Lúc hai người họ đứng nói chuyện thì hai huynh đệ Tân Đức Trạch cũng đi đến, bọn họ vừa mới đến ‘Từ Niệm Uyển’ thỉnh an lão thái thái, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn ngoài cửa.
Cố Vọng Thư tiến lên một bước, hành lễ: “Bái kiến Đại ca, Nhị ca.”
“Qua bên này ngồi, đều là huynh đệ trong nhà, đừng khách khí.” Tân Đức Trạch đỡ hắn, dẫn đầu đi vào bàn tiệc.
Tân Đức Dục nghiêng mình nói chuyện với Cố Vọng Thư: “Nghe Đại ca nói, sang năm đệ muốn đi thi.” Nam nhân anh tuấn cao lớn, thân khoác lan sam màu nâu thẫm, nói xong cười hào sảng.
“Đúng vậy ạ, Tứ thúc nhất định sẽ trúng cử.” Còn không đợi Cố Vọng Thư mở miệng, Tân Hà đã chạy qua nhanh chóng cướp lời.
Giọng nói tiểu cô nương thanh thoát nhưng còn non nớt, âm thanh lộ rõ vẻ tự hào.
Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, thâm tâm Cố Vọng Thư bốn bề dậy sóng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, đứa nhỏ này tin tưởng hắn đến vậy, không cần lý do, thiên vị hắn, bênh vực hắn.
“Ài, Hà nhi của chúng ta sao mà biết được hay vậy?” Tân Đức Dục ngồi xổm xuống trước mặt Tân Hà, trêu nàng.
“….” Tân Hà ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào, cũng đâu thể nói do nàng trùng sinh nên biết được năng lực của vị Tứ thúc đây.
Nàng xoay người nhìn Cố Vọng Thư lại phát hiện hắn đang nhìn nàng, ánh nắng chiếu vào khiến sườn mặt đẹp như ngọc tạc toả sáng, hắn khẽ mỉm cười, đẹp như tranh vẽ.
Tân Hà như bị mê hoặc, vô thức nói: “Bởi vì, bởi vì Tứ thúc đẹp ạ.”
“Phụt…” Tân Đức Trạch đang uống trà, nghe nữ nhi nhà mình nói vậy thì phun ra.
Có nha hoàn cười đến chảy nước mắt, vội vã lấy khăn tay ra lau.
“Ha ha ha….” Tân Đức Dục xoa tóc chất nữ, thấy nàng ngày càng thú vị, ngày càng đáng yêu.
Cố Vọng Thư thấy nàng ngẫm nghĩ nửa ngày, tưởng nàng phải đưa ra đạo lý uyên thâm gì đó ai dè lại nói ra một câu như vậy. Đúng là khiến hắn dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng nghịch nữa.” Tần thị cười, kêu Vân Linh đi qua: “Đưa nàng về ‘Đức Huệ Uyển’ thay xiêm y đi, bộ này lấm bẩn cả rồi.”
“Vâng ạ.” Vân Linh hành lễ xong thì đưa Tân Hà lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, Lý thị cũng dẫn đám nha hoàn, bà già và hai đứa con tới. Thằng nhóc mập Tân Minh Duy vừa thấy Tần thị đã giơ tay đòi bế, nhóc rất thích vị Đại bá mẫu giọng nói ôn nhu này.
Đợi đến khi Vân Linh đưa Tân Hà trở lại phòng khách, phòng đã gần kín người rồi.
Hai huynh đệ Tân Đức Trạch, thêm Cố Vọng Thư và Tân Minh Tuyên ngồi một bàn. Nữ quyến có Tần thị, Lý thị, Tân Minh Dương, Tân Minh Duy, còn có Tân Hà thành một bàn.
Người Tân gia khá ít, từ sau khi Tân lão thái gia mất, Tân Ngọc Trân xuất giá, càng quạnh quẽ đi nhiều. Bây giờ, Tân lão thái thái lại chuyên tâm bái Phật, không màng thế sự, yến hội cũng càng thưa thớt. Cũng may, không khí cũng khá hoà hợp. Nhị thúc mời rượu phụ thân, hai người họ vừa uống vừa cười.
“…..Mẫu thân.” Tân Hà thay một chiếc áo ngắn thêu hoa cúc màu đỏ, chân váy trắng tinh, nàng nhào vào ngực Tần thị, làm nũng.
“Hà nhi nhà chúng ta thật dễ thương, quần áo là mới may sao?” Lý thị đang cẩn thận bón Đại nhi tử ăn, nói với nàng.
“Vâng, là do mẫu thân ta tự tay làm.”
Tần thị xoa xoa gương mặt nhỏ của nữ nhi, để nàng ngồi bên cạnh mình.
“Thủ pháp của Đại tẩu thật giỏi, hải đường đỏ thêu ở cổ áo sinh động như thật vậy.”
“Đệ muội quá khen, tiểu xảo mà thôi.” Tần thị cười dịu dàng, múc một bát cháo yến cho Tân Hà để nàng từ từ uống.
Tân Minh Duy vừa mới uống sữa chỗ nhũ mẫu, ê a bi bô vắt vẻo muốn bò qua chỗ Tần thị.
“Đứa nhỏ này hẳn là có duyên với Đại tẩu, mỗi lần thấy tẩu đều tỏ ra thân thiết hơn cả ta.”
Tần thị cũng rất thích trẻ con, thấy biểu tình tủi thân của nhóc mập thì lòng mềm mại thành nước, vội để nhũ mẫu đưa nhóc qua.
Nhóc mập vừa được Tần thị đón, cánh tay mập mạp trắng như củ sen đã vươn lên cổ nàng.
Lý thị nhìn tiểu nhi tử mập cái, sắc mặt biến lạnh. Trong lòng nàng ta có phần không vừa ý, đứa bé này sao lại thân thiết với Tần thị như vậy. Xem ra sau này nên hạn chế qua lại với Đại phòng thôi.
Vừa đến bữa trưa, bỗng có một tiểu nha đầu đi vào, ghé vào tai nói với Lý thị gì đó rồi lập tức lui ra.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, nha hoàn bà già đi lại rất đông. Cho nên cũng không có ai chú ý đến tiểu tiết như vậy.
Lý thị khoát tay gọi đại nha hoàn Niên Nhi lại gần, ghé vào tai nàng ta giao phó mấy câu.
Tân Hà với mới ăn xong một miếng thịt da hổ, vô cùng no, vừa định kêu Vân Linh dâng trà đến cho nhuận họng, vừa ngẩng đầu đã thấy đại nha đầu của Lý thị nghiêm chỉnh hành lễ, vẻ mặt thận trọng đi ra ngoài. Trực giác nói cho nàng biết, nhất định có chuyện gì đó.
“Tiểu thư sao vậy?” Vân Linh thấy nàng ngẩn người nhìn đằng xa, hỏi.
“….Hả, không sao. Ngươi rót cho ta chén trà đi.”
“Vâng, người đợi chút nhé.” Vân Linh đáp, đi ra gian ngoài.
‘Lê Hương Cư’ cách phòng khách không xa, cuối đường là đến. Niên Nhi vừa đến cửa đã được Xuân Hồng sớm đứng đợi đón vào.
“Di nương ở trong phòng chờ đã lâu, mời cô nương vào.” Xuân Hồng khách khí mở miệng.
Niên Nhi cúi đầu che dấu sự khinh bỉ lướt qua đáy mắt, cười nói: “Làm phiền.”
Lý Hoạ Bình đang ngồi uống trà giữa phòng, thấy Xuân Hồng đưa người vào, đứng dậy nhiệt tình nói: “Hoá ra đây chính là đại nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân, đúng là một tiểu mỹ nhân.”
“Di nương khen nhầm rồi.” Niên Nhi gập người hành lễ, chăm chú đánh giá nữ nhân trước mặt. Chỉ thấy, nàng ta mặc một kiện bối tử màu trắng ngà thêu hoa mai kèm chân váy trắng, đai lưng màu đỏ. Quấn chặt eo nhỏ mềm mại. Đôi mắt như nước thu, nhìn người như câu dẫn. Quả thực là diện mạo vô cùng xuất chúng.
“Ngồi đi.” Lý Hoạ Bình đưa tay ra, sau đó quay người phân phó Xuân Hồng: “Dâng trà cho Niên Nhi cô nương.”
“Người khách sáo rồi, nô tỳ không dám. Xuân Hồng cô nương đừng vội, di nương có chuyện gì xin cứ nó, Nhị phu nhân chúng ta vẫn đang đợi tin tức đây.” Niên Nhi đưa tay ngăn Xuân Hồng lại, cười nói.
Lý Hoạ Bình cắn cắn môi, nói: “Ta rất thích tính cách thẳng thắn này của cô nương.” Nàng ta dừng một chút rồi nói: “Xuân Hồng, ngươi ra canh ngoài cửa, ai cũng không cho đến gần.”
“Vâng.” Xuân Hồng vâng lời, đi ra bên ngoài.
“Mấy ngày trước Nhị phu nhân có cho nha hoàn đến tìm ta, nói rằng có việc muốn bàn…. Không biết cô nương có thể tiết lộ một phần hay không?”
“Quy củ nhị phòng vô cùng nghiêm ngặt, thứ cho nô tỳ không thể nói.” Niên Nhi nhíu mày, quả nhiên là một ả hồ ly, còn chưa biết thế nào, trước tiên cứ nói vài câu khách sáo.
“Nếu di nương thực sự muốn biết… chi bằng theo nô tỳ đi gặp Nhị phu nhân?”
“Cô nương thật biết nói đùa, thân phận ta thấp kém, chỉ là một di nương nho nhỏ, sao đủ tư cách để gặp Nhị phu nhân….” Lý Hoạ Bình quay mặt nhìn hướng cửa sổ, im lặng, giống như không quan tâm tới việc này.
Một vẻ ngoan độc chợt loé qua mắt Niên Nhi, đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng (*), nàng ta nghiến răng nói: “Nếu có liên quan đến vị trí chủ mẫu đại phòng thì di nương có hứng thú không?”
* Không thấy thỏ thì không thả chim ưng: câu gốc “不见兔子不撒鹰的主”, ý là không có mục đích rõ ràng thì không làm.