Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 25




Thật ra đi nghe giảng một lát thì cũng chả sao, Tô Hàn rất thích luyện tinh thuật, nếu không cũng sẽ không luyện một năng lực xảo quyệt hà khắc lên đến trình độ cao nhất như vậy.

Có điều nghe giảng thì dễ, sợ nhất thực hành, lỡ như thầy bảo bọn họ diễn tập ngay tại đó… Tô Hàn lo lắng các đệ tử Luyện Tinh Điện không chịu nổi đả kích, ngộ nhỡ nghĩ không thông từ đó bỏ luyện tinh, vậy thì tội lỗi quá.

Nhưng không đến Luyện Tinh Điện cũng không ổn, chưa tính đến chuyện váy áo của Tưởng Thất Nương trong mười năm tới, chỉ riêng việc vì kiếm một cơ hội như vậy cho hắn Tô Cảnh Thần đã phải chạy đôn chạy đáo nhún nhường nhờ vả, hắn liền chẳng thể nào mặc kệ không quan tâm.

Thế nhưng tu vi thì có thể áp chế, chứ mấy thứ như xúc cảm luyện tinh này, vô cùng huyền diệu khó lường, đa phần liên quan đến vận may, nếu đã hình thành thì khó mà thay đổi, muốn nâng cao đã cực khó, còn như hạ thấp ─dù có là gia tài bạc triệu hay kẻ khùng điên thì cũng chả não tàn tới mức muốn hạ thấp.

Đột nhiên, Tô Hàn nghĩ tới một chuyện: “Nếu như cần thực hành, ngươi tới giúp ta được không?”

Hắn đang nói với Tô Băng.

Luyện tinh là kỹ năng có một không hai của Tô Hàn, Tô Băng không có hứng thú với những thứ này, nên chả biết mảy may tí gì.

Chỉ cần Tô Băng đồng ý, đến lúc đó có thể thay người ra sân, dễ dàng giải quyết.

Nhưng Tô Băng trước giờ không phải người dễ nói chuyện: “Không muốn.”

Tô Hàn cũng chả bất ngờ.

Tô Băng uể oải bổ sung một câu: “Để ta luyện tinh, tối thiểu phải là thiên phẩm.”

Đáng tiếc toàn bộ Long Trung Sơn mạch này chỉ có vài mống thiên khí, ngoài được gác lên cao cung phụng thì cũng chỉ còn lại hai thanh hắc bạch song kiếm đã biến thành hai cục tròn tròn… mà tỷ lệ thành công của Tô Băng khi luyện tinh thì cao đến 0%!

─Hắn đây không phải muốn luyện tinh, mà là muốn mưu sát manh vật!

Việc này tất nhiên không thể đồng ý, Tô Hàn biết chẳng thể trông cậy vào y.

Song Tô Hàn cũng không lo lắng lắm, quả thực hắn đã quá quen thuộc với luyện tinh thuật, dốc hết trân bảo ở mấy đại lục để luyện thành kỹ năng, không phải nói quên là có thể quên, chỉ cần tìm được cảm giác, không chừng hắn có thể luyện tinh ngược chiều.

Ngày hôm sau hắn xuất phát đến Luyện Tinh Điện dưới chân núi Đệ Thất Phong.

Đệ Thất Phong thuộc Trung Nhất Phong, vậy nên có không ít đệ tử áo xanh lui lui tới tới, bộ đồ màu đen này của Tô Hàn lẫn trong đám người quá bắt mắt luôn.

Vì Luyện Tinh Điện không coi trọng tư chất, cho nên cũng có khá nhiều đệ tử áo xám của Hạ Phong đến đây, khiến Tô Hàn ngạc nhiên nữa là, hắn ấy vậy mà nhìn thấy ngoài hắn ra còn thêm một đệ tử áo đen nữa.

Đó là một thanh niên thân hình uy vũ, rất cao lớn, mặt mũi lạnh lùng cứng rắn, một vết sẹo gai mắt kéo dài từ bên tai hắn xuống thẳng tuột bên trong lớp áo.

Đệ tử áo đen này vừa xuất hiện, mọi người lập tức lui sang nhường đường, mặt mày sợ sệt, như hận không thể trốn xa trăm tám ngàn dặm vậy, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc ngó hắn.

Tô Hàn chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện nam tử mặc bộ đồ đen này có tu vi rất cao, không ngờ đã là Luyện khí đại viên mãn, khó có được nữa là tư chất còn cao tuyệt, đơn linh căn hệ lôi dồi dào có thể coi như là thiên kiêu trong thiên kiêu rồi.

Nhưng một nam nhân như vậy lại bị ném đến Khí Phong.

“Trời ơi, tránh xa chút đi, muốn sống thì mau mau tránh xa chút!”

“Nếu biết trước hôm nay ‘bạo quân’ xuống núi, ta đã không ra khỏi cửa rồi!”

“Hình như ta lỡ nhìn hắn một cái, không biết hắn có nổi điên lên đánh chết ta hay không đây!”

Một đống người bên cạnh Tô Hàn líu ra líu ríu, giọng tuy nhỏ, nhưng do Tô Hàn đứng gần nên nghe chẳng sót chút gì.

Bạo quân? Là thanh niên cao lớn đó sao?

Đằng sau lại có một thanh niên lảm nhảm phổ cập kiến thức: “Chớ chọc hắn, ngàn vạn lần đừng đụng tới hắn, hắn điên lên thì đến cả người nhà mình cũng tẩn, nếu không phải trong người hắn có huyết mạch của Quân gia, còn là một đơn linh căn hiếm thấy, phỏng chừng sớm đã bị đuổi khỏi Tông môn rồi!”

“Ta từng nghe nói, có lần một tên đệ tử Trung Phong vô tình đụng phải hắn, bị hắn đánh cho nửa sống nửa chết, người nọ ước chừng dưỡng thương ba tháng mới lành!”

“Không chỉ vậy thôi đâu, vụ ma quỷ lộng hành ở Đệ Lục Phong lần trước, nửa đêm có người kêu gào thảm thiết, nghe nói chính là do hắn gây ra!”

“Đệ cũng nghe nói, Đệ Ngũ Phong có đôi tỷ muội cự tuyệt hắn, hắn đập luôn cả động phủ nhà người ta! Mà đôi tỷ muội kia chính là thiên kiêu của Thượng Đỉnh đó!”

“Các ngươi không biết chứ, hắn còn từng giết đồng môn nữa cơ…”

“Đáng sợ quá!Tránh xa xa chút!”

Tô Hàn chớp chớp mắt, hắn có thể đoán ra những “lời đồn” này 80% toàn là bịa đặt, dẫu sao Chấp Pháp Đường của Cửu Huyền Tông cũng không phải chỉ để trưng bày, thanh niên này nếu thực sự làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, đừng nói là đệ tử thế gia, cho dù có tôn quý như Chu Khả Khả, thì cũng phải bị đuổi khỏi tông môn.

Nhưng bây giờ hắn chẳng qua chỉ bị đưa đến Thập Tam Phong mà thôi.

Phỏng chừng là có gây ra lỗi lầm, nhưng không đến nỗi đáng sợ như mấy lời đồn đại kia.

Đúng lúc này, Luyện Tinh Điện mở ra, Tô Hàn không nán lại nữa, nhấc chân bước vào đại điện, hắn đặt môn bài vào, căn cứ theo chỉ dẫn tìm được chỗ ngồi của mình.

Không phải thổ hào không luyện nổi luyện tinh thuật, trong Luyện Tinh Điện có thể nói là, châu quang bảo khí, sang trọng cực kỳ.

Đến nghe giảng chỉ có lác đác tầm chục người, trước mặt mỗi người là một cái bàn nhỏ bằng bạch ngọc, ngồi lên linh tú bồ đoàn, bên cạnh còn bày trà và bánh ngọt.

Không giống lớp học, mà giống như một nơi để tụ hội nhàn nhã tán dóc.

Tô Hàn vừa ngồi không bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng vạt áo cọ xát, thanh niên cao ráo bị gọi là “bạo quân” ngồi ngay phía trước hắn.

Tô Hàn không để ý lắm, khẽ ngẩng đầu, không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Thanh niên áo xám lộ vẻ mặt lúng túng, gãi gãi gáy nói: “Hey, khéo thật, khéo thật ha.”

Sau đó y ngồi xuống phía sau Tô Hàn.

Tô Hàn nheo mắt lại, hắn rất bất mãn với tiểu tử thúi phía sau lưng.

Thanh niên áo xám tên là Tưởng Tinh, y chính là thanh niên nói năng ba láp ba xàm chê bai cười nhạo hắc bạch song kiếm xấu xí bên ngoài Tàng Bảo Các.

Tưởng Tinh tuyệt đối không ngờ sẽ gặp Tô Hàn ở đây, cái loại chuyện nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta nghe thấy này, rất rất khó xử đó được không!

Đáng sợ là bọn họ bây giờ còn ngồi trước ngồi sau cách nhau có cái bàn, mịa, giờ học này có cần nghe nữa hay không đây!

Tưởng Tinh là một tên tính tình tùy tiện, sau một hồi ngẫm nghĩ thì chọt chọt Tô Hàn: “Ê ê.”

Tô Hàn ngồi thẳng tắp, không quay đầu lại.

Tưởng Tinh hắng hắng giọng: “Lúc trước thật xin lỗi nha.”

Tô Hàn nhìn thẳng không liếc: Xin lỗi được rồi, còn thêm thật làm cái rắm gì.

Tưởng Tinh thấy đối phương vẫn còn tức giận, nhất thời hơi áy náy, vì vậy lại xít lại gần nhỏ giọng nói: “Ừm… để bồi thường, ta sẽ đưa loan đao của mình cho đệ được không?” Y cũng đã ra hết vốn liếng rồi, loan đao kia tuy xấu xí lại kém cỏi, nhưng dù sao cũng do mình dùng hết điểm cống hiến tích lũy bao lâu để đổi lấy, bây giờ để đền bù cho việc mình lỡ miệng đã chắp tay đưa lên, cũng coi như trả giá không nhỏ.

Y căn bản chưa từng nghĩ đến việc Tô Hàn sẽ không muốn, bởi vì so sánh với đôi hắc bạch song xấu kia, loan đao của y vẫn còn đẹp chán, tin tưởng vị tiểu đệ đệ này nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trong đầu Tô Hàn hình dung lại dáng vẻ xấu xí của loan đao xám xìn xịt kia, lập tức đen mặt: “Không cần.”

Tưởng Tinh: “Đừng khách khí nữa, nói cho cùng cũng là ta không đúng, là ta miệng tiện gây ra, hắc bạch song kiếm kia dù có xấu xí đến mức nào thì cũng là đồ vật yêu dấu của đệ, ta nói như vậy thực quá đáng.”’

Tô Hàn: “…”

Tưởng Tinh cứ tự nói tự đệm nhạc: “Cứ quyết định vậy nhé, đợi ra khỏi Luyện Tinh Điện ta sẽ lấy A Khôi luôn cho đệ.”

Ai mà thèm cái món xấu xí ấy chứ!

Tô Hàn lặng lẽ quyết định, đợi ra khỏi Luyện Tinh Điện hắn liền đi đường vòng, cả đời này không muốn nhìn thấy tên Tưởng Tinhnày nữa!

Lúc này trong Luyện Tinh Điện đã lục tà lục tục ngồi xuống không ít người, mọi người đều rất yên tĩnh, yên tĩnh chờ phu tử tới giảng bài.

Đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, chỉ thấy mọi người đang vây quanh một thanh niên áo trắng ngoài cửa.

Thanh niên kia bộ dáng không tồi, một bộ đồ trắng muốt sạch sẽ chỉnh tề, chắp tay đứng, rất có phong thái.

Lúc này có kha khá đệ tử áo xanh đang tâng bốc: “Công Tôn sư huynh lâu lắm rồi không đến Luyện Tinh Điện, nghe nói huynh đã tăng tới cấp ba rồi.”

Thanh niên áo trắng chính là Công Tôn Quý bị hắt hủi trong Tàng Bảo Các, hắn cười nói: “Chẳng qua may mắn thành công một lần ấy mà.”

Đệ tử áo xanh lập tức nịnh hót: “Huynh khiêm tốn quá, nên biết rằng may mắn cũng là một loại năng lực, mà trong luyện tinh thuật lại càng phù hợp với câu trên.”

Cấp bậc trong luyện tinh thuật căn cứ theo số lượng luyện tinh để phân cấp, chỉ cần có thể thành công thăng lên một sao, thì được tính là luyện tinh sư cấp một, nếu có thể khiến cho cùng một món đồ thăng hai sao thì là cấp hai, cứ tiếp tục như vậy, dù cả đời chỉ có duy nhất một lần thành công thăng từ tám sao lên thành chín sao, thì cũng xứng đáng là luyện tinh sư cấp chín rồi, đủ để thấy, tỷ lệ thành công thấp đến đáng sợ.

Công Tôn Quý thí nghiệm cả trăm lần, phí phạm biết bao nguyên vật liệu, mãi mới khiến một viên bổ khí đan thăng lên ba sao, mặc dù một viên bổ khí đan cho dù có thăng lên ba sao thì công dụng cũng không hơn là bao, nhưng về mặt ý nghĩa thì hoàn toàn khác hẳn, viên bổ khí đan này chỉ là một vật để tượng trưng, tượng trưng cho thân phân luyện tinh sư cấp ba của hắn, đại biểu cho hắn không chỉ có tư chất ngạo nghễ với người ta, mà đến vận may cũng hơn người khác rất nhiều!

Từ lúc Công Tôn Quý rời khỏi Tàng Bảo Các, suy sụp một hồi, hắn luôn tự đánh giá mình quá cao, ngay cả đệ tử Cực Phong cũng khinh thường, đâu có ngờ được rằng lại có ngày mình mất hết mặt mũi trước những đệ tử mới nhập môn kia!

Mặc dù sau chuyện đó hắn phát hiện pháp khí cấp thấp vẫn sẽ lượn lờ bám theo hắn, nhưng trò cười ở Tàng Bảo Các người người đều biết cả, muốn vãn hồi lại danh dự từ pháp khí thì lại phải đợi thêm ba năm nữa.

Nhưng Công Tôn Quý không chờ được, hắn thức suốt mấy đêm, tiêu tốn biết bao nhiêu linh thạch tích cóp, cuối cùng cũng luyện được viên bổ khí đan này thăng lên ba sao!

Đây hoàn toàn là nhắm mắt dùng tiền luyện ra, nhưng Công Tôn Quý rất hài lòng, bổ khí đan lên đến ba sao đẹp phi phàm, ai nhìn thấy cũng đều phải ngạc nhiên thán phục, nên biết rằng dù là điện chủ Luyện Tinh Điện thì cũng chỉ là luyện tinh sư cấp bốn mà thôi.

Được đám người xung quanh tâng bốc khiến tâm tình Công Tôn Quý cực tốt, khói mù bao phủ mấy ngày liền trong lòng cũng tan đi không ít, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, thi thoảng phụ họa thêm mấy câu, phát huy bốn chữ “Vân đạm phong khinh” lên đến trình độ cao nhất.

Sau đó… hắn nhìn thấy bộ đồ đen chướng mắt kia.

Thẩm Tiêu Vân!

Theo bản năng trong đầu Công Tôn Quý lập tức hiện lên ba chữ kia.

Nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra đó không phải Thẩm Tiêu Vân, thanh niên bận đồ đen trước mặt hắn cũng từng nghe tên, con riêng của Quân gia, tên là Quân Báo, tư chất cực cao, đơn linh căn hệ lôi khiến người người hâm mộ, nhưng tính tình lại nóng nảy dễ cáu giận, do ra tay đánh đồng môn bị thương mà bị đuổi khỏi Cực Phong, lưu lạc tới Khí Phong.

Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn thấy Tô Hàn.

Công Tôn Quý chợt nheo mắt lại, là Tô Hàn ha, tên bạn nối khố mà Thẩm Tiêu Vân một lòng muốn bảo vệ.

Không ngờ hắn lại tới đây luyện tập luyện tinh thuật, đúng là chẳng tốn chút sức lực, không trả thù được Thẩm Tiêu Vân, vậy thì để Tô Hàn chịu nhục cũng không tồi, dù sao cũng đều là cùng một giuộc.

Công Tôn Quý liếc nhìn Tô Hàn đang ngồi ngay ngắn trên linh tú bồ đoàn. Tâm tình càng tốt hơn.

Chắc hẳn Tô Hàn vào được Luyện Tinh Điện đã phải tốn rất nhiều công sức, vậy hắn sẽ khiến cho y mất niêm tin ngay từ buổi giảng đầu tiên, từ giờ trở đi không dám bước một bước vào luyện tinh điện nữa!

Tô Hàn cũng nhìn thấy Công Tôn Quý, hắn đảo mắt qua là biết tiểu tử này chẳng có ý tốt.

Tuy rằng hắn không thích so đo với tiểu bối, nhưng Công Tôn Quý lại cứ gây chuyện hết lần này tới lần khác, nếu hắn mặc kệ không để ý tới, thì cũng mất trách nhiệm của tiền bối quá đi.

Chăng bao lâu sau, phu tử giảng bài đã tới, hắn là đệ tử thân truyền dưới chướng của điện chủ Luyện Tinh Điện, nhìn mới chừng ba mươi tuổi, nhưng thực ra đã trúc cơ từ lâu, dung mạo chậm lão hóa, bây giờ đã gần tám mươi tuổi rồi.

Ánh mắt hắn hiền hòa, rất ân cần với những để tử trẻ tuổi này: “Hôm nay có nhiều sư đệ mới vào điện lần đầu, ta sẽ nói qua một chút về những kiến thức căn bản của luyện tinh.”

Chỗ này không ai có ý kiến thắc mắc gì, phu tử giảng bài quy củ, từ nguồn gốc của luyện tinh cho đến tác dụng rồi nguyên lý đều rất từ tốn, cực kỳ kiên nhẫn.

Tô Hàn nghiêm túc lắng nghe, dù với hắn mà nói, trong những điều này có rất nhiều chỗ sơ hở và thiếu sót, nhưng những kiến thức này dành cho người mới học thì đủ rồi, nếu bổ sung vào những chỗ sơ hở, trái lại sẽ trở nên tối nghĩa khó hiểu hơn.

Sau nửa canh giờ, phu tử nói: “Tiếp theo, mọi người tự mình thực hành thử, đệ tử mới vào điện đừng quá lo lắng, con đường luyện tinh này quan trọng về thực tập, thất bại bao nhiêu lần cũng chớ nản lòng, chỉ cần tâm tính ôn hòa, tin tưởng bản thân, tỷ lệ thành công nhất định sẽ tăng lên quãng lớn.”

Ngay lúc này, Công Tôn Quý mở miệng nói: “Phu tử, để đệ đi phân phát nguyên liệu cho các sư đệ nhé.” Đây cũng là quy củ trước giờ, các sư huynh cấp bậc cao cấp nguyên liệu thăng sao cho các sư đệ sẽ có hiệu quả khích lệ nhất định, nhất là Công Tôn Quý lại vừa mới thăng lên cấp ba, nếu nhận được khích lệ của hắn, ưu thế trong lòng không thể khinh thường.

Phu tử mỉm cười nói: “Vậy làm phiền công tôn sư đệ rồi.”

Công Tôn Quý vất vả nhận công việc này là vì có âm mưu, lúc hắn đi qua chỗ Tô Hàn, cố ý tráo đổi tinh đồng khoáng cho nhau.

Nguyên liệu để luyện được một sao tổng cộng có năm loại, nguyên liệu chính có ba thứ, tinh đồng khoáng là nguyên liệu phối hợp, vốn chỉ to bằng cái móng tay, nên rất dễ bị xem nhẹ, có điều điều kiện luyện tinh thuật rất ngặt nghèo, nguyên liệu thiếu một món cũng không được, cho dù là nguyên liệu phối hợp, thiếu nó cũng sẽ làm giảm tỷ lệ thành công đi vô cùng nhiều.

Thật ra thì luyện một sao cũng không khó, nhất là đối với những người mới học, chỉ cần thao tác chuẩn xác, căn bản đều thành công. Nguyên nhân lớn nhất trong đó là người mới học còn chưa được nếm mùi thất bại, chưa hiểu sự đáng sợ của luyện tinh thuật, trong trại thái nghé con mới sinh không sợ cọp, rất dễ dàng thành công.

Nhưng nếu lần đầu luyện tinh đã thất bại, sau này muốn thành công thì sẽ phải cố gắng gấp mấy lần người khác, đây chính là một vọng tuần hoàn, tâm thái càng tốt thì càng thành công, tâm thái càng không tốt càng dễ thất bại, nếu cứ thất bại hết lần này tới lần khác, tâm thái sẽ kém đến bùng nổ, đến lúc đó hoàn toàn mất lòng tin, vậy thì con đường luyện tinh thuật này coi như vô vọng rồi.

Hành động này của Công Tôn Quý không thể nói là không âm hiểm, hắn thực sự muốn hủy hoại Tô Hàn.

Tiếc rằng Tô Hàn này không phải Tô Hàn ấy, thân là một luyện tinh thánh sư với tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm, đừng nói là thiếu một khối tinh đồng khoáng, cho dù cả ba nguyên liệu chính đều bỏ nhà ra đi, hắn cũng có thể khiến cho viên bổ khí đan này lên tới chín sao.

Hành vi này của Công Tôn Quý hoàn toàn là phí công vô ích.

Lão thần Tô Hàn ung dung chờ mọi người cùng luyện tinh, kết quả thanh niên ngồi phía trước hắn đột nhiên quay lại, mặt cứng đơ đơ, ánh mắt sắc bén, nội dung nói rất bình thương, nhưng chất giọng lại khiến người ta không dám xu nịnh: “Tinh đồng khoáng trong nguyên liệu của ngươi không phải tinh đồng khoáng.”

Tô Hàn ngớ ra.

Quân Báo lại bổ sung: “Thiếu nguyên liệu, sẽ thất bại.”

Tô Hàn đương nhiên hiểu.

Nhưng Quân Báo cho rằng hắn không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục giải thích: “Lần đầu tiên thất bại, sau này sẽ liên tiếp thất bại.”

Tô Hàn nhìn ngũ quan có chút hung bạo này, quả thực không làm sao liên hệ được với lời hắn nói ra.

Quân Báo thấy hắn còn ngơ ngơ, thẳng thừng đưa tinh đồng khoáng của mình cho hắn: “Dùng của ta.”

Tô Hàn: “Vậy còn ngươi?”

Quân Báo nói: “Ta đã là cấp hai, thất bại một lần cũng không sao.”

Thất bại một lần quả thực không sao, nhưng thành công một lần tuyệt đối có thành tựu, luyện tinh chính là một quá trình tích lũy, mỗi một lần thành công đều không dễ dàng từ bỏ.

Tô Hàn nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Sao lại giúp ta?”

Quân Báo nhìn nhìn bộ đồ đen đại biểu cho Thập Tam Phong trên người hắn, nhả ra hai chữ: “Đồng môn.”

Tô Hàn ngẩn ra, rồi phì cười nói: “Đa tạ sư huynh, nhưng không việc gì, đệ không cần tinh đồng khoáng.”

Quân Báo cau mày, ngũ quan vốn hung hãn càng thêm đáng sợ: “Thất bại không tốt.”

Tâm tinh Tô Hàn vui vẻ nói: “Tin tưởng đệ, tuyệt đối sẽ không thất bại.”

Thấy hắn tự tin như vậy, Quân Báo không nói thêm gì nữa, xoay người.

Tô Hàn đang định bắt đầu luyện tinh, liền bị người chọt chọt vào lưng.

“Tiểu sư đệ!”Tưởng Tinh thì thầm gọi tên hắn.

Tô Hàn nghe thấy cách xưng hô này, gân xanh giữa trán giật giật.

Tưởng Tinh hỏi: “Quân Báo không ăn hiếp đệ chứ? Ta thấy hắn hết trừng đệ lại cau mày, đệ phải thật cẩn thận đó…”

Tô Hàn không quay đầu lại, không thèm quan tâm tới y.

Tưởng Tinh chính là một tên lắm lời, không ai trò chuyện với mình cũng có thể nói hơn mấy canh giờ: “Đệ cũng không cần sợ, thật ra thì Quân Báo không đáng sợ vậy đâu, mấy lời đồn đãi ngoài kia toàn là bịa đặt vô căn cứ cả, đừng coi là thật, nhưng đệ cũng phải chú ý chút, có thể không đụng chạm thì tuyệt đối đừng đụng chạm, chúng ta đối nhân xử thế, coi trọng khiêm tốn bình thuận, ngàn vạn lần không nên chọc vào…”

Mắt thấy y sắp sửa nói thành một bài văn bát cổ*vế đối ngay ngắn, Tô Hàn trực tiếp cắt lời y: “Ta biết rồi.”

Tưởng Tinh chưa thỏa mãn, nhưng phát hiện phu tử đang trừng mình, đành phải ngậm miệng, lại chọt Tô Hàn mấy cái nói: “Tiểu sư đệ cố gắng lên, chờ đệ luyện tinh thành công, A Khôi liền thuộc về đệ!”

Tô – luyện tinh thánh sư – Hàn trước vô cổ nhân hậu vô lai giả (ý chỉ người trước kẻ sau không ai bằng)  lần đầu tiên cảm thấy mối nguy cơ to lớn.

Nhớ lại thanh loan đao xám xìn xịt cay mắt kia, hắn cảm thấy mình không chừng sẽ thực sự luyện tinh thất bại mất…

So với hãm hại của Công Tôn Quý, loan đao xấu xí kia lại càng đáng sợ hơn!

Thời gian luyện tinh ngắn ngủi, căn bản chỉ cần nửa khắc là có thể hoàn thành thuận lợi.

Nguyên liệu đều là những thứ tốt nhất, ngay cả nguyên liệu phối hợp cũng không chút sai sót, cho nên lần lượt có người thành công, phu tử hào phóng khen ngợi, những đệ tử kia ai nấy đều mặt mày hớn hở, trạng thái tốt đến mức dường như có thể lập tức đột phá cấp hai.

Dĩ nhiên cũng có người thất bại, phu tử cũng không trách cứ, chỉ ôn tồn dặn dò mấy câu, nói qua về nguyên nhân thất bại, còn khích lệ một hồi, những đệ tử này cũng đều phấn chấn, tổng kết kinh nghiệm, đợi lần luyện tinh sau.

Trong Luyện Tinh Điện không khí hòa thuận, chỉ có không khí bên Tô Hàn có chút ngưng trọng.

Nguyên nhân không phải ở hắn, Quân Báo ngồi trước bàn hắn thất bại, người này dáng dấp vốn hung thần ác sác, lúc này do luyện tinh thất bại mà chau mày, hai mắt đăm đăm, nhìn chòng chọc đống bột trên bàn, thần thái dọa hãi cả tâm hồn.

Phu tử do dự nửa ngày, lấy hết dũng khí tiến lên, vốn định theo thông lệ an ủi đôi ba câu, kết quả còn chưa kịp mở miệng, Quân Báo đã ngẩng phắt đầu, hai bên đối mặt, phu tử thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Phu tử kinh sợ không thôi, giãy giụa nửa ngày cũng không dám tiến lên bắt chuyện, Quân Báo lặng lẽ thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đống bột càng ác liệt hơn.

Từ phía sau Tô Hàn vỗ vỗ hắn, Quân Báo chợt quay đầu.

Trong chớp nhoáng ấy, vô số người đều hít sâu, tất cả đều nhất trí cho rằng Tô Hàn toi rồi, sẽ bị đánh chết, nhất định sẽ bị bạo quân nổi khùng bóp vỡ đầu!

Nhưng Tô Hàn vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí còn cười một cái, nhẹ giọng nói: “Sư huynh đã là cấp hai, thất bại một lần cũng không hề gì.”

Đây là lời Quân Báo vừa an ủi hắn cách đây không lâu, lúc này lại được Tô Hàn dùng lại để an ủi Quân Báo.

Quân Báo nhìn hắn một lúc rồi mới lên tiếng: “Ngươi nói đúng.” Nói xong hắn liền xoay người.

Xung quanh lập tức truyền tới tiếng bàn tán xôn xao.

Trơi ơi! Thiếu niên thật có dũng khí nha! “Khiêu khích” bạo quân mà lại không bị đánh chết!

Tưởng Tinh từ lúc mới bắt đầu liền an tĩnh một cách lạ lùng bỗng nhiên gào rú lên: “Thành công! Lão tử quả nhiên là thiên phú dị bẩm, lần đầu luyện tinh đã thành công!”

Tiếng tru của y quá lớn, toàn bộ người trong đại điện đều nghe rõ ràng, nhưng không ai nói ra mấy lời mất hứng, chỉ cúi đầu nín cười.

“Có cái gì mà phấn khởi? Lần đầu tiên luyện tinh vốn tỷ lệ thành công đã cực cao, thất bại mới khiến người ta kinh ngạc.” Công Tôn Quý ném ra những lời này xong liền không mặn không nhạt nhìn Tô Hàn.

Đây là nói cho Tô Hàn nghe, Công Tôn Quý đang tạo áp lực cho hắn.

Tô Hàn không để ý, nhưng Tưởng Tinh lại bất mãn: “Sao lại nói vậy chớ? Thành công chính là thành công, quan trọng gì nó là lần đầu hay lần thứ mấy!”

Công Tôn Quý khinh thường nói: “Người mới học không có tư cách phản bác ta, chờ ngươi lần kế lại tiếp tục thành công thì hẵng nói.”

Tưởng Tinh: “Huynh…”

Y còn chưa nói xong, Tô Hàn bỗng nhiên quay đầu nói: “Vậy ngươi liền làm thêm lần nữa đi.”

Tưởng Tinh không kịp phản ứng.

Tô Hàn đẩy nguyên liệu của mình tới trước mặt Tưởng Tinh nói: “Thành công thêm lần nữa.”

Tưởng Tinh trợn tròn mắt: “Cái này…cái này…” Tuy y thành công rất hả hê, nhưng thực lòng cũng hiểu, việc luyện tinh này khởi đầu dễ dàng hậu kỳ khó khăn, bây giờ thành công lần sau muốn thành công nữa không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa.

Tô Hàn nhìn y chăm chú: “Sợ gì, thất bại tính vào ta.”

“Hả?”Tưởng Tinh không phản ứng kịp.

Tô Hàn nói: “Đây là nguyên liệu của ta, nếu ngươi thất bại, cứ coi như là ta thất bại.”

Công Tôn Quý cười: “Tô Hàn, ngươi đúng là không có lòng tin vào bản thân.”

Tô Hàn quay đầu nhìn hắn, sửa lại: “Ta là có lòng tin với Tưởng Tinh.”

Tên lắm lời Tưởng Tinh lập tức khẩn trương, mợ nó, chuyện gì thế này!

Mắt Công Tôn Quý chợt lóe, mở miệng nói: “Vậy đi, chúng ta đánh cuộc.”

Tô Hàn nói: “Đánh cuộc gì?”

Công Tôn Quý lấy ra một đôi ngọc bội song tử toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Nếu luyện tinh thành công, đôi ngọc bội này sẽ đưa cho các ngươi, nếu thất bại…” Công Tôn Quý nhếch nhếch khóe miệng noid: “Các ngươi liền quỳ xuống xin lỗi vì sự cuồng ngạo của mình.”

Không đợi Tô Hàn mở miệng, Tưởng Tinh đã giành trước: “Ai thèm cái ngọc bội nát đó của ngươi? Kiểu đánh cuộc chắc chắn sẽ thua này, ai thèm…”

“Được thôi.”Tô Hàn nói.

Tưởng Tinh vội vàng kéo tay áo Tô Hàn lại nói: “Sư đệ đệ đừng kích động, hắn đang khiêu khích đệ đó.”

Mặc dù Tô Hàn không vừa ý cứ một tiếng lại một tiếng sư đệ của Tưởng Tinh, nhưng mang ra so sánh, chỉnh đốn Công Tôn Quý vẫn quan trọng hơn chút: “Chúng ta không cần ngọc bội của ngươi, nếu luyện tinh thành công, ngươi cũng chỉ cần quỳ xuống xin lỗi Tưởng Tinh thôi.”

Công Tôn Quý cả giận nói: “Ngươi lại dám bảo ta quỳ với một tên đệ tử Hạ Phong rác rưởi?”

Tô Hàn mỉm cười: “Có đánh cược không?”

Công Tôn Quý tuy tức giận, nhưng lý trí vẫn còn, đầu tiên Tưởng Tinh tuyệt đối không thể nào thành công liên tiếp hai lần, chưa kể trong đống nguyên liệu của Tô Hàn bị thiếu tinh đồng khoáng, Tưởng Tinh cứ thế mà dùng, cản bản thất bại trăm phần trăm, đây là một trận đánh cuộc hắn chắc chắn sẽ thắng, sao lại không cược chứ?

“Cược, nếu Tưởng Tinh có thể thành công, ta không chỉ quỳ xuống xin lỗi các ngươi, mà ngọc bội cũng cho các ngươi luôn, hơn nữa…” Vừa nói, hắn vừa cầm một cái môn bài màu xanh từ túi Càn Khôn ra, “Môn bài của Vạn Thú Viên này ta cũng cho các ngươi, tránh để người ta bảo ta ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Hành động này của hắn thật ra hoàn toàn là để khoe khoang, Vạn Thú Viên tuy không phải ba năm mơi mở một lần như Tàng Bảo Các, nhưng môn bài của nơi này lại có một ý nghĩa khác, có môn bài mới có thể vào bên trong chọn linh thú. Rất nhiều lúc linh thú còn hữu dụng hơn pháp khí nhiều, nếu may mắn chọn trúng một con linh thú phi hành, vậy chẳng cần ngựkiếm cũng có thể được thể nghiệm thử cảm giác phi hành là thế nào.

Có điều môn bài của vạn thú viên rất khó lấy, cái này không chỉ cần rất nhiều điểm công hiến, mà còn cần tu vi vượt qua kỳ kiểm tra.

Công Tôn Quý lấy môn bài ra, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện Tưởng Tinh sẽ thành công, hắn chỉ là muốn nghe tiếng kinh ngạc của đám người xung quanh thôi.

Dẫu sao đệ tử chưa Trúc Cơ mà đã có tư cách có linh thú rất hiếm!

Mà hắn lại là một trong số rất hiếm đó.

Công Tôn Quý nhìn Tưởng Tinh nói: “Bắt đầu đi.”

Thanh niên Tưởng Tinh thần kinh thô không để tâm chuyện gì chưa khi nào lại khẩn trương như bây giờ. Mịa nó chớ! Biết rõ sẽ thua sao lại còn muốn đánh cược? Sao thành công được chứ? Tuyệt đối không thể! Hắn quỳ xuống xin lỗi thằng cháu trai này cũng không hề gì, dù sao y cũng không để ý mấy cái đó, nhưng Tô Hàn tin tưởng y như vậy, vậy mà y lại phá hỏng, mợ nó mất mặt quá đi!

Người còn một hơi thở, thà mất mạng không mất mặt nha!

Tưởng Tinh khẩn trương tay cũng run run, Công Tôn Quý liếc mắt một cái, cười nhạo, biết y nhất định sẽ thua.

Người xung quanh cũng cho là vậy, luyện tinh rất coi trọng tâm thái, hoảng loạn như vậy, không tự tin như vậy, nếu thành công, cả đám bọn họ sẵn sàng quỳ xuống gọi y một tiếng đại thần.

Chỉ có Tô Hàn xoay người, đối mặt với Tưởng Tinh nói: “Yên tâm, sẽ không thất bại.”

Tưởng Tinh ngước mắt cũng đối mặt với hắn, lúc nhìn vào đôi con ngươi đen láykia, lại vô hình có cảm giác tâm thần kiên định.

Sẽ không thất bại… đúng vậy, tuyệt đối sẽ không thất bại!

Tưởng Tinh bình ổn tâm trí, bắt đầu từng bước phối hợp nguyên liệu, luyện tinh cho viên bổ khí đan kia.

Y vẫn cực kỳ khẩn trương, những người lão luyện đứng xung quanh xem rõ ràng nhìn ra có vài chỗ y làm rất không thỏa đáng, hơn nữa bọn họ còn nhận ra tinh đồng khoáng trong đống nguyên liệu kia đã bị một thứ khác thay thế, như vậy thì khả năng thất bại sẽ rất cao…

Ai cũng không phát hiện, lúc luyện tinh sắp kết thúc, ngón tayTô Hàn khẽ lướt qua viên bổ khí đan.

Nửa khắc đồng hồ sau, Tưởng Tinh hoàn thành một bước cuối cùng, nỉn thở ngưng khí trợn mắt nhìn chằm chằm viên bổ khí đan này.

Ngoài y ra còn có rất nhiều quần chúng vây xem cũng đang nhìn chằm chằm vào nó, bọn họ đều mong đợi có kỳ tích xuất hiện.

Thế mà Công Tôn Quýngay cả nhìn cũng lười, trăm phần trăm thất bại, nếu mà thành công, hắn liền ăn hết toàn bộ bàn trong Luyện Tinh Điện này!

Phu tử cũng liên tục lắc đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng tiến lên ản ủi Tưởng Tinh…

Đột nhiên, ngay lúc Công Tôn Quý nhếch mép chuẩn bị hưởng thụ được hai người quỳ lạy, viên bổ khí đan bình thường không có gì lạ kia chợt lóe kim quang, thình lình xuất hiện một ngôi sao như ẩn như hiện.

“A a a a a a a a a a a  a!” Mặt Tưởng Tinh đỏ bừng, nhẩy cẫng lên, “Lão tử thành công rồi!”

Công Tôn Quý không thể tin nổi: “Sao, sao có thể chứ?”

Tưởng Tinh rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm giác khẩn trương, khôi phục bộ dáng ba lăng nhăng, y rướn người giơ bổ khí đan lên, di một vòng quanh điện: “Nào nào nào, mọi người cùng làm chứng, bổn thiếu gia khí vận phi phàm, có lẽ là trời sinh đã thích hợp luyện tinh, chẳng sợ sai lầm, chẳng sợ áp lực, vẫn có thể thành công… haiz,” Y gật gù đắc ý nói, “Chẳng còn cách nào, ông trời có khuynh hướng thích không nói phải trái như vậy, thật ra thì ta cũng không cảm thấy mình sẽ thành công, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để quỳ xuống rồi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ…”

Y vốn ba láp ba xàm, lúc này lại được được nước làm tới trời cao, miệng không ngừng: “Nói thật, lần này trạng thái của ta không tốt, nếu như trạng thái tốt, làm việc không phạm phải sai lầm, há chẳng phải sẽ luyện tình thành công trăm phần trăm sao?”

Vòng một vòng, rốt cuộc y cũng đã tới trước mặt Công Tôn Quý, y vừa đưa tay mò ngọc bội và môn bài vừa cười híp mắt nói: “Sư huynh à, đã đến lúc quỳ xuống nói xin lỗi.”

Trên mặt Công Tôn Quý một hồi xanh một hồi trắng, đến tận giờ hắn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong kinh hãi.

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

Tuyệt đối không có bất kỳ người mới học nào có thể thành công liên tục hai lần, việc này chưa từng xuất hiện trong lịch sử luyện tinh! Huống chi nguyên liệu kia còn không hoàn chỉnh! Một tên hỗn tiểu tử gia cảnh sa sút như Tưởng Tinh sao có thể có vận may như vậy? Không thể nào!

Mặt Công Tôn Quý tái mét, Tưởng Tinh lại lấy viên bổ khí đan lúc trước ra, hai viên bổ khí đan lắc la lắc lư trước mặt Công Tôn Quý: “Sư huynh, huynh cũng đừng bảo đệ ăn gian, hai viên bổ khí đan đều ở đây, tuyệt đối là hàng thật, không lừa già dối trẻ! Sư đệ ta là một người đàng hoàng, huynh cũng không cần ba quỳ chín lạy, miễn cưỡng làm một cái ‘cúi đầu quỳ lạy’ là được rồi.”

“Nói ra sư huynh quỳ cũng không oan, với thực lực này của sư đệ ta, sau này tám phần là sẽ có tiền đồ lớn, huynh sớm quỳ một cái, cũng coi như sớm được dính tý hương thơm.” Nói xong, y khà khà cười vang, tiếng cười ma mị lượn quanh xà nhà, e rằng thời gian dài sau đó Luyện Tinh Điện vẫn sẽ bị bao phủ trong tiếng cười này.

Ưu điểm cửa việc có một đồng đội miệng thiếu đòn chính là có thể sảng khoái mà nhìn đối thủ bị chọc tức đến xì khói.

Mặc dù Công Tôn Quý giả bộ khoe khoang, nhưng suy cho cùng cũng có chút đầu óc, hắn trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nội dung đánh cược là luyện tinh thành công,” Vừa nói hắn chợt quay đầu nhìn Tô Hàn, “Lúc đó là nói với ngươi.”

“Cho nên phải là Tô Hàn độc lập luyện tinh thành công, các ngươi mới tính là thắng!”

Hắn vừa nói lời này ra, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Công Tôn Quý đúng là có lưu lại chỗ sơ hở trong lời nói như vậy, nhưng hắn không ngờ rằng mình lại chật vật đến mức phải dùng đến nó.

Thực ra việc này rất không thỏa đáng, dù hắn nói không sai, cho dù Tô Hàn có luyện tinh thất bại, dù hắn thắng cược, nhưng rốt cuộc vẫn không được lòng người, chưa biết chừng còn bị người ta phỉ nhổ.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn tuyệt đối không thể quỳ xuống với mấy tên rác rưởi này được, cũng quyết không thể để mất tấm môn bài của Vạn Thú Viên mà mình trăm cay nghìn đắng mới tranh đoạt được!

Đệ tử chung quanh vì ngại địa vị của Công Tôn Quý, tuy không phục lắm, nhưng không ai dám lên tiếng.

Nhưng Quân Báo không trong số đó, hắn chợt đứng dậy, đang định mở miệng, Tô Hàn đã cản lại, hắn hơi ngẩng đầu nhìn Công Tôn Quý: “Ngươi chắc chắn?” *Văn bát cổ:

Bát =  8, cổ = bắp vế. Bát cổ là lối văn 8 đoạn, ở những đoạn 4, 5, 6, 7 đều có 2 vế đối nhau, tổng số là 8 vế. Cũng gọi là văn biền ngẫu = có đối mà không có vần (biền = 2 con ngựa chạy song đôi).

Quy tắc bố cục văn Bát cổ:

1 – Phá đề: giải nghĩa đầu bài (lời của mình).

2 – Thừa đề: bắt đầu vào lời người xưa nói.

3 – Khởi giảng: đại ý của đề mục.

4 – Tiền cổ: vào bài, phải có hai vế đối nhau.

5 – Trung cổ: thích thực rõ nghĩa đầu bài, hai vế đối nhau.

6 – Hậu cổ: tán rộng nghĩa đầu bài, hai vế đối nhau.

7 – Kết cổ / Thái cổ = tóm tắt các ý trên, hai vế đối nhau.

8 – Thúc đề: thắt chặt đầu bài (1).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.