Suốt đường đi, tôi không nói gì với Giang Diễm.
Mở khóa, mở cửa.
Tôi "vèo" một tiếng chạy vào nhà, nhưng cổ áo lại bị Giang Diễm giữ chặt, anh trêu chọc, "Chạy gì? Vừa nãy không phải rất dũng cảm sao?"
Có giống nhau đâu chứ!
"Buông em ra."
Anh không buông, ngược lại, giống như bế trẻ con, anh đặt tôi ngồi lên bàn.
"Lâm Hi."
Anh nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và hoàn toàn không muốn che giấu điều gì nữa.
Bị anh nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy vô cùng bối rối, những nơi ánh mắt anh chạm tới dường như mang theo nhiệt độ cao, khiến cả người tôi nóng ran không chịu được.
Tôi không hiểu tại sao người này lại có vẻ như vừa được giải phong ấn vậy.
"Anh... rốt cuộc có muốn nói không?"
Anh cười khẽ, bàn tay giữ lấy tay tôi, vuốt ve rồi hôn lên, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng anh làm ra lại cực kỳ gợi cảm.
Tôi không dám nhìn, chỉ nghe anh hỏi, "Không hối hận à?"
Tôi im lặng một lúc, từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, "Không hối hận."
"Được." Anh cười khẽ, "Vậy không có vấn đề gì."
Nói xong anh lại cúi xuống hôn tôi.
Tôi thật sự không chịu nổi, "Anh... anh..."
Anh dừng lại, giọng khàn khàn, "Lúc này, đừng gọi anh..."
Tôi sắp khóc, "Em không có anh trai..."
"Đừng gọi thế, nghe như anh đang phạm tội vậy."
Không biết anh Diệp Tùy đã nói gì với mọi người.
Chỉ trong một đêm, chuyện Giang Diễm có người yêu đã lan ra khắp nơi, bạn bè anh ấy nhất quyết đòi anh mời đi ăn.
Tới cửa nhà hàng, tôi có chút chùn bước.
"Căng thẳng à?"
"Không có."
Anh cười khẽ, nắm tay tôi bước vào, một bàn người đang cười đùa bỗng nhiên im bặt.
Tôi bị họ nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng.
Giang Diễm kịp thời đưa tôi ngồi xuống, lười biếng nói: "Nhìn chằm chằm người yêu tôi như vậy, có vấn đề gì không?"
"Hai người... hai người không phải là... anh em..."
"Không phải anh em ruột." Giang Diễm nghiêm túc nói: "Giới thiệu một chút, đây là người yêu tôi, Lâm Hi."
Bữa ăn kết thúc thì trời đã sập tối.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy có chút hưng phấn.
Giang Diễm đi phía sau tôi, ánh đèn kéo dài bóng hai chúng tôi, anh chìm trong ánh sáng mờ ảo, trông không rõ ràng.
Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra, hôm nay anh nói rất ít.
Tôi không chắc chắn hỏi, "Anh, anh có giận không?"
Giang Diễm ngước lên nhìn tôi, "Anh giận gì?"
"Anh không nói chuyện với em."
Anh mỉm cười, "Lại đây."
Tôi không di chuyển, anh cười khẽ, bước vài bước tới trước mặt tôi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào môi tôi một lúc, rồi hôn.
Dù đã muộn nhưng dưới lầu khu chung cư, không thể đảm bảo không có ai đi qua.
May mà Giang Diễm nhanh chóng buông tôi ra, hơi thở không đều, "Lần sau còn gọi người khác là anh, anh sẽ không bỏ qua nữa."
"Em gọi ai là anh? Em chỉ gọi anh thôi mà?"
Nói xong tôi nhớ lại.
"Bạn anh đều lớn tuổi hơn em, em không thể gọi thẳng tên họ được?"
"Ừ, cũng đúng."
Anh lại hôn tôi.
Tôi gần như không chịu nổi nữa.
Sau một lúc, tôi đẩy anh ra, nép vào lòng anh nhỏ giọng, "Về nhà trước được không?"
"Được."
Quay người lại, một người phụ nữ đối diện lao tới, khi tôi và Giang Diễm còn chưa kịp phản ứng, đã tát anh một cái thật mạnh.
"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ lại đánh anh ấy?"
Mẹ tôi tức giận đến run rẩy, "Con hỏi nó xem, nó đã làm gì? Giang Diễm, cô đã nói với con rằng con gái cô sẽ đi du học, bảo con tránh xa nó ra, con đã hứa với cô rồi mà?"