Đúng lúc này, Tư Đồ Thần lại nhận được thêm một cuộc điện thoại khác........
....... Là Từ Thiếu Trung....
《 Tư Đồ Thần, nếu như mày còn muốn gặp lại Phó Kỳ Anh thì mày hãy đến căn nhà hoang ven biển ở thành phố Z, nên nhớ, nếu như mày mang theo một tên nào thì tao sẽ bắn vào đầu nó một viên đạn》
Tút... tút... tút....
Anh trong lòng lửa giận nghi ngút, phóng xe chạy đi hết tốc lực.Từ An Dương cũng phóng xe theo sau anh với tốc độ nhanh nhất....
.......
Thành phố Z......
Trên con đường vắng ven biển ở thành phố Z, hai chiếc xe nhanh chóng lao đến căn nhà hoang phía trước....
Đến nơi, Tư Đồ Thần bước xuống xe, ngay lập tức, anh bị Từ An Dương ngăn lại....
-" Từ An Dương, cậu dám đi theo tôi"_ Tư Đồ Thần tức giận
-" Tôi đi theo cậu là vì cô ấy"
-" Quả nhiên như tôi nghĩ, cậu... dám để ý đến người phụ nữ của tôi"_ Tư Đồ Thần hừ lạnh
-" Ngày nào cô ấy còn chưa lấy cậu thì tôi vẫn còn cơ hội"_ Từ An Dương vẫn lạnh nhạt
-" Kể cả khi cô ấy đang mang thai đứa con của tôi sao"_ Anh lạnh giọng
-" Đúng vậy"_ Từ An Dương không hề bị yếu thế trước anh
-" Được lắm, cậu chính thức khiêu chiến với tôi rồi đó, nhưng mà, cậu nên nhớ... người mà Kỳ Anh yêu... là tôi... chứ không phải cậu"_ Dứt lời, anh xoay người bước đi
-" Khoang đã"_ Từ An Dương vội lên tiếng
Anh nhíu mày quay lại nhìn hắn....
~~~~~~~~~~~~~~~
Tại ngôi nhà hoang ven biển......
-" Các người là ai, tại sao lại bắt tôi?"_ Hiện tại, Phó Kỳ Anh đang bị trói lại, cô vẫn cố gắng kháng cự với hy vọng... anh sẽ đến cứu cô
-" Muốn biết thì mày hãy đi hỏi Tư Đồ Thần đấy"_ Từ Thiếu Trung nghênh ngang bước đến
-" Xem ra mày cũng có chút nhan sắc đấy chứ, đáng tiếc, mày lại đi theo hắn ta"_ Hắn nhìn cô, nghĩ ngợi một chút rồi nói:" Nếu cô em đây bằng lòng đi theo tôi thì tôi sẽ lập tức thả cô ra và cho cô mọi thứ cô muốn"
-" Dù có chết tôi cũng không bao giờ làm như vậy"_ Cô thực sự là tức giận rồi, không ngờ trên đời này còn có kẻ vô liêm sỉ như vậy
-" Hừ, nếu đã như vậy thì hãy chờ chết chung với Tư Đồ Thần đi"_ Từ Thiếu Trung lớn tiếng rồi xoay người rời đi
Đúng lúc này.....
-" Đại ca, nhị thiếu gia đến"_ Một thuộc hạ của hắn bước vào
-" Cho nó vào đi"_ Trong lòng hắn hiện tại đang thắc mắc tại sao Từ An Dương lại đến đây
-" Dạ"_ Tên thuộc hạ cung kính lui ra
Một lúc sau, Từ An Dương bước vào cùng với Tư Đồ Thần, hiện tại anh đã bị trói lại....
-" Anh hai"_ Từ An Dương lên tiếng gọi
-" Tại sao lại đến đây?"_ Lúc này, hắn chợt liếc qua Tư Đồ Thần:" Em bắt được hắn khi nào"
-" Khi nảy ở công ty, em nghe lén được cuộc nói chuyện của hắn nên đã theo dõi và nhân lúc hắn không đề phòng em đã khống chế hắn"_ Từ An Dương bình tĩnh nói
-" Tốt, tốt lắm, quả là em trai của ta"_ Từ Thiếu Trung vui vẻ vì đã bắt được Tư Đồ Thần, nhưng hắn không hề biết rằng chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ không thể nào vui vẻ được nữa
-" Từ Thiếu Trung, Từ An Dương, các ngươi là một lũ hèn hạ"_ Anh lớn tiếng
Bốp~
Từ Thiếu Trung tức giận đấm anh một cái....
-" Mày câm miệng lại được rồi đó, ở đây là do tao làm chủ"_ Hắn nghiến răng
-" Kỳ Anh đâu, cô ấy ở đâu, tao đã đến và cũng đã bị bắt mày hãy thả cô ấy ra"_ Tư Đồ Thần tức giận lớn tiếng nói
-" Nếu mày muốn gặp như vậy thì hãy để tao đưa mày đi"_ Hắn phất tay, ý bảo Từ An Dương áp giải anh đi
Bước vào bên trong, anh nhìn thấy cô đang bị trói ngồi dưới nền đất, lòng anh không khỏi thắt lại....
-" Chúc mừng, hai ngươi cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau xuống hoàng tuyền rồi"_ Nói rồi, hắn cười lớn
Cô nghe hắn nói thì ngẩn đầu lên nhìn....
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang bị trói và bị thương....
-" Thần"_ Cô run run giọng, gọi tên anh
Từ An Dương thả tay ra, ngay lập tức, anh bước đến chỗ cô...
-" Kỳ Anh, em không sao chứ?"_ Anh lo lắng hỏi
-" Em không sao"_ Cô rơi nước mắt nhìn anh
-" Đừng khóc, em đã từng hứa với anh là sẽ không bao giờ khóc cơ mà, ngoan, đừng khóc"_ Anh ôn nhu nói, ngưng một chút, anh nói tiếp:" Nghe lời anh, em hãy tựa vào anh rồi đứng dậy"
Cô hơi nhíu mày nhìn anh, anh muốn làm gì đây....
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn nghe lời anh....
Cả hai đứng lên, anh xoay người che chắn cho cô, tay phải nhẹ nhàng kéo mối trói của dây...
Anh từ từ rút khẩu súng....
Đoàng Đoàng~
Anh bắn lên trời hai phát súng....
Từ Thiếu Trung tái mặt....
Ngay thời khắc này, thiên la địa võng tứ phía vây giăng căn nhà hoang, những vệ sĩ chuyên nghiệp được Tư Đồ Thần đào tạo hiện tại đang bao vây căn nhà hoang này...
Trong khi thuộc hạ của Từ Thiếu Trung chỉ có hơn 10 người thì vệ sĩ của Tư Đồ Thần lại hơn 50 người, vì vậy, Từ Thiếu Trung chỉ còn cách chịu nhục đầu hàng...
-" A Thần"_ Lại Trình Huân một thân màu đen bước vào cùng với Hàm Dạ Ân
-" Mau đưa Kỳ Anh rời khỏi đây trước đã"_ Anh vừa nói vừa cởi trói giúp cô
-" Em không đi"_ Cô nói
Nghe đến đây, anh dừng động tác lại, thay vì cởi trói anh lại trói chặt cô hơn...
-" Cậu có keo dán hay khăn vải gì không?"_ Anh nhìn Lại Trình Huân hỏi
-" Tôi thì không, nhưng Dạ Ân thì có băng trắng"
....
Phó Kỳ Anh hiện tại đã bị anh dùng băng trắng bịch miệng. Anh bế cô lên, đi nhanh ra xe đang chờ sẵn....
Sau khi xe rời khỏi, anh quay lại xử lí Từ Thiếu Trung.....
-" Tư Đồ Thần, mày khá lắm"_ Từ Thiếu Trung căm phẫn nhìn anh
-" Người đâu, mau trói hắn lại"_ Anh lên tiếng
-" Khoang đã"_ Từ An Dương vội nói:" Xin cậu hãy tha mạng cho anh tôi lần này"
-" An Dương, em không cần phải cầu xin hắn ta đâu"_ Từ Thiếu Trung cho dù có chết cũng không muốn phải nhục nhã như vậy
-" Anh hai, anh đừng nói nữa"_ Từ An Dương lớn tiếng
-" Tư Đồ Thần, coi như tôi xin cậu, tha cho anh tôi một mạng đi, tôi sẽ ở lại thay anh ấy, muốn chém muốn giết thì tùy cậu"_ Từ An Dương nói tiếp