Bất Ái

Chương 32




Đêm hôm đó Mễ Nhu trở về phòng dành cho người hầu, phòng rất rộng, mỗi một phòng như vậy sẽ có mười người, ai cũng sẽ có chăn nệm riêng của mình để trải lên sàn ngủ.

Chỗ của Mễ Nhu nằm ở một góc tường, khi Mễ Nhu bước vào thì dường như không có ai thèm quan tâm đến cô, cho dù có quan tâm thì cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt xem thường.

Mễ Nhu nghĩ mình không động đến bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không động đến mình, cho dù có bị ghét cũng không sao. Nhưng khi cô trở về chỗ của mình thì mới phát hiện chăn nệm của mình đều đã bị ướt, không thể ngủ được nữa.

“Xin lỗi nha! Lúc nãy chúng tôi đùa giỡn làm đổ nước lên chăn của cô, cô sẽ không giận đâu phải không?” Một nữ hầu nói với giọng đùa cợt, một chân thành hay cảm thấy có lỗi cũng không có.

Nhã Thư đưa mắt nhìn cô và nở nụ cười khinh khi, không hề giấu giếm dù chỉ một chút: “Cô ta sẽ không giận đâu, cô ta làm gì có quyền đó. Sao hả? Nếu cảm thấy uất ức thì cô cứ việc đi nói với ông chủ đi. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô, nếu cô cứ tiếp tục trơ trẽn như vậy, sớm muộn gì cũng nhận về quả đắng thôi, Hàn tiểu thư sẽ không tha cho người dám cướp đàn ông của cô ấy đâu.”

Một nữ hầu khác tiếp lời: “Còn không phải? Làm gì có ai để cho một người hầu lấn lướt mình chứ, hơn nữa cô ấy còn là một tiểu thư giàu có. Nếu mà là tôi á hả, tôi cũng sẽ dạy cho con hồ ly tinh đó một trận, ai bảo cô ta dám ve vãn người đàn ông của tôi.”

“Ha ha ha ha! Xem cô kìa, sao lại nói vậy? Cô doạ cô ta xanh mặt rồi kìa.”

Nói xong bọn họ cùng nhau cười phá lên, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Mễ Nhu.

Mễ Nhu siết chặt tay vào chăn, cô không nói lời nào, sau đó thì xếp gọn chăn đệm bỏ vào một góc còn bản thân thì nằm co ro dưới sàn nhà lạnh lẽo.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Cô xoay mặt vào tường, xem như không nghe thấy những lời cười đùa, khó nghe của bọn họ và nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một lát sau, khi ánh đèn tắt, xung quanh tối ôm, không một tiếng động, cô mở mắt ra, cuộn tròn người lại như một quả bóng, âm thầm rơi nước mắt.

Ở nơi này, có vẻ như không có ai thật sự xem cô là con người, Chu Thế Tước thì xem cô như một cái thùng rác để trút giận, vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực, không vui; còn bọn họ thì lại xem cô chẳng khác gì súc vật, có thể tùy ý đem ra làm vật tiêu khiển, làm trò vui.

Mễ Nhu mím chặt môi, mặc cho nước mắt cứ tiếp tục rơi, để cho cái lạnh lẽo và bóng tối gặm nhấm lấy cơ thể cô, nuốt chửng cô, vừa bất lực lại vừa mệt mỏi, thậm chí cô còn có cảm giác như… bản thân sắp bị nhấn chìm xuống đáy biển, cơ thể không ngừng run rẩy.

Ngày hôm sau, trạng thái của Mễ Nhu không tốt cho lắm, cảm giác vô lực, cơ thể mệt mỏi, đầu thì lại đau nhức khó chịu.

Mễ Nhu đang dọn dẹp trong phòng thay đồ của anh thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, không thể đứng vững, không còn cách nào khác, cô đành ngồi dựa vào tường, nghỉ ngơi một lát.

Nhưng chỉ một lúc sau cô lại ngủ quên mất.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa vang lên, Chu Thế Tước chậm rãi bước vào, anh định thay quần áo chuẩn bị đến công ti, không ngờ lại nhìn thấy cô đang ngủ ở đây.

Cô ngồi co ro ở một góc, tay ôm chặt lấy cây chổi lông gà, hơi thở có phần nặng nhọc, mày cau chặt trông vô cùng khó chịu.

Anh ngắm nhìn cô rất lâu nhưng lại không có ý định đánh thức cô dậy, thậm chí còn xem cô như không khí, thản nhiên thay quần áo.

Khi anh chuẩn bị rời đi đã nán lại vài giây, nhìn thấy cô gật gù, anh không nhịn được mà cúi người xuống vươn tay ra đỡ lấy cằm cô, không ngờ lại phát hiện ra cơ thể cô nóng hổi, dường như là đã bị cảm.

Chu Thế Tước tặc lưỡi, anh lấy cây chổi trong tay cô ra và bế cô lên, đưa cô về phòng mình.

Vô tình, quản gia đã nhìn thấy, chú ấy nhanh chóng bước đến: “Cô ấy sao vậy?”

“Có lẽ là bị sốt rồi, tôi đưa cô ấy về phòng.”

“Khoan đã thiếu gia, tốt hơn hết là cậu vẫn nên giao cô ấy cho tôi đi, tôi sẽ đưa cô ấy về phòng của người hầu. Không phải cậu còn phải đến công ti sao?”

“Tề quản gia, chú bị sao vậy? Có phải là chú có điều gì muốn nói không?” Anh lạnh giọng, mày nhíu lại lộ vẻ bất mãn.

Tề quản gia thở dài, khó xử nói: “Cậu cứ như vậy, nếu để cho Hàn tiểu thư biết được sẽ không hay đâu. Hơn nữa cô ấy cũng chỉ là một người hầu, ông chủ mà qua lại với người hầu nhất định sẽ bị dị nghị. Cậu không thể hủy hoại bản thân chỉ vì cô ấy giống với một người, không lẽ người đó còn chưa đủ khiến cậu đau khổ sao, bây giờ lại xuất hiện thêm một thế thân?”

“Tề quản gia!” Chu Thế Tước tức giận, trong đôi mắt tràn ngập sát khí: “Tôi không phải là một kẻ ngốc, tôi biết mình đang làm gì.”

Nói xong anh lạnh lùng cất bước, ngay cả Tề quản gia cũng không khuyên nổi anh, chỉ có thể lắc đầu thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.