Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 11: Tôi cũng không muốn khoe khoang, nhưng thực lực không cho phép ~




Các nữ sinh đều rất nhiệt tình chào hỏi Diệp Huyền, bảo hắn ngồi xuống, hơn nữa còn lườm Tống Tư Minh và Vu Hải Đào.

Một nữ sinh nhanh mồm nhanh miệng, tên là Mã Lỵ bước lên mắng: "Thôi thôi thôi! Đang khoe khoang năng lực của các cậu đấy à?"

"Diệp Huyền, đừng để ý đến bọn họ, ngồi cùng bọn mình đi!"

Tống Tư Minh và Vu Hải Đào liếc nhìn nhau, trong lòng mừng thầm, không nói thêm gì nữa.

Làm như vậy là được rồi, nếu giễu cợt Diệp Huyền nữa thì nhất định sẽ bị các bạn học khinh bỉ.

"Cạch~~ "

Cửa lại mở.

Mọi người nhìn sang.

Một mỹ nữ áo đỏ, đôi chân dài quyến rũ ánh mắt người khác bước đến.

Mỹ nữ này, chính là mỹ nữ khí chất có đôi chân đẹp mà Diệp Huyền xin Wechat ở quán cà phê chiều hôm qua.

Thì ra, hôm nay cô cũng ăn cơm ở Lệ Uyển, vô tình nhìn thấy Diệp Huyền lên lầu.

Hôm qua, cô cãi nhau một trận to với bạn trai, tâm trạng vô cùng sa sút.

Không ngờ bạn trai lại tìm người đến bắt chuyện với mình!

Sao lại làm vậy chứ?

Cô tức giận vào khách sạn ở một đêm, bạn trai gọi mười mấy cuộc không thèm nghe.

Mỹ nữ khí chất áo đỏ vừa nhìn thấy Diệp Huyền lên lầu liền kinh ngạc, không kìm lòng được đi theo.

Mặc dù cô và bạn trai cãi nhau là vì Diệp Huyền, nhưng cô không cho rằng hắn sai, mà là bạn trai lòng dạ bất chính của cô sai!

Diệp Huyền và cô rất trong sạch. Sau khi cãi nhau, cô bỗng nhìn thấu tính cách và phẩm hạnh của bạn trai mình.

Gặp lại anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời, cô không nhịn được muốn trò chuyện với Diệp Huyền một lát.

Quan trọng nhất là không thể bỏ lỡ Diệp Huyền nữa. Biển người mênh mông, có duyên mới gặp được nhau.

"Úi, ai thế?"

"Là bạn học của chúng ta à?"

"Lớp mình làm gì có ai xinh đẹp như vậy."

Mỹ nữ áo đỏ vừa bước vào, toàn bộ nam sinh đều hai mắt tỏa sáng!

Mỹ nữ này thật sự quá đẹp.

Tóc xoăn, nhan sắc thần tiên, khí chất như tiên, dáng người tuyệt đẹp, đến hoa khôi lớp – Lily cũng phải tự ti mặc cảm.

Đặc biệt là đôi chân dài, đúng là vô đối.

Tống Tư Minh, Vu Hải Đào đều nhìn đến ngây người.

Bọn họ có thể nhìn ra được, mỹ nữ áo đỏ này nhất định không hề đơn giản, bởi vì cái áo khoác đỏ kia phải có giá hơn vạn tệ!

"Cô ấy là ai nhỉ?"

Sau đó, bọn họ nhìn thấy mỹ nữ áo đỏ chậm rãi bước tới…

Đến trước mặt Diệp Huyền.

Tự nhiên giơ bàn tay ngọc thon dài ra.

"Hello, lại gặp rồi!"

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy thôi cũng khiến người ta mơ màng, tưởng tượng anh chàng đẹp trai Diệp Huyền và mỹ nữ khí chất xuất sắc này từng xảy ra chuyện gì đó.

Diệp Huyền cũng hơi bất ngờ, ngây ra nhìn mỹ nữ áo đỏ.

"A, cô cũng ở đây sao?"

Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của mỹ nữ.

Thật ra Diệp Huyền hơi xấu hổ, đến tên họ của đối phương hắn cũng không biết, vậy mà đối phương lại có vẻ rất quen thuộc với hắn.

Từ khi mỹ nữ khí chất này bước tới, Lily liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Hết cách rồi, dù là khí chất, nhan sắc hay dáng người, người ta đều lấn áp cô ta.

Hoa khôi lớp so với người ta, chỉ như một con gà ta trong ổ gà thôi.

Mỹ nữ áo đỏ hé miệng cười: "Hôm ấy sao anh đi vội thế? Tôi đuổi theo không kịp luôn!"

Nhìn phong thái và giọng điệu hơi oán trách đó, các nam sinh không nhịn được vừa hâm mộ, vừa ghen ghét Diệp Huyền.

Vu Hải Đào nhìn sang Lily bên cạnh, lập tức cảm thấy không còn hứng thú nữa.

"Đúng rồi, hôm đó tôi cho anh số Wechat, anh nói sẽ gọi điện cho tôi mà, sao mãi không thấy gọi?"

Mỹ nữ áo đỏ giận dỗi trách: "Anh không thèm để ý đến tôi luôn!"

Các nam sinh đều hâm mộ đến đỏ mắt...

Nếu đổi lại là mình, may mắn gặp được một mỹ nữ như vậy, lại xin được We chat của người ta thì có khi không chờ được một ngày đã gọi luôn rồi.

Nhưng Diệp Huyền…

Lại không thèm để ý đến người ta!?

Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?

Tất cả nữ sinh đều nhìn vào Diệp Huyền, âm thầm kính phục, cảm thấy hắn thật không tệ.

Mỹ nữ áo đỏ nhiệt tình nói chuyện thêm một lúc, sau khi Diệp Huyền đồng ý sẽ gọi điện cho mình thì mới hài lòng mỉm cười, rời khỏi.

Bầu không khí trong phòng bao nhất thời có phần lúng túng.

Nụ cười trên mặt Tống Tư Minh và Vu Hải Đào đều có chút miễn cưỡng.

Mặc dù Diệp Huyền làm chuyển phát nhanh, nhưng đại mỹ nữ có tiền vừa rồi lại rất thân thiết với hắn, chuyện này khiến hai người khó chịu như nuốt phải ruồi vậy.

...

Lúc này, phục vụ đẩy cửa ra bắt đầu mang thức ăn lên.

Tống Tư Minh cắn răng một cái, không thể cứ như vậy được, đây chính là thời điểm khoe khoang!

Tống Tư Minh hay đến đấy ăn nên rất quen thuộc, bắt đầu khoe khoang, giới thiệu từng món ăn một.

"Ha ha, các bạn học, để mình giới thiệu cho mọi người nhé."

"Đây là món “Gà chạy bộ” nổi tiếng, hầm với muối biển Phúc Kiến 8 giờ!"

"Còn đây là canh đậu phộng củ sen, số lượng mỗi ngày có hạn, hương vị nhẹ nhàng khoan khái, dư vị kéo dài, có thể thấy kĩ thuật nấu canh của Lệ Uyển tuyệt hảo thế nào."

Tống Tư Minh càng nói càng là đắc ý, ngập tràn cảm giác ưu việt.

"Đồ ngọt thì có chè xoài bưởi, được Lệ Uyển sáng tạo vào năm 1984, trở thành mỹ thực kinh điển trong giới… Còn có dừa tổ yến, pudding xoài..."

Tống Tư Minh đã chuẩn bị rất lâu nên hạ bút thành văn, nhận được sự ưu ái của đông đảo nữ sinh.

"Gà ngon thật đấy!"

"Canh cũng không tệ."

"Mặc dù đắt, nhưng cũng đáng giá!"

Tống Tư Minh khoe khoang vô cùng chuyên nghiệp, các bạn học muôn miệng một lời, nhao nhao khen ngợi.

"Đúng là đại lão!"

"Chắc là hay đến mấy nhà hàng cao cấp lắm!"

"Đúng là có tiền!"

"Đâu có đâu có ••• "

Tống Tư Minh ngoài mặt thì khiêm tốn, nhưng nội tâm lại dương dương đắc ý.

Khoe khoang thành công, oh yeah!

(^o^)/!

Hắn nhìn thấy hoa khôi Lily cũng liếc mắt đưa tình với mình thì càng mừng thầm.

Làm tốt, được hoa khôi ưu ái thì có thể làm được một số chuyện đó...

Vu Hải Đào thấy vậy thì thầm nghĩ mình tính sai, biết vậy hắn cũng khoe khoang một chút.

Qua ba tuần rượu, bầu không khí lại nóng lên.

Tống Tư Minh và Vu Hải Đào được cho là có sự nghiệp phát triển nhất, kiếm nhiều tiền nhất trong lớp trở thành tiêu điểm trong đám người.

Tống Tư Minh, Vu Hải Đào sử dụng mấy mánh khóe xã giao, thành công xác lập địa vị của mình trong lòng các bạn học.

Vẻ mặt vô cùng phấn chấn, hăng hái.

Đúng lúc này...

Cửa phòng bao lại bị mở ra!

Quản lý của Lệ Uyển đi đằng trước, theo sau là ba cô phục vụ xinh đẹp, mặc sườn xám bó sát, bưng bốn bình rượu đỏ.

Đi đến.

"Quấy rầy, quấy rầy." Quản lý áy náy nói.

Hắn mang ba phục vụ sườn sám đi thẳng tới chỗ Diệp Huyền.

Ánh mắt cung kính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.