Bất Chấp - Yêu Điên Cuồng

Chương 58




Chương 58

Hai tháng sau

- Xin chúc mừng năm cô gái của Star G!

Tiếng MC vừa dứt thì cả pháo đài như muốn nổ tung. Năm cô gái xinh đẹp tựa thiên thần cùng nhau bước lên bục nhận giải thưởng.

Người ta nói rằng, tháng tư này là tháng ghi nhận chuỗi thành tích dày đặc của năm tiên nữ nhà S.S.E.

Mọi giải thưởng lớn nhỏ trong tháng tư này đều lọt vào tay Star G. Sau tất cả, người sung sướng nhất vẫn là Myung-dae. Hắn ta vừa thoát khỏi kiếp thất nghiệp, lại còn được mệnh danh là người hùng cứu cả công ty đang có nguy cơ phá sản. Sự nghiệp, tiếng tăm của hắn dần dần hồi phục và có phần vươn xa hơn trước.

Hắn chẳng tốn chúc sức lực, chỉ dang tay đón nhận chuỗi chiến công do "gà" nhà mình đem lại.

Hôm nay là ngày trao giải đầu tiên cho Star G, cô dĩ nhiên sẽ đến xem. Cái chính là, cô không muốn đụng mặt Myung-dae nên quyết định sẽ ngồi tạm ở phòng chờ nghệ sĩ để xem lễ trao giải của năm cô gái kia.

"Có vẻ ổn" là những gì cô nghĩ.

Star G hát xong ca khúc được trao giải thì cũng lui về phòng chờ.

Cô là cố tình ngồi đợi năm cô gái kia. Năm người thấy cô liền khá sửng sốt nhưng ngay lập tức tươi tỉnh, hiển nhiên người tươi tỉnh nhất là Ji-hyo.

Quản lý Star G dặn dò chút rồi lui trước, giờ phòng chờ chỉ có sáu người.

Bộp bộp bộp

Cô mỉm cười vỗ tay tán dương. Đây là lần đầu tiên cô làm vậy sau nhiều ngày mệt mỏi của hai bên.

Thấy cô có hành động đó cả năm người đối diện đều sáng rực hai con mắt. Cả năm mới khóc lóc trên sân khấu giờ đây lại chuẩn bị sụt sùi lần hai.

- Chà! Đây mới chỉ là khởi đầu. Về sau còn rất nhiều giải thưởng đang đợi mọi người. Nên để dành nước mắt đến lúc đó. Dùng dần!

Cô cười rồi vỗ nhẹ vai người gần nhất. Cô liếc nhìn cô bạn mình, Ji-hyo, thấy Ji-hyo ra ám hiệu thì liền gật nhẹ đầu.

*

- A, chỗ này thật hoài niệm!

Ji-hyo bước thảnh thơi bên lề đường, cô gật gù cũng mau mau bước cho bằng người kia.

- Cậu đã giữ đúng lời hứa, trở thành một nhạc sĩ bậc nhất Hàn Quốc ha!

Ji-hyo mỉm cười. Cô đăm chiêu rồi lắc lắc đầu.

- Bậc nhất gì chứ, nhảm nhí!

- Khiêm tốn không đúng gì hết! Rõ ràng bậc nhất mà.

- Trước tôi còn bao nhiêu tiền bối. Báo chí nói vậy là xúc phạm họ rồi. Tôi chỉ là một đứa trẻ so với họ thôi, còn nhiều cái tôi cần học hỏi.

Cả hai cuối cùng cũng dừng bước. Tựa vào thành cầu, mắt cô mông lung nhìn lên bầu trời.

- Aigo~ Ji-soo lớn thật rồi. Thật trưởng thành ha.

Ji-hyo cười mỉm, cũng theo cô ngước lên bầu trời.

- Ngày đó chủ nhiệm phát phiếu thăm dò, vì tôi là lớp phó nên có đọc được. Có vẻ ước mơ khi đó của cậu và hiện tại khác nhau ha!

- À... cái đó sao!?

Cô gật gù. Ji-hyo nghiêng mặt sang phía cô, vẫn là giọng tinh nghịch mọi khi.

- Tại sao vậy?

-... Xem nào... Vì hợp đồng hấp dẫn chăng?

Cô cười. Ji-hyo bĩu môi, rõ ràng không tin.

- Ji-soo mà tôi biết chắc chắn sẽ không bị mấy thứ đó thu hút!

- Cậu có vẻ hiểu tôi nhỉ?

Ji-hyo giật mình khi chạm ánh mắt cô. Không có hàm ý nhưng lại đủ khiến người đối diện phải đỏ ửng mặt. Ji-hyo tránh né ánh nhìn của cô, lại lần nữa ngước lên ngắm nhìn các vì sao.

- Đại khái là thế!

Cả hai im lặng một lúc.

- ...Tôi vì một người nên kí hợp đồng. Vậy còn cậu thì sao? Sao tự nhiên lại muốn bước chân vào con đường này?

- ... Tôi sao? ... Hm... Tôi cũng vì một người mà đến đây.

Ji-hyo mỉm cười nhìn cô rồi xoay lưng bước đi.

Cô nhướn mày, con người kia chẳng chờ đợi ai hết.

Cô bước theo sau Ji-hyo.

- Không rõ người đó là ai, nhưng người đó quả thực may mắn ha. Khiến Ji-soo vứt bỏ ước mơ của bản thân để đến thế giới này, hẳn người đó phải đặc biệt với cậu lắm!?

Hơi dừng lại.

Cô sau đó lại mỉm cười bước nhanh lên.

- Ờ, có lẽ vậy!

- Đáng ghen tị ha!

- Vớ vẩn! Để tôi đưa cậu về kí túc xá!

- Vậy cũng được!

*

Nàng gần đây không gặp cô thường xuyên. Cả tháng nay hai người chưa gặp nhau lấy một lần bởi lẽ nàng đang tham gia vào dự án phim ở Trung Quốc, không thể về Hàn Quốc ngay được.

Cô không chủ động liên lạc cho nàng. Cô biết nàng bận bịu nên không muốn làm phiền. Cũng bởi lẽ đó mà vài ba ngày cả hai mới có một cuộc điện thoại cho nhau.

Ring ring ring

Giờ này cô biết là ai gọi. Vội vàng bỏ tập nhạc xuống, cô thấy cái tên thân thương đang sáng lên thì tươi tỉnh hẳn.

Tít

­- Tôi đây!

- Gì mà "tôi đây"? Giờ này còn chưa nghỉ sao?

­- Chuẩn bị rồi đừng lo.

- Ai thèm lo cho em chứ? Nói cho em biết, Min-kyung của em sắp thành diễn viên nổi tiếng rồi đó!

- Hmm... Hình như vai của chị là....

- Này này! Em định nói gì không hay đúng không?

- Tôi còn chưa nói!

- Chị biết sẽ không hay rồi nên khỏi nói đến. Tuy là nữ phụ nhưng sẽ là nhân vật được thích nhất phim cho coi. Đến lúc đó em sẽ chết vì kinh ngạc. Ha ha!

- ... Được rồi để xem... Mà sao hôm nay lại nói về chuyện này? Có gì sao?

- Tại đạo diễn hôm nay khen nên hưng phấn khoe em liền à! Đạo diễn nói diễn xuất của chị...

Nàng say sưa kể chuyện còn cô chỉ tủm tỉm và không ngừng có cái suy nghĩ "thật đáng yêu" trong đầu.

Giọng nàng vui vẻ hạnh phúc như vậy là cô yên tâm rồi. Chí ít thì cũng biết nàng không quá mệt mỏi vì áp lực.

Cô cũng không ngờ nàng lại thích làm diễn viên đến vậy.

Trước đó nàng cũng từng nói nàng thích diễn xuất nhưng lại chưa thể bước chân vào con đường đó vì muốn tập trung ở con đường nghệ sĩ nhưng giờ đây, khi sự nghiệp ca hát của nàng đã ổn thỏa thì nàng mới có thể bước một bước đến sở thích của mình.

Chỉ là một vai nữ phụ nhưng lại mang nhiều cảm xúc cho người cô yêu tới vậy thì quả là tuyệt vời. Cô còn đang suy nghĩ, nên mở rộng mối quan hệ với đạo diễn để giúp nàng toại nguyện sở thích.

Cuộc gọi sau gần một tiếng chấm dứt. Cô chỉ văng vẳng bên tai giọng điệu vui vẻ của nàng mà thôi.

Chẳng còn hứng làm việc nữa, cô gấp gọn tập nhạc vào rồi lên giường, mắt nhắm nghiền.

"Giá mà chị ở đây"

*

Hai tuần sau

Choang

Người cô run lên khi nghe tin động trời. Vốn đã nghi ngờ từ vài bữa trước bởi lẽ gần chục ngày mà không thấy nàng liên lạc gì nhưng vẫn là không dám chủ động vì sợ làm phiền.

Hôm nay cô ôm hận vì đã có cái suy nghĩ ngu ngốc là "làm phiền" nàng!

Cô đáp chuyến bay gần nhất đến Trung Quốc, vừa thấy cô, quản lý của nàng – Min-ho đã gấp gáp chạy đến.

- Ji-soo, thực sự anh không biết phải nói với ai ngoài em!

- ... Chị ấy đâu?

- Vẫn ở trong viện!

- Ngoài em ra, anh đã nói với ai chưa?

- Tất nhiên là chưa! Ji-soo, em yên tâm, lời em dặn anh đều thực hiện.

Cô gật đầu.

Quản lý Cho gấp gáp đưa cô đến khách sạn nàng ở. Cả hai ngồi tại bàn nước "bàn bạc công chuyện" trong bầu không khí căng thẳng.

Trái với vẻ mặt trắng bệch vì sợ hãi của quản lý Cho, Ji-soo mang vẻ đăm chiêu khá bình tĩnh.

Yên ắng một lúc lâu như vậy, Min-ho cuối cùng cũng không nhịn nổi bèn lên tiếng trước.

- Ji-soo, giờ... làm thế nào?

- ...

Cô không đáp, thở nhẹ một hơi rồi di di thái dương. Cô đang vô cùng khó nghĩ.

- Ji-soo, anh xin lỗi... đáng ra anh không nên gọi cho em... Em vốn chẳng liên quan...

- Không! Anh gọi cho em là đúng, không sai đâu. Em chỉ đang suy nghĩ một chút bởi số tiền này chắc chắn không thể lấy lại, dù có mang đi kiện thì người thiệt thòi vẫn là chúng ta.

Cô lạnh lùng đáp Min-ho.

Min-ho vò đầu bứt tai, không biết phải làm thế nào có thể cứu vãn tình hình lúc này nữa.

- Khi đó... anh chỉ ra ngoài một chút để lấy đồ giúp tên khốn La Chấn, khi quay lại vẫn thấy Min-kyung cười nói thoải mái. Trở về em ấy có nói là La Chấn muốn em tham gia làm diễn viên chính cho dự án phim tiếp theo của hắn ta. Hợp đồng cũng chính là Min-kyung đọc kĩ rồi kí, không rõ vì sao lại thành kí vào khoản vay của hắn, lại còn... lại còn hợp đồng mua bán không đứng đắn* đó... em ấy cũng kí vào. Anh thực sự... không biết phải làm sao nữa!

(*: Đoạn này bản gốc ghi là hợp đồng mua bán mại dâm. Hic)

- Vì thiếu cảnh giác! Ai nghĩ một đạo diễn lớn lại làm trò bỉ ổi đấy? Bên ta không thể kiện, cũng không thể làm to mọi chuyện bởi hợp đồng mua bán không đứng đắn kia... (Nghĩ một chút) Được rồi! Giờ anh phải nghe lời em, đồng ý chứ?

- Tất nhiên rồi...! Anh chỉ tin tưởng được mỗi em vào lúc này nên mới liên lạc cho em. Có gì em cứ sai anh, anh lập tức làm!

- Cũng không có gì to tát! Anh chỉ cần cư xử như bình thường và đừng nói cho ai biết chuyện này. Cũng đừng nói với Min-kyung là đã kể cho em. Hôm nay, chỉ đơn thuần là em đến thăm chị ấy, được chứ?

Cô hơi cười nhìn quản lý Cho. Nhưng chính là... cái cười này của cô làm anh ta nổi da gà.

Cô giờ mang vẻ mặt y hệt những vai phản diện trong các bộ phim hay trong truyện. Mắt cô sắc lẹm không chút nhân từ nào tồn tại trong đó. Lúc này đây, cô đang nén giận để giữ cái đầu lạnh mà nghĩ kế hoạch trả thù gã đạo diễn mang tên La Chấn kia.

- À... được...được! Anh rõ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.