Nàng đã nhiều lần nhìn thấy phụ thân, Nhị thúc và Nhị biểu ca nói chuyện với nhau, giống như những người cùng thế hệ, rất tôn trọng và thậm chí mang theo một ít sợ hãi. Diệp Thần Tuyết nghĩ không ra đây là vì sao, nàng cũng không muốn nghĩ. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhị biểu ca, thì đã thích hắn rồi, phụ thân đã từng cảnh báo nàng, nói rằng hắn không phải là một người tốt.
Tuy nhiên, thích là thích, làm sao có thể chú ý nhiều như vậy? Nhị biểu ca không những thanh tú như ngọc mà còn tài hoa hơn người, nàng là đích tôn nữ của Diệp gia, cũng xứng đôi.
"Đại tiểu thư?" Hổ Tử nhìn chủ tử của mình, cúi đầu nói: "Nô tài đã nói người đang dùng bữa, chỉ là Đại tiểu thư khăng khăng muốn tiến vào. Ngăn không được..."
Cố Vọng Thư xua tay, bảo Hổ Tử đi xuống, đứng dậy hỏi: "Biểu muội lúc này tới đây, là vì chuyện gì?"
"Thế nào? Muội không được đến chỗ của Nhị biểu ca sao?" Diệp Thần Tuyết trong lòng nổi giận, không biết vì sao lại xông đến, nói chuyện không kiêng nể. Dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này ăn cơm cùng Nhị biểu ca không phải là nàng...
"Dựa vào cái gì nàng ấy có thể tới được, muội lại được không?"
Tân Hà thấy mũi nhọn đột nhiên chỉ về phía mình, hai mắtmở to, đây được tính là vạ đến cá dưới ao(*)?
(*)Vạ đến cá dưới ao: Nguyên văn城门失火, 殃及池魚 dựa theo tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước.
Đôi mày của người thanh niên nhíu lại, ở trước mặt hắn, lại còn có người dám "bắt nạt" nàng, vậy thật đúng là đã thành trò cười. Hắn nhìn về phía đại nha đầu bên cạnh Diệp Thần Tuyết, lớn tiếng mở miệng: "Kéo nàng ấy đi."
Nha đầu kia sửng sốt một chút, nhìn Đại tiểu thư bên cạnh, không dám động đậy.
"Không nghe thấy lời của ta nói sao?"
Trên người của người thanh niên có khí thế của người quyền cao chức trọng rất đáng sợ, nha đầu kia bị chấn động như vậy, không quan tâm gì nữa kéo tiểu thư nhà mình đi ra ngoài.
Vành mắt Diệp Thần Tuyết đều đỏ lên, nàng có khi nào chịu tủi thân như vậy. Khi bình thường, Nhị biểu ca tuy rằng đối với nàng cũng lạnh lùng, nhưng hắn đối với người khác cũng như vậy... Nói chuyện giận dữ như thế, đây là lần đầu tiên. Đều trách con nha đầu chết tiệt kia!
Nhất định phải nghĩ biện pháp chỉnh đốn nàng! Diệp Thần Tuyết âm thầm cắn răng nói.
"Tứ thúc..." Tiểu cô nương bị sự bùng phát đáng sợ của Cố Vọng Thư làm kinh hãi.
Người thanh niên quay đầu xoa tóc mái nàng, "Ăn cơm thôi."
Tân Hà ăn đến bụng tròn trịa như vịt bị nhồi ăn, nàng đứng lên, cầu xin: "Tứ thúc, ta thật sự không ăn được nữa."
Trời đất ơi, nếu mỗi ngày cứ phải ăn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một đứa mập mạp, cũng may nàng không ở cùng một chỗ với Tứ thúc. Nghĩ đến đây, Tân Hà thở dài một hơi.
"Đứng lên đi dạo một chút." Cố Vọng Thư nhìn nàng ngồi liệt trên ghế bành, lắc đầu, bắt đầu ăn đồ ăn đã bị nguội.
"Chủ tử, để nô tài phân phó xuống, làm chút đồ mới cho người?" Hổ Tử nhìn thức ăn thừa trên bàn, nhịn không được mở miệng.
Người thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Không cần, ta vừa mới ăn một ít, đã hơi no rồi. Ăn thêm một chút nữa là được."
Hổ Tử cúi đầu đứng ở một bên, không nói lời nào.
Tân Hà nghe Tứ thúc nói xong, đi lanh quanh đến hành lang trong viện để tiêu cơm, nàng luôn có thói quen ngủ trưa, ước chừng nửa canh giờ sau, đã buồn ngủ không mở mắt được.
Vân Linh thương xót nàng, bèn đòi ghế bành với Hổ Tử, để cho nàng ngồi dưới hành lang ngủ một chút.
Cố Vọng Thư sau khi ăn cơm thì đi thư phòng, hắn viết phong thư bảo hộ vệ đưa ra ngoài, lúc trở về thì nhìn thấy tiểu cô nương từng chút từng chút... Ngủ thiếp đi.
Hắn khom lưng bế nàng lên và đi về phía gian tây.
Tân Hà mơ mơ màng màng nhận thấy mình bị người ta ôm, mùi của người đó rất quen thuộc, rất an toàn. Nàng theo bản năng ôm cổ hắn, nói chuyện không rõ: "Tứ thúc, sao ta cảm thấy người thoạt nhìn rất mệt mỏi... Người không hạnh phúc khi sống ở đây sao?"
Người thanh niên đột nhiên chấn động, hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong ngực, nàng nhắm chặt mắt, ngủ say. Sợ là căn bản không biết mình nói cái gì.
Mấy năm nay, hắn ở Diệp gia, mọi người đều chỉ nhìn thấy hắn tuổi trẻ có tài, một bước lên mây, lại có một phủ trấn quốc tướng quân mạnh mẽ làm hậu thuẫn... Hâm mộ hắn bây giờ có thể sống tốt như vậy... Nhưng chưa bao giờ có người để ý ở sau lưng hắn phải trả giá những gì, có vất vả hay không.
Chỉ có đứa nhỏ trong ngực này mới quan tâm hắn sống có mệt hay không.
Cố Vọng Thư hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đặt nàng lên giường La Hán, đắp chăn mỏng, rồi mới đi ra ngoài.
"Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nàng ấy ngủ rồi."
Vân Đóa, Vân Linh đứng ở cửa, nhìn tứ gia đi ra, đều gật đầu đồng ý. Tiểu thư từ nhỏ đã ỷ lại tứ gia, tứ gia cũng thật lòng đối tốt với tiểu thư. Các nàng rất yên tâm.
Vào khoảng giờ Thân, Cố Vọng Thư đang ở thư phòng xử lý công vụ, Hổ Tử tiến vào, "Chủ tử, Nhị gia trong phủ đến đây."
Người thanh niên sửng sốt, nói: "Mời vào đi."
Nhị cữu kiêng kỵ hắn, hắn đối với Nhị cữu cũng là như vậy? Mọi người đều là người thông minh, nói thẳng ra ngược lại càng dễ chung sống.
Diệp Cẩn Trạch mặc áo cổ tròn màu đỏ đi vào, ngồi trên một chiếc ghế bành chỉ có trong thư phòng.
Sau khi Hổ Tử dâng trà, thì lui xuống.
"Nhị cữu, hôm nay sao lại nhàn rỗi như vậy?"
Diệp Cẩn Trạch nhìn cháu trai có khuôn mặt tương tự mình, cười uống một ngụm trà, trả lời một nẻo: "… Bích Loa Xuân của con uống rất ngon, hương vị rất mát lạnh."
Cố Vọng Thư biết tâm tư của Nhị cữu, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Thánh thượng gần đây rất bất mãn với gia tộc của hoàng hậu, thái tử lại tầm thường chẳng có tài cán gì, sợ là sắp bị phế bỏ..."
Diệp Cẩn Trạch tiện tay đặt chén trà lên kỷ trà, "Cữu cữu ruột của hoàng hậu mấy năm gần đây thao túng triều cương, gần như đã dùng hơn phân nửa số quan văn trong triều..."
Hắn nói một nửa, bị Cố Vọng Thư tiếp lời: "Chính là bởi vì như vậy, thái tử mới không thể không phế. Phạm vi thế lực và lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm."
"Thánh thượng xưa nay mẫn cảm đa nghi, hắn quyết không cho phép ngoại thích chuyên quyền."
Người thanh niên nói xong, giương mắt nhìn Diệp Cẩn Trạch: "Cữu cữu là binh bộ thượng thư, tuy nói còn chưa tới mức bức vua thoái vị, nhưng việc này ai lại nói chắc chứ? Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu có thái tử trong tay... chó cùng rứt giậu cũng rất có thể. Tóm lại, chuẩn bị kịp thời, có lẽ ngày này rất nhanh sẽ thay đổi."
"Đúng rồi, nghe nói tam đệ định với đích trưởng nữ thông chính sứ Dương Uy, nghĩ biện pháp hủy hôn đi."
Người thanh niên nói có phần thản nhiên, tam đệ trong miệng hắn nói là Diệp Thần Vi trưởng tử của Diệp Cẩn Trạch, năm nay mười sáu tuổi, năm ngoái vừa trúng võ cử. Mà Dương Uy là cô bà con của hoàng hậu.
Diệp Cẩn Trạch nhíu chặt mày, cháu trai nói đúng, chuyện hủy hôn này rất cấp bách.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe được trong chính đường "Bịch" một tiếng, sắc mặt Diệp Cẩn Trạch thay đổi, mỗi lần hắn tới tìm Cố Vọng Thư, đàm luận đều là chuyện cơ mật. Tôi tớ, tỳ nữ đều tránh đi. Hôm nay là ai không có mắt như vậy, chê sống quá lâu sao?
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi thư phòng, cháu trai cả giống như mũi tên rời cung, vọt tới trước mặt hắn ~ thân thủ nhanh nhẹn như vậy, thật sự chưa từng luyện võ?
Trong chính đường, "Bịch" một tiếng đang nằm sấp trên mặt đất ~ Cố Vọng Thư sải bước tới trước mặt nàng, khom lưng ôm người lên. Ôm như ôm đứa trẻ, tay thuần thục vỗ lưng nàng, đau lòng dỗ dành: "Đang ngủ ngon, sao lại chạy ra, có phải bị ngã rồi không?"
Tân Hà ngã có chút choáng, tựa vào vai hắn, theo bản năng lắc đầu.
Lúc nàng vừa mới tỉnh ngủ, bên cạnh không có bất cứ ai, lại mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện truyền đến, bèn đứng dậy đi về phía bên đó. Kết quả, khi đi đến chính đường, không cẩn thận vấp phải bậc cửa ngã xuống...
Diệp Cẩn Trạch đờ người ra nhìn động tác quen thuộc ăn khớp của cháu trai cả... Chẳng lẽ tên này lén ở bên ngoài nuôi một đứa bé? Hay là nói kim ốc tàng kiều(*)?
(*)Kim ốc tàng kiều: Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Câu này cũng có nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch. Ở đây có nghĩa là nuôi thiếp.
Hắn nhìn dáng vẻ của cô gái mới hơn mười tuổi, lại đối với suy đoán thứ hai của mình tràn ngập sự khinh bỉ.
"Đây là?" Cuối cùng, Diệp Cẩn Trạch vẫn nhịn không được hỏi. Lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có. Ai biết cô gái này làm gì? Nghe lén được bao nhiêu lời nói của họ?
"Vào hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu." Cố Vọng Thư hướng ra bên ngoài hô một tiếng, quay đầu lại mới cùng Diệp Cẩn Trạch nói chuyện: "Nàng ấy chính là đích tiểu thư của Tân phủ."
Diệp Cẩn Trạch "Ồ" một tiếng, không nói lời nào. Hắn từ chỗ lão tam nghe nói qua cô gái này, lúc ở Tân phủ, đối xử với cháu trai cả rất tốt, nhiều lần cứu tính mạng hắn.
Vân Đóa và Vân Linh vén rèm cửa đi vào, phía sau còn đi theo bà già bưng nửa chậu nước ấm.
Cô gái cần rửa mặt chải đầu, hắn ở lại sẽ không tiện. Cố Vọng Thư đặt Tân Hà lên ghế bành, hạ lệnh đuổi khách với hắn, "Nhị cữu, mời."
Diệp Cẩn Trạch "Chậc" hai tiếng, được người người thanh niên đích thân tiễn ra ngoài.
Hoàng hôn buông xuống, cả Diệp phủ tắm trong ánh chiều tà ráng màu, một trận gió thổi tới, làm mát mẻ hơn rất nhiều. Cố Vọng Thư mang theo tiểu cô nương lên xe ngựa, đi về Tân phủ.
Tân Hà lúc ngã xuống bị dập trán, vừa bôi qua thuốc nên cảm thấy mát mẻ, rất thoải mái. Cũng may buông tóc mái xuống có thể che đi một chút, bằng không sưng đỏ như vậy mà bị mẫu thân nhìn thấy lại bị nói một trận.
Cố Vọng Thư ngồi trong xe ngựa, sắc mặt không tốt lắm, tiểu cô nương bị ngã, có ít nhiều liên quan đến hắn, hắn không nên thừa dịp nàng ngủ mà rời đi... Ít nhất cũng phải để lại một nha đầu bên giường nàng.
Sau khi đến Tân phủ, Tân Hà xuống xe ngựa từ biệt Cố Vọng Thư: "Tứ thúc, hôm nay ta chơi rất vui vẻ, cám ơn người."
"Hà nhi ngốc..." Người thanh niên đi xoa tóc nàng, duỗi tay ra một nửa, đột nhiên nhớ tới cái trán sưng đỏ của nàng, nên vỗ vỗ bả vai nàng.
"Lúc Tứ thúc không bận thì đến thăm ta..." Tiểu cô nương kéo ống tay áo của hắn làm nũng.
"Được… Trở về đi, ta sẽ dõi theo nàng."
Sau khi hộ vệ trước cửa hành lễ thì ai làm việc nấy. Bọn họ đã sớm đối với tất cả các thứ trước mắt thấy không làm lạ, tứ gia mỗi tháng đều phải tới nhiều lần, không phải tặng cái này thì là tặng cái đó... Bậc cửa của Tân phủ đều sắp bị san bằng.
Cố Vọng Thư không còn nhìn thấy bóng dáng của tiểu cô nương nữa, mới ngồi xe ngựa rời đi.
Sau khi Tân Hà trở về "Liên uyển", liền nằm dài trên giường. Kỳ thật, hôm nay chạy theo Tứ thúc một ngày, cũng rất mệt mỏi, hơn nữa tác dụng thuốc ở trán đã dịu xuống dần mất đi sự mát lạnh, ngay cả ót cũng theo đó mà đau đớn.