- " Tất nhiên là còn chứ?"_ Hứa Lạc Khiêm nhướng mày
- " Thật sao?"
- " Đương nhiên rồi, đó là em không cần phải nói gì cả, nhưng em phải làm tình nhân của anh đêm nay, sáng mai chúng ta sẽ đến cục dân chính để đăng ký kết hôn"_ Hắn nói như thể đây là việc rất chi là tự nhiên
Cô thật tình là rất muốn ra tay đánh người a! Cái tên này không biết đầu óc của hắn có còn tỉnh táo không đây...
Hắn thấy cô vẫn còn đang suy nghĩ thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ... Hắn bế phốc cô lên tiến gần đến chiếc giường và ngay lập tức nhận được sự kháng cự của ai kia...
- " Nè tên kia, anh đang làm gì vậy hả? Mau thả em xuống!"_ Cô cố gắng vùng vẫy nhưng nào thoát được khi sức của cô không thấm vào đâu
- " Anh đã cho em ba lựa chọn và em đã im lặng, đồng nghĩa với việc em chọn cái thứ ba, bây giờ anh chỉ làm những việc mình đã thỏa thuận rồi thôi!"_ Anh nở nụ cười ma mãnh, đặt cô xuống giường nhanh chóng khóa cô lại dưới thân mình
- " Gì chứ, đó là em đang suy nghĩ mà! Anh còn chưa hỏi ý em!"_ Cô bất mãn cãi lại
- " ồ, vậy là em muốn anh hỏi ý em chứ gì?"_ Anh cười đến mức có ý xấu
- " Đúng vậy!"
Hắn chợt nở nụ cười gian xảo, tuy nói là gian xảo nhưng nụ cười của hắn không hiểu sao lại có sức hút rất mị hoặc vô cùng xinh xẹp, khiến người nhìn mê mẩn ngay lập tức và cô cũng không ngoại lệ, sức quyến rũ ấy cô không tài nào cưỡng lại được...
- " Vậy bà xã à, chúng ta nên sinh bé gái hay là bé trai trước?"
Câu nói của hắn ngay lập tức đánh thức cô thoát khỏi sự mê hoặc của hắn...
- " Cái gì chứ?! Anh đang đùa hay sao vậy, cái gì mà sinh bé gái hay bé trai trước, em không muốn sinh, nếu muốn thì anh tự mình sinh đi"
- " Được thôi, nhưng em phải mang thai giúp cho anh!"
- " Không... ưm..ưm.."_ Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn cưỡng hôn rồi
Sau đó chính là hắn càng hôn càng không dừng lại được, dù cô là một người vốn rất kiên định, việc mà cô đã không muốn thì có nói cỡ nào cũng không được, nhưng không biết tại vì sao mỗi lần ở cạnh hắn là sự kiên định thường ngày của cô điều bị hắn khuất phục...
~~~~~~~~
Cùng lúc ấy thì bên phòng của Lại Trình Huân và Hàm Dạ Ân.......
Lại Trình Huân cứ ngỡ là cô đã đồng ý với hắn rồi nên cũng không nghi ngờ gì mà rất háo hức chờ đợi....
Lúc này, Hàm Dạ Ân lấy ra một chiếc còng tay và vài vải băng trắng....
- " Được rồi anh nằm xuống trước đi"_ Cô rất chi là bình tĩnh tiến đến ngồi xuống giường
- " Em lấy còng tay làm gì vậy?"_ Hắn nhìn thấy cô đang cầm chiếc còng tay lên thì hỏi
- " Em muốn còng anh lại, thế nào anh không đồng ý hay sao?"_ Cô dùng giọng điệu mê hoặc khẽ thì thầm vào tai hắn
Ngay lập tức, tâm trí của hắn dường như đã bị cô chiếm lấy hoàn toàn vậy, trong lòng mềm nhũng như nước...
Nhưng có điều, không lí nào một người đã trải qua nhiều chuyện trên thương trường cũng như lăn lộn trong giới Hắc đạo đã nhiều năm như hắn sao lại không nghi ngờ và đoán được ý của cô chứ, huống hồ chi thời gian hắn vào sinh ra tử với Tư Đồ Thần còn chưa có cô gia nhập vào bang mà....
Còn nói, một người thông minh, nhanh nhẹn lại còn quyết đoán như cô sao có thể dễ dàng đồng ý với yêu cầu đó của hắn chứ!!!
Chắn chắn là phải có vấn đề....
Nhưng để xem hắn sẽ "trừng phạt" cô như thế nào đây.....
- " Được thôi"_ Hắn nằm xuống theo yêu cầu của cô
Cô cũng không nhanh không chậm mà cúi xuống còng tay hắn lại, vốn dĩ là cô định rằng là càng ít va chạm với hắn thì sẽ càng tốt, nhưng có điều với góc độ của cô hiện tại thì hơi khó để tra còng vào tay hắn, huống hồ gì ở trong bang, công việc của cô cũng chỉ là làm nghiên cứu thuốc và chữa thương mà thôi nên cô cũng hơi có phần vụng về trong việc sử dụng còng tay...
Đúng là cô đã tính toán sai rồi, rốt cuộc thì cô cũng phải lựa chọn gốc độ tốt nhất chính là ngồi hẳn lên luôn trên người hắn...
Tất nhiên là khi cô làm như vậy thì nơi đẫy đà của cô cũng sẽ gần như kề vào sát mặt hắn rồi, hắn khẽ nuốt nước bọt, rốt cuộc là không thể nhịn mà xoay hẳn người lại nằm trên cô khi cô còn chưa còng tay hắn xong...
Cô trợn tròn mắt nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt...
- " Tiểu Ân Ân, em có phải đang muốn còng anh lại để giở trò gì đó không?"_ Lại Trình Huân cười gian tà nhìn cô
- " Em không có!"_ Cô có phải con ngốc đâu chứ, muốn cô thừa nhận hay sao chứ...
- " Không sao, em không muốn thừa nhận cũng được, dù gì em cũng không thể thoát khỏi được nữa"
Hắn vừa dứt lời thì "rắc" một cái, chiếc còng đã được khóa lại...
Cô không thể ngờ tới sự việc đang diễn ra trước mắt, rốt cuộc hắn đã tra còng vào tay cô khi nào vậy chứ....
- " Đã xong, bây giờ em muốn anh phục vụ cho em như thế nào đây, em thích nhẹ nhàng hay bạo lực đây, có điều khi nãy em định dùng còng tay để còng anh lại vậy chắc là em thích bạo lực rồi, hay là anh xé nó ra vậy!"_ Hắn cười ma mãnh, tay thì nắm lấy áo của cô, làm như định xé toạt nó ra vậy
- " Đừng mà, anh đừng xé, em biết sai rồi, anh muốn em làm gì cũng được, nhưng mà anh đừng xé chiếc áo này, nó rất đắt đó"_ Cô như tan nát cõi lòng khi anh định xé nó đi, cô chính là như thế, tiền là thứ mà cô cực kỳ yêu thích, cũng bởi vì hắn biết những thứ đắt tiền cũng như tiền là thứ mà cô thích nhất cho nên hắn mới định trêu chọc cô một xíu thôi...
Nhưng mà có điều khi hắn nghe cô nói như thế thì thiếu điều hắn muốn cắn lưỡi, cô khóc lóc cầu xin không phải vì bị sợ bị hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi cô mà là sợ chiếc áo hàng hiệu bị hắn xé rách mất...