Ban đêm, Diệp Huyền ở lại chỗ của Tô Viện Viện, cùng cô làm cơm, ăn cơm.
Như Diệp Huyền đã dặn dò, hôm nay Tô Viện Viện không dám đi làm, chỉ sợ ba mình sẽ đến bệnh viện bắt người.
Sự thật chứng minh, lo lắng của cô không thừa. Đến đêm, một y tá thân thiết gọi điện thoại đến, nói Tô Chí Cường phái người đến bệnh viện, hỏi Tô Viện Viện có đi làm không, nhận được đáp án là không còn kiểm tra một lượt mới đi, bảo mấy ngày tới Tô Viện Viện phải cẩn thận.
Cũng may Tô Viện Viện và Diệp Huyền đều ở đây.
Hai người, cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn ở chung rôi.
Diệp thầm tỏ vẻ phải cảm ơn công của cha vợ rồi!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền tỉnh lại trong tiếng chim hót.
Nhìn vườn hoa như gấm của vương phủ ngoài cửa sổ, hoàng oanh trên cây đại thụ hót véo von, chim hót hoa nở.
"Ai, người ta bị chuông báo thức đánh thức, còn mình lại bị chim nhỏ đánh thức, đúng là đáng ghét!"
Diệp Huyền khoan thai duỗi lưng một cái, từ từ nói.
Hệ thống: "…"
Bội phục! Bội phục!
Trong lòng, Tô Viện Viện đang ngủ say.
Diệp Huyền nhìn gương mặt như thiên sứ ngủ say của Tô Viện Viện, không nhịn được véo mũi cô một cái.
Tô Viện Viện phát tiếng kêu bất mãn, đáng yêu muốn chết.
Diệp Huyền không đành lòng quấy rầy cô ngủ, dù sao hai người lăn qua lăn lại, đến lúc ngủ được cũng quá muộn rồi.
Diệp Huyền nhẹ nhàng buông tay ra, đứng lên, chuẩn bị đi giao bưu kiện.
Bưu kiện đầu tiên trong ngày là đến tiểu khu Hòa Bình.
"Người đẹp, cô lại có bưu kiện này... Cô nhiều bưu kiện thật đấy, ngày nào cũng có..."
Diệp Huyền nhìn một cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp, than thở.
Cô gái đỏ mặt nói: "Là của bạn trai tôi gửi ở nơi khác đến, mỗi ngày gửi một món, để tâm trạng tôi tốt hơn."
Diệp Huyền nhún vai: "Thanh niên bây giờ lãng mạn thật đấy."
Giao bưu kiện xong, xuống lầu.
Cô gái kia về phòng, do dự một chút liền mở Wechat ra, ấn khung trò chuyện với bạn trai.
Nhắn: "Em muốn chia tay, em thích anh trai hay chuyển phát nhanh cho em rồi."
Nghĩ một lúc, cô ta xóa bỏ dòng tin nhắn, không gửi đi nữa.
"A-- mình nên làm gì bây giờ ~..." Cô gái lăn qua lăn lại trên giường, mâu thuẫn, phiền não.
... Diệp Huyền giao hết bưu kiện một ngày, không có bưu kiện đặc thù nào.
Bảy giờ tối, Tô Viện Viện gọi điện thoại tới.
"Alo, anh xong việc chưa?"
"Xong rồi."
Diệp Huyền nói tiếp: "Em thì sao?"
"Em vừa đi dạo phố với bạn thân xong."
Tiếp đó, Tô Viện Viện nói khẽ: "Sau đó, cô ấy hỏi có phải em chưa đến quán bar bao giờ không, nói muốn đưa em đi trải nghiệm. Em từ chối rồi."
"Hả?"
Diệp Huyền hơi khó hiểu: "Sao lại từ chối?"
"Vì em là người của anh rồi."
Tô Viện Viện ngượng ngùng nói: "Em chưa bao giờ đến quán bar cả, nghe nói ở đó rất loạn, với tư cách là một cô gái đã có bạn trai, em sẽ không đi đến những chỗ không an toàn mà không có anh."
Diệp Huyền gật đầu.
Tô Viện Viện không hổ là tiểu thư khuê các, yêu cầu với bản thân rất nghiêm, rất có giáo dưỡng.
Nếu là một cô gái độc thân thì đến quán bar cũng chẳng sao ca, nhưng nếu đã có bạn trai rồi còn đến những nơi đó thì đúng là có chút lẳng lơ.
Tô Viện Viện biết chừng mực, vậy nên khi bạn cô muốn dẫn cô đi "Trải nghiệm các mặt của xã hội", cô liền quả quyết từ chối, còn gọi điện nói chuyện này với Diệp Huyền.
Tiếc là, trên thế giới này có rất nhiều cô gái không hiểu đạo lý này, còn cổ súy tự do gì đó.
Mấy người muốn tự do, thì cũng đừng kết bạn!
Loại con gái đó, đúng là không biết xấu hổ.
Loại con gái đó chủ động đưa lên, Diệp Huyền cũng không cần, ai mà biết được cô ta có bẩn không?
Hành vi đúng mực, biết giữ mình của Tô Viện Viện khiến hắn đánh giá cô cao hơn.
Bên cạnh Tô Viện Viện, một cô gái cao gầy, ăn mặc hợp thời, tóc xoăn, có thể so sánh với người mẫu thấy Tô Viện Viện gọi điện thoại cho Diệp Huyền thì không cho là đúng, nhíu mày: "Viện Viện, mình nói này, giờ đã là thời đại nào rồi? Phụ nữ hoàn toàn tự do! Có hiểu không? Cậu đến quán bar còn cần bạn trai phải cho phép sao? Cậu cổ hủ quá!"
Tô Viện Viện tức giận nói: "Tôn Mộng Dao, mình không giống cậu, mình đã có bạn trai rồi! Hiểu không?"
"Mình biết, cậu là hoa có chủ rồi!"
Mộng Dao cười hì hì nói: "Nhưng đi quán bar thì có liên quan gì đến bạn trai cậu? Bạn trai thôi mà, có phải chồng đâu?"
"Đi đi đi!"
Tô Viện Viện kiên quyết nói: "Cậu muốn đi thì đi một mình đi, mình phải về nhà rồi."
"Nhưng cậu nỡ để mình đến quán bar một mình sao?"
Tôn Mộng Dao tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói: "Ngộ nhỡ mình đến quán bar một mình xảy ra chuyện gì, là bạn thân, cậu không thấy có lỗi sao?"
"Tự cậu muốn đi! Đáng đời!"
Tô Viện Viện không hề khách khí: "Nói không chừng cậu còn hi vọng xảy ra chuyện ấy chứ?"
"Thôi!"
Tôn Mộng Dao lạnh hừ một tiếng, cao ngạo nói: "Đừng chỉ thấy mình thích đến quán bar mà nghĩ bậy, bao nhiêu người theo đuổi mà mình không thèm ngó tới đấy. Mình thích chơi đùa, nhảy nhót, trêu chọc mấy tên ngốc đó, nhưng trước giờ chưa bao giờ để họ chạm vào một ngón tay của mình!"
Tô Viện Viện cũng biết, điều kiện gia đình Tôn Mộng Dao cũng rất hơn người, cũng là bạch phú mỹ, thích chơi, nhưng thật ra kiêu ngạo lạnh lùng, rất ghét mấy tên đàn ông tùy tiện.
Nếu như Tôn Mộng Dao thật sự là loại phụ nữ lỗ mãng đó, thì Tô Viện Viện cũng sẽ không chơi thân với cô.
Vật họp theo loài. Đại gia khuê tú cũng chỉ có thể chơi với tiểu thư khuê các thôi.
"Thôi mà Viện Viện, cậu tới quán bar với mình một lần đi."
Tôn Mộng Dao lại quấn lấy Tô Viện Viện, nhất định phải kéo cô cùng tới quán bar: "Chỉ một lần thôi."
Tô Viện Viện kiên quyết không chịu, vung tay muốn đi.
Tôn Mộng Dao đảo mắt, chuyển sang chuyện khác:"Nếu không thế này đi? Không phải cậu có bạn trai sao? Bảo bạn trai cậu cùng đến quán bar, vậy cậu đã yên tâm chưa?"