộc loại nhà cao cửa rộng cổ phong mười phần, anh cảm thấy thật huyền huyễn, rất không chân thực. Ngay lúc Trần Thần đắm chìm trong không khí cổ xưa này thì phía trước cách đó không xa, một đám người hô hào ầm ĩ kéo hồn anh trở về.

Một đám người.

Một đám nam nhân.

Một đám nam nhân mà nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Bọn họ tựa hồ đang tranh cướp cái gì đó…

Trần Thần còn chưa kịp nhìn kỹ, một đồ vật hồng sắc đã bay đến bên chân, anh theo bản năng cúi người nhặt lên…

Đám người im lặng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.