Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 27: Anh Ôm Lại Cậu




Trước những lời đề nghị của cậu, giờ đây bọn họ trở nên bối rối, nhưng rồi đã bàn tán với nhau một lúc, sau đó nói với cậu rằng: "Đến nhà của cậu có tiện hay không vậy?"

Long Long mỉm cười trả lời rằng: "Tiện chứ sao lại không? Bởi vì ở nhà của tôi, có tới hai phòng lận mà, phòng thứ nhất thì để tôi với ông ngủ, phòng thứ hai thì để bồ của ông ngủ, ông thấy như thể nào? Như vậy thì vẹn cả đôi đường lúc đó, sẽ không tốn tiền thuê phòng trọ, chi cho phí tiền chứ..."

Bọn họ nghe những lời cậu nói mà thầm thì với nhau, để bàn tán về việc có nên đến nhà của cậu ngủ hay không, sau một hồi cũng đã có quyết định rằng sẽ đến nhà của cậu đề ngủ....

"Được rồi như những gì cậu đã nói chúng tôi sẽ đến nhà của cậu để ngủ, bởi vì quả thật thuê phòng trọ, tốn tiền nên đến nhà cậu ngủ là tốt nhất..."

Long Long nghe đến đây mà nở nụ cười nham hiểm, với những suy nghĩ trong lòng: "Hưa từ bây giờ cho tới khi, tôi tìm ra cách để đối phó với cô thì, tôi sẽ ở bên cạnh người yêu của cô, và tìm mọi cách có được anh ấy bằng mọi giá..."

Thế là bọn họ đã bắt đầu trở về nhà của Long Long. Đến nơi nó không phải là căn nhà tồi tàn của nát, lúc nhỏ mà

Luân Thanh vẫn hay đến để chơi, mà căn nhà này đã ổn hơn rất nhiều....

Nhìn căn nhà Luân Thanh cũng đã biết được rằng, bạn của mình dường như đã khá giả lên, cậu liền lên tiếng: "Nó không còn là căn nhà lúc nhỏ nữa rồi, khi chúng ta còn ở bên nhau, mặc dù không còn kỷ niệm xưa, nhưng tôi cảm thấy rất vui bởi vì, bây giờ cậu đã có một chỗ vững chãi, thậm chí có phải là, cuộc sống của cậu đã tốt hơn trước đúng không, thể là tôi mừng cho cậu rồi..."

Long Long liền trả lời đáp rằng: "Đúng cuộc sống của tôi đã ổn hơn trước rất nhiều, Và tôi cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến tôi..."

Cứ như vậy bọn họ nói chuyện với nhau một lát, rồi Long Long đã lên tiếng bảo rằng: "Thôi trời cũng đã khuya lắm rồi, tôi nghĩ là chúng ta nên đi ngủ thôi..."

Hai người kia nghe đến đây, mà liền chấp nhận yêu cầu của cậu, bởi vì bọn họ cũng đã cảm thấy buồn ngủ, khi vì quá lo lắng cho Long Long mà không có thời gian nghỉ ngơi...

Cứ như vậy Long Long đã chỉ chỗ ngủ của Ngọc Như cho cô tự đến đó ngủ, còn mình đưa Luân Thanh về phòng ngủ với cậu ta, với nụ cười đắc ý trên môi đầy thỏa mãn: "Hahaha bây giờ thì mình đã có cơ hội gần cạnh anh ấy rồi, phải chắc chắn anh ấy sẽ là của mình mãi mãi, không ai có thể cướp anh ấy từ tay của mình..."

Hai người cùng đã vào bên trong phòng, sau đó bọn họ cũng đã nằm xuống dưới giường, bấy giờ Luân Thanh lên tiếng bảo rằng: "Cảm giác này khiến tôi cảm thấy rất vui, khi được gần cạnh bạn của mình nhiều hơn..."

Long Long mỉm cười trả lời: "Tôi cũng như vậy, và có biết không đã rất lâu rồi, chúng ta đã không được ở bên nhau như thế này, Còn bây giờ như thế này thật tốt biết bao..."

Họ đã bắt đầu nói chuyện với nhau, sau một lúc Luân Thanh đã lên tiếng bảo rằng: "Thôi được rồi, có lẽ là chúng ta nên ngủ thôi, bởi vì tôi cảm thấy rất mệt, nên cần được nghỉ ngơi..."

Nghe những lời mà Luân Thanh nói. Long Long trả lời trong sự luyến tiếc, khi không thể nói chuyện với anh thêm được nữa, mà phải đi ngủ: "Được rồi chúng ta ngủ thôi!"

Cậu giờ đây mặc dù nằm cạnh Luân Thanh nhưng lại cảm thấy rất khó chịu vô cùng, khi không được ôm chầm lấy anh, như những gì mà cậu mơ tưởng, cứ như vậy đôi mắt cậu đã mở ra, nhìn chằm chằm về phía Luân Thanh.

Chốc lát cậu đột nhiên có một suy nghĩ rằng: "Bây giờ nếu như mình ôm cậu ta vào lòng thì, lúc đó có sao không nhỉ? Chắc là sẽ không sao, khi cùng lắm là cậu ta sẽ hất mình ra thôi, lúc đó mình sẽ giải thích với cậu ta rằng, là mình có tật xấu hay ôm người ở phiếu đối diện, chắc chắn cậu ta sẽ tin thôi, và không khi ngờ gì đâu..."

Nghĩ đến đây cậu đã cổ gắng, dùng hết dũng khí của bản thân mình, mà ôm chầm lấy anh vào lòng, trong sự lo lắng đến tột cùng, trái tim không ngừng đập thần thức....

Cậu sợ rằng anh sẽ tỉnh lại, thậm chí là vẫn còn thức, thì sẽ hất cậu ra. Với những suy nghĩ của bản thân, trong sự lo lắng thì, đột nhiên cậu ấy cũng ôm chồng lấy cậu vào lòng. Điều này khiến cho Long Long cảm thấy vô cùng ngỡ ngàn...

Bấy giờ Luân Thanh lên tiếng bảo: "Cậu lại sợ gặp ác mộng mà? Nên mới ôm tôi như vậy? Nhưng không sao đâu, tôi sẽ ôm lại cậu, bởi vì tôi luôn ở bên cậu, và sẽ giúp đỡ cậu, thể nên đừng lo lắng, có tôi ở bên cậu thì, sẽ không có một cơn ác mộng nào, về mẹ của tôi, xuất hiện để có thể khiến cậu bị tổn thương..."

Trước sự vỗ về an ủi của anh, mà cậu cảm thấy thật ấm áp, trong niềm vui và hạnh phúc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.