Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 38: Người Anh Vô Tâm




Người đàn ông đó đã đưa cậu, vào một phòng bệnh, giờ đây anh ta đã bảo cậu hãy ngồi xuống dưới giường, sau đó gọi bác sĩ đến, để chữa trị giúp cậu: “Bác sĩ người đàn ông này đã bị ai đó đánh bầm mặt, hãy mau giúp cậu ấy đi, nếu không thì mặt cậu ấy sẽ sưng lên mất”

Bác sĩ gật đầu trả lời: “Được rồi tôi sẽ giúp cậu ta, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi nên anh yên tâm đi…”

Giờ đây người đàn ông liền trả lời bác sĩ rằng: “Thôi có việc bận rồi, vậy nên tôi rời đi trước đây…”

Bác sĩ gật đầu trước câu nói của người đàn ông đó, trong khi anh ta đi đến cánh cửa, vừa mở cửa ra, thì Long Long đã lên tiếng hỏi rằng: “Này anh là ai vậy chứ? Tại sao lại giúp đỡ tôi? Thậm chí tôi cảm ơn anh rất nhiều, bởi vì đã giúp đỡ tôi như vậy…”

Người đàn ông nở nụ cười thân thiện đáp: “Không có gì giúp người khác là việc tôi nên làm mà, thậm chí tôi không cần báo đáp làm gì đâu, chỉ cần cậu nghỉ ngơi cho khỏe là được rồi, còn giờ tôi có việc nên phải rời đi gấp, nếu có duyên gặp lại, thì chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé…”

Nghe những lời này mà cậu cảm thấy hứng thú với người đàn ông này, khi anh ta tỏ vẻ vô cùng thần bí, nó khiến cậu có một cảm giác vô cùng kỳ lạ…

Sau đó gạt bỏ đi những suy nghĩ kia, mà thầm suy nghĩ về việc, làm sao để có thể khiến Luân Thanh quay trở lại mối quan hệ cũ với cậu…

Người đàn ông kia lúc này, cũng đã đến một phòng bệnh viện khác, sau đó mở cửa ra, rồi bước vào bên trong, anh ta đưa ánh mắt nhìn chăm chăm, một người đàn ông khác với vẻ mặt u buồn, đang ngồi trên một chiếc ghế, thậm chí gần đó là một chiếc giường, có một người đàn ông khác, già hơn đang nằm ở trên, thậm chí người đó có lẽ đã chết rồi…

Nghe âm thanh mở cửa vang lên, người đàn ông kia quay đầu lại, không là ai khác mà chính là Luân Thanh. Nhìn người đàn ông trước mặt mình, Luân Thanh ánh mắt chất chứa sự đau đớn, kèm theo Nước mắt, cậu lên tiếng rằng:

“Anh trai là anh sao, cuối cùng anh cũng đã đến rồi, và cha của chúng ta, ông ấy đã chết rồi!”. Ngôn Tình Hay

Người đàn ông nhìn chăm chăm, lão già đang nằm trên chiếc giường, mà nở nụ cười đầy nham hiểm, sau đó đáp: “Hưa ông ta không là gì của tôi cả, kể từ khi ông ta từ mặt tôi, bởi vì tôi khác với những người đàn ông khác, mà là một người đồng tính. Thì lúc đó tôi đã, chẳng xem ông ta là cha của mình nữa rồi, nhưng mà vì ông ta đã có công sinh ra tôi, nên tôi mới quay trở về, để đưa tiễn ông ta một đoạn đường cuối, thậm chí tôi sẽ có hết gia sản của ông ta, bởi vì tôi chính là con cả trong cái gia đình này, nên quyền thừa kế mọi thứ trong căn nhà đó, tất cả đương nhiên phải là của tôi, chứ không phải là của cậu, vì cậu chỉ là con út trong nhà mà thôi…”

Nghe những lời anh trai của mình nói. Luân Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng, cậu lên tiếng trả lời: “Tại sao anh lại nói như vậy với cha chứ? Không phải ông ấy đã sinh ra anh sao, và cho anh một cuộc sống như vậy, thậm chí ông ấy đã, hi sinh vì anh rất nhiều, nhưng chỉ vì những câu nói tổn thương của ông ấy, để khiến anh trở nên tốt đẹp hơn, mà anh là nhẫn tâm làm như vậy với ông ấy sao? Anh có còn làm con người không hả? Hay là một tên dã thú, không có tính người đây? Hơn hết anh quay trở lại đây, chỉ vì cái gia sản thôi sao? Và tôi nói cho anh biết, tôi không cần cái gia sản kia làm gì, nhưng thứ quan trọng nhất là tình thân, vậy nên tôi mới kêu anh đến đây, để đưa tiễn ông ấy một cách đàng hoàng, rồi anh muốn làm gì thì làm…Vì người ta thường nói rằng, con trai trưởng trong gia đình, nhất định phải có mặt, ở đám tang của cha, thì ông ấy mới có thể siêu thoát được…”

Anh trai của Luân Thanh mỉm cười, nụ cười đầy nham hiểm đáp: “Thôi cậu không cần giảng đạo, làm gì thêm đâu! Bởi vì tôi không muốn lắm lời làm gì, còn giờ hãy mau đem ông ấy về mà chôn đi, sau đó tôi còn rời đi nữa, mà quên trước khi rời đi, tôi phải lấy được phần tài sản của mình như vậy thì tôi mới cam lòng được…”

Trước những lời nói của anh trai mình, cậu vô cùng bất lực không thể làm được gì, nhưng rồi cũng mặc kệ cho qua, mà đáp: “Được rồi sau hôm nay tôi sẽ mang cha về, lúc đó sẽ tổ chức đám đám tang cho cha, trong 3 ngày chia tài sản hay làm gì đó, thì là quyền của anh, tôi sẽ không quan tâm đến phần tài sản đó đâu…”

Nghe những lời mà cậu nói. Người đàn ông đó đã bắt đầu rời đi, với nụ cười đắc ý trên môi. Trong khi cậu thì chìm trong những đau buồn: “Thật không ngờ gia đình của mình, lại trở nên như thế này, khi một người bị tống vào trong tù, một người phải chết, còn một người lại ham mê tài sản đến như vậy, thậm chí lại vứt bỏ chín người thân của mình, và mình cũng chỉ có thể bất lực không thể làm được gì, với cái gia đình này rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.