Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 32: Âm Mưu




Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cậu lại một lần nữa lên tiếng, với vẻ bi thương: “Thôi hai người đừng cãi vãi nhau nữa, tôi biết tất cả những lỗi lầm này, điều là do tôi gây ra, vậy nên chỉ cần tôi chết, thì tất cả mọi hiểu lầm sẽ kết thúc…”

Lúc cậu định dùng dao kết liễu đời mình, thì Luân Thanh đã tiến đến giật lấy con dao, sau đó ném nó xuống dưới đất, khiến tay anh bị chảy máu, anh mặc kệ sự đau đớn kia, mà ôm lấy cậu vào lòng, anh lên tiếng: “Không tôi đã bị mẹ mình lừa dối, để rồi tôi đã đánh mất cậu một lần, nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ, cho phép bản thân của mình đánh mất cậu thêm một lần nào nữa, và cậu là bạn của tôi, tôi sẽ bảo vệ và ở bên cạnh cậu mãi mãi, tôi sẽ khiến những kẻ, muốn âm mưu hãm hại cậu phải trả giá…”

Nói rồi anh lớn tiếng nhìn chăm chăm Ngọc Như nói rằng: “Được rồi tôi không thể nào yêu, một loại người bỉ ổi vô liêm sỉ như cô, vậy nên chúng ta hãy kết thúc đi…”

Ngọc Như nghe những lời này, mà trái tim như vỡ thành trăm mảnh vậy, cảm xúc dâng trào đến tột cùng, trong sự đau đớn cô nói: “Gì chứ chỉ vì một người đàn ông thôi sao? Mà anh lại nhẫn tâm nói ra những lời đó, thậm chí là vứt bỏ em hả? Vậy thì tình cảm của chúng ta bấy lâu qua là gì? Hay anh chỉ xem em như một bức bình phong, để có thể che đi dưới tính thật của mình hả?”

Nghe những lời này từ cô. Luân Thanh lớn tiếng đáp lại: “Tôi thực sự rất yêu em, tôi cũng không phải là người đồng tính, vậy nên không xem em là bức bình phong, nhưng em đã đi quá giới hạn của mình rồi, em đã trở thành một con người xấu xa bỉ ổi, vậy nên tôi không thể yêu em nữa, bởi em sẽ làm tổn thương người thân của tôi, thế nên hãy dừng lại đi, như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không yêu nữa, tôi quá mệt mỏi, trong cái thứ tình yêu này rồi…”

Hai trái tim từng đã thuộc về nhau, bây giờ đã vỡ nát tan tành thành trăm mảnh. Trong sự đâu đớn của mình, Ngọc Như đã không kiềm chế được bản thân của mình nữa, cô lớn tiếng nói: “Được rồi nếu như anh muốn kết thúc thì, chúng ta sẽ kết thúc vậy, bởi vì tôi không cần yêu, một kẻ bệnh quạng giống như anh, một kẻ khiến người khác phải đau đớn, khi bị lừa dối trong tình yêu, thậm chí cả gia đình của anh, anh còn khiến họ phải đau khổ, và từ bỏ họ, thì sau này tôi lấy anh thì sao chứ, lúc đó chắc chắn anh sẽ khiến tôi, phải chết trong sự đau đớn đến tột cùng đúng không? Vậy nên tôi nên từ bỏ anh là đúng…”

Dứt lời cô lâu đi những giọt nước mắt kia, mà tỏ vẻ vô cùng mạnh mẽ, cô lớn tiếng nói trước khi rời đi: “Anh cứ chờ đó, rồi tôi sẽ khiến anh phải trả giá, bởi những việc của ngày hôm nay, khi anh đã phản bội tôi, anh đã khiến trái tim tôi phải đau đớn, và tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá mà thôi…”

Nhìn cô dần dần rời đi với câu nói kia, mà anh cảm thấy trong lòng có một chút đau đớn, nhưng cũng mặc kệ nó, thậm chí cơn đau đớn mà cô đã gây ra cho anh, nó không có gì so sánh được, nhưng cũng đành chấp nhận bỏ qua tất cả, bởi anh không cần một người phụ nữ, nham hiểm xảo trá như cô…

Long Long cười trong sự đắc ý, khi nhìn anh đau buồn mà từ bỏ cô ta, cậu chìm trong những suy nghĩ rằng: “Hahahaha mình không ngờ rằng, mình lại có thể chia rẽ bọn họ một cách dễ dàng như vậy, còn giờ thì mình sẽ tìm mọi cách, để khiến ảnh ghét cô ta hơn, sau đó mình sẽ dần dần chiếm đi trái tim của anh ấy, để anh ấy thuộc về mình mãi mãi…”

Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Long Long đã lên tiếng nói với Luân Thanh rằng: “Nhìn kìa tay anh đã chảy máu rồi, mau đi theo tôi, tôi sẽ băng bó vết thương cho anh, nếu không nó sẽ nhiễm trùng mất…”

Anh đã đồng ý và đi theo cậu, lúc này bọn họ ngồi xuống một cái ghế, anh lên tiếng: “Cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã quan tâm đến tôi như vậy, và tôi không biết rốt cuộc bọn họ, tại sao lại nghĩ như vậy về cậu chứ? Trong khi cậu không phải giống như bọn họ nói phải không? Và cậu đừng bao giờ lừa dối tôi nhé? Nếu như tôi phát hiện ra thì, tôi sẽ hận cậu cả đời này đó!”

Long Long mỉm cười sức thuốc cho anh, rồi đáp rằng: “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu, và thậm chí có lẽ là, bọn họ hiểu lầm điều gì đó, nên mới trở nên như vậy thôi, sau đó thì họ cũng sẽ nhận ra sai lầm của bản thân, rồi sẽ sửa sai thôi, nên ông đừng quá lo lắng, còn giờ hãy nghỉ ngơi đi. Cho tới khi Tâm trạng tốt hơn thì, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện sau vậy…”

Luân Thanh thở dài trong sự mệt mỏi đáp: “Được rồi cậu nói đúng có lẽ tôi nên nghỉ ngơi!”

Thế là cậu đã ngồi đó để nghỉ ngơi, còn Long Long thì đã đi đâu đó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.