Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 23




***

D

ọn dẹp xong đám người này, Nguyễn Vũ một đường thuận lợi xông thẳng tới vòng chung kết.

Nhưng mà, thẳng đến lúc ăn gà, cũng chưa thấy bóng dáng mấy bé fan nhỏ đâu cả, Nguyễn Vũ không khỏi nhíu mày: “Ủa, mấy bạn fan nhỏ của tui đâu rồi, nói trước là gặp nhau ở đỉnh núi mà, sao không nỗ lực chút nào vậy?”

[ Báo thủ, sao cậu không ăn thịt băm đi?]

[ Cậu nhìn đi, cậu nói tiếng người à?]

[ Sao cậu không thi vào Thanh Hoa Bắc Đại vậy?]

[ Sao cậu không mua một căn nhà hướng biển hả?]

[ ha ha ha ha ha ha, báo thủ, đừng Versailles nữa.]

[ Hu hu hu, tôi không xứng làm fan của báo thủ, tôi không bò được đến vòng chung kết.]

Nguyễn Vũ nhìn bình luận của mọi người mấy lần, lông mi cong cong, khóe miệng cong lên: “Tui chỉ cho mấy người nhiều cách sinh tồn như vậy, thế mà không biết dùng?”

[ A a a a, chồng yêu giết em, xin đừng nhìn em thâm tình như thế.]

[ Lầu trên, đừng tự mình đa tình, rõ ràng là nhìn tôi, hu hu hu.]

[ Đây không phải đang nói tôi sao? Lúc xem thì thấy hiểu rồi, đến khi thực hiện thì không làm được.]

[ Báo thủ, cao quá, tui bay không đến.]

“Luyện nhiều vào đi, cần cù bù thông minh mà.” Nguyễn Vũ dựa vào ghế, dang tay, chớp mắt.

Sau lại nghĩ đến gì đó, nhìn xem đại ca đầu bảng, vẫn còn ở đây.

Mắt Nguyễn Vũ hơi lóe: “Tui hỏi ngài Sở xíu, ngài Sở học được bao nhiêu rồi?”

Sở Úy nghe Nguyễn Vũ gọi mình, khóe miệng vô thức giơ lên, bấm chữ nói: “Tôi tư chất ngu dốt, chỉ học được một ít, còn cần học hỏi cậu.”

Nguyễn Vũ phát hiện Sở Úy ỷ vào mọi người không biết anh là W, diễn kịch rất vui vẻ.

“Được, vậy sau này ngài Sở thường xuyên tới phòng livestream của tui đi dạo nha, tui chắc chắn sẽ dốc hết sức dạy dỗ.” Nguyễn Vũ trả lời.

Mười một giờ đêm, Nguyễn Vũ offline.

Điện thoại “Đinh” một tiếng, có tin nhắn gửi đến.

Nguyễn Vũ click mở, hơi nhướng mày.

[ Tôi là Sở Úy, cậu suy nghĩ thế nào rồi?]

Sở Úy nhìn chằm chằm tin nhắn vừa gửi đi, anh biết mình đã phạm vào điều tối kỵ khi đàm phán, không thể mất kiên nhẫn.

Nhưng Nguyễn Vũ là một ngoại lệ, anh không có cách nào đối xử với cậu giống như những người khác.

Nguyễn Vũ không trả lời tin nhắn, cậu lên mạng tìm kiếm nhà họ Sở.

Giây tiếp theo, hàng trăm hàng ngàn mục tìm kiếm hiện ra.

Nguyễn Vũ bấm vào Baidu.

[ Tập đoàn nhà họ Sở thành lập năm XX, ngành sản xuất bao trùm cảng hậu cần, dầu mỏ hóa chất, quốc tế mậu dịch, địa ốc, internet... giá trị hiện tại... ]

Nguyễn Vũ nhìn chằm chằm dãy số kia, giá trị hiện tại 708.236.400 triệu tệ!!!

Trời ơi, đây là thế giới của kẻ có tiền sao, vượt quá sức tưởng tượng.

Cho nên, căn bản không cần phải lo lắng bọn họ không trả nổi.

Bây giờ không đồng ý thì chờ đến lúc nào?

Sau đó Nguyễn Vũ click mở khung tin nhắn với Sở Úy, nhập vào: [Ngài Sở, có rảnh nghe máy không?]

Sở Úy vốn đang đợi Nguyễn Vũ nhắn lại, điện thoại chấn động một chút, anh lập tức bấm vào.

!!!

Gọi điện thoại?

Anh hơi mất bình tĩnh, mặt ngoài lại bình thản gửi một tin: [Được.]

Giây tiếp theo, Nguyễn Vũ nhấn xuống gọi điện vào một dãy số.

Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.

Nguyễn Vũ mở miệng trước: “Alo?”

“Alo.” Thanh âm của Sở Úy trầm thấp chứa từ tính, phảng phất quẩn quanh bên tai Nguyễn Vũ.

“Ngài Sở, về vấn đề liên quan đến thi đấu chuyên nghiệp, tôi muốn tìm hiểu kỹ càng một chút.” Nguyễn Vũ đi vào vấn đề chính.

“Chuyện này không có vấn đề gì cả.”

“Lần trước ngài Sở muốn mời tôi thi đấu chuyên nghiệp, vậy thời hạn là mấy năm?”

Sở Úy dừng một chút, phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ chỉ ký một năm ở một câu lạc bộ, coi như để lại đường lui cho mình, năm sau khả năng sẽ đến câu lạc bộ khác.

Sở Úy vốn định ký hết mấy năm Nguyễn Vũ thi đấu chuyên nghiệp, vì thế nâng giá cao đến một năm 500 triệu.

“Ngài Nguyễn, bình thường đều là ký một năm, cậu có thể suy xét ký thêm mấy năm, dù sao nhà họ Sở chắc chắn sẽ cho cậu sự bảo đảm tốt nhất, ý tôi nói là trên mọi phương diện.” Sở Úy nói xong, chờ Nguyễn Vũ trả lời.

Nguyễn Vũ dùng tay gãi cằm: “Còn có vấn đề.”

“Cậu nói đi.”

“Các anh trả tiền có nhanh không?”

“Khụ, yên tâm đi, nếu cậu cảm thấy được, ngày mai chúng ta có thể ký hợp đồng luôn, ký hợp đồng xong, tiền lập tức sẽ được gửi đến số tài khoản của cậu.” Con ngươi Sở Úy đen nhánh, có một loại dã tính không nói nên lời.

“Chốt đơn!”

“Vậy ngài Nguyễn, cậu định ký với chúng tôi mấy năm?” Giọng Sở Úy dường như mang theo mê hoặc, ngữ điệu uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nguyễn Vũ nghĩ mình bây giờ mới hai mươi mốt tuổi, mặc dù đấu một năm được 500 triệu, nhưng thi đấu chuyên nghiệp rất tổn thương tay, cậu là người đã chết một lần, sức khỏe quan trọng hơn, vậy chỉ lấy 1,5 tỷ đi.

“Ba năm.”

“Được, chín giờ rưỡi sáng mai, chúng ta ký hợp đồng ở chỗ gặp mặt hôm nay, cậu xem thế nào?” Ngón tay Sở Úy gõ nhẹ bàn làm việc, khóe miệng hàm chứa ý cười.

Nguyễn Vũ rất sảng khoái: “Được.”

“Có điều…” Ngay sau đó Nguyễn Vũ lại mở miệng.

Điều này làm ngón tay Sở Úy đang gõ bàn làm việc dừng lại, mắt anh hơi rùng mình, chờ Nguyễn Vũ nói tiếp.

“Tôi đã ký hợp đồng livestream với Cao Thố.”

Hoá ra là cái này, ngón tay Sở Úy vô thức gõ mặt bàn lần nữa: “Cậu xem như vậy có được không, ngày mai tôi mua luôn nền tảng livestream kia, cậu không muốn livestream thì không cần livestream cũng được.”

Nguyễn Vũ: “...”

Cái tên này, tâm huyết nửa đời người của Tần Bình, anh nói mua là mua sao hả?

“Ừm, Tần Bình rất ủng hộ tôi thi đấu chuyên nghiệp, tôi định nói là sau này mỗi tuần sẽ dành ra hai buổi tối để livestream, trước khi ký hợp đồng, chuyện này phải nói rõ ràng với anh.”

Sở Úy không quen biết Tần Bình, nhưng ý của Nguyễn Vũ anh nghe hiểu.

“Không có vấn đề gì nữa.”

Hai người cứ như vậy vui vẻ đạt thành nhất trí.

Cúp điện thoại, Sở Úy ra khỏi thư phòng.

Một đường đi thẳng tới phòng khách, làm sao cũng không ngủ được, ngồi trên sô pha, khoé miệng không kiềm được cong lên, đôi mắt xinh đẹp sáng rực, tâm trạng rất tốt.

Ông cụ Sở dậy đi tiểu đêm, nhìn thấy Sở Úy ngồi trong phòng khách, lại nhìn đồng hồ, nửa đêm không đi ngủ mà lại ngồi ở đây cười ngu ngơ làm gì?

Ông cụ Sở không khỏi đoán rằng không lẽ bình thường công việc bận quá, đầu óc thằng cháu này xuất hiện vấn đề rồi?

Phải bồi bổ cho cháu trai thôi.

Nguyễn Vũ nói chuyện điện thoại xong, gửi một tin nhắn cho Tần Bình và Long Tề.

[Tôi đã đồng ý lời mời của nhà họ Sở, ngày mai đi ký hợp đồng.]

Cơ hồ là năm giây sau khi gửi tin nhắn, hai người đồng thời gọi điện đến, vì thế xuất hiện trạng thái: “Đối phương đang trong cuộc trò chuyện”.

Nguyễn Vũ không hay biết gì, nhanh chóng đi tắm rửa.

Tắm xong ra, thấy hai người gọi đến bảy tám cuộc.

Khoé miệng Nguyễn Vũ run rẩy: “...”

Nhanh chóng gọi lại cho hai người.

Nói đến chuyện livestream, Nguyễn Vũ đoán không sai, Tần Bình hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả, ông còn tỏ vẻ chỉ cần mỗi tuần cậu livestream một hai lần là đủ rồi.

...

Chín giờ hai mươi sáng hôm sau, Nguyễn Vũ đúng giờ xuất hiện trước cửa khách sạn Thiên Duyệt.

Lần này trợ lý của Sở Úy trợ lý tự mình xuống đón tiếp, lễ nghĩa cực kỳ chu đáo: “Ngài Nguyễn, để cậu đợi lâu rồi.”

“Xin chào.” Nguyễn Vũ gật đầu với anh ta.

Thang máy lên tầng 33, Lưu Nghị gõ cửa trước, chờ đến khi bên trong vang lên tiếng “Vào đi.” mới mở cửa.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, tầm mắt Nguyễn Vũ vừa lúc đối diện với Sở Úy đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt, quần tây giản dị, đột nhiên có loại cảm giác xứng đôi với Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ tùy tiện mặc áo khoác rồi ra ngoài, chỉ là không nghĩ đến hôm nay Sở Úy cũng ăn mặc trẻ trung như thế.

“Ngài Nguyễn, cậu ăn sáng chưa?” Sở Úy liếc mắt đánh giá Nguyễn Vũ tự trên xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Nguyễn Vũ thấy trên bàn trà vẫn còn bày bữa sáng, chỉ là chưa động đến.

“Ăn rồi, nếu anh còn chưa ăn vậy thì chờ anh ăn xong cũng được, tui không vội đâu.” Nguyễn Vũ đi qua, ngồi xuống trước mặt anh.

Sở Úy hơi dừng một chút, gọi trợ lý đến: “Tôi cũng ăn rồi, đây vốn là chuẩn bị cho ngài Nguyễn, nếu cậu đã ăn rồi, vậy để tôi bảo trợ lý đưa xuống.”

Trợ lý nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là lúc xuống thang máy còn đang cân nhắc, ông chủ tám giờ rưỡi đã đến rồi, bảo anh ta chuẩn bị phần ăn sáng cho hai người, vẫn chờ tới bây giờ, rõ ràng còn chưa ăn mà.

Phòng tiếp khách.

Sở Úy lấy hai bản hợp đồng ra: “Đây là hợp đồng hôm nay chúng ta sẽ ký, chia làm hai bản, cậu giữ một bản, tôi giữ một bản.”

“Lát nữa chúng ta nói về chi tiết trong hợp đồng sau, cậu xem trước đi.” Ngón tay Sở Úy thon dài sạch sẽ, đặt hai bản hợp đồng trước mặt Nguyễn vũ.

Nguyễn Vũ hơi rũ lông mày, ánh mắt lười nhác nhìn xem, hợp đồng không dày lắm, ước chừng mỗi bản cũng chỉ có bốn trang giấy.

Nguyễn Vũ cầm một bản lên xem, mở ra, nhìn thấy bên A: Câu lạc bộ THE ONE Tập đoàn nhà họ Sở.

Sau đó đọc kỹ hợp đồng, kiểm tra xem có điều khoản che giấu nào không.

Sở Úy rót một ly trà đặt trong tầm tay Nguyễn Vũ: “Khát thì uống cái này, không đắng.”

Nguyễn Vũ ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cảm ơn.”

Lúc sau, tầm mắt Sở Úy vẫn luôn quanh quẩn trên người Nguyễn Vũ.

Trên người Nguyễn Vũ mang đến cảm giác thanh lãnh, làm cho người ta cảm thấy cậu rất hờ hững. Chỉ có khi nhìn vào đôi mắt cợt nhả và mái tóc mềm mại kia, trông cậu mới giống như một vật nhỏ mềm yếu vô hại.

Mềm yếu vô hại?

Sở Úy nhanh chóng phủ nhận hai từ này, chỉ cần là người đã từng xem livestream của Nguyễn Vũ đều sẽ biết, đây chỉ là biểu hiện giả dối của cậu, trong xương cốt cậu là một người vừa cá tính lại vừa cứng cỏi.

Nguyễn Vũ cố ý đọc kỹ mục vi phạm hợp đồng, nếu hủy hợp đồng với câu lạc bộ trước thời hạn ba năm như đã ký, cậu phải bồi thường 700 triệu tiền vi phạm hợp đồng.

So sánh với 700 triệu và 1 500 triệu, có vẻ rất có lời, hơn nữa cậu cũng không định hủy hợp đồng trước thời hạn.

Nguyễn Vũ kiểm tra mất khoảng mười phút, không phát hiện ra chỗ nào không ổn, đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện: “Không có vấn đề gì, ký như thế nào?”

Đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với cậu, Sở Úy nhanh chóng rời tầm mắt.

“Khụ khụ.” Sở Úy cầm một bản hợp đồng, mở ra trang thứ nhất: “Đầu tiên ký tên cậu ở mục bên B.”

Anh mở tiếp trang thứ hai: “Chỗ này là thời hạn ký hợp đồng, ba năm, bắt đầu từ ngày mai tháng này.”

Sau đó mở ra trang thứ ba: “Mục này là số tiền cậu sẽ nhận được sau khi ký hợp đồng, một năm 500 triệu, ba năm là 1.5 tỷ, trả mỗi năm một lần.”

Nguyễn Vũ nhướng mày, đây là để đề phòng cậu lấy được 1.5 tỷ rồi trực tiếp hủy hợp đồng luôn, trả cho bọn họ 700 triệu tiền vi phạm điều khoản, sau đó cao chạy xa bay sao?

“Một trang cuối cùng, cậu điền vào thông tin tài khoản ngân hàng là được, sau đó ấn dấu tay, tôi đóng dấu.”

Sở Uý nói xong, đôi mắt màu đen nhìn Nguyễn vũ: “Đại khái là như vậy, có gì không hiểu lắm có thể hỏi tôi.”

Nguyễn Vũ cầm hợp đồng, mở bút: “Không, rất rõ ràng rồi.”

Nguyễn Vũ nước chảy mây trôi ký xong hai bản hợp đồng, nhìn Sở Úy ký tên, đóng dấu.

“Ngày mai là ngày đầu tiên theo hợp đồng, 9 giờ sáng mai tiền sẽ gửi thẳng vào tài khoản của cậu.” Sở Úy đưa hợp đồng đã ký cho Nguyễn Vũ, hai người mỗi người giữ một bản.

“Được.” Nguyễn Vũ nhận lấy, nhìn Sở Úy: “Tôi có thể hỏi chút không, chiến đội của chúng ta tên là THE ONE hay là tên khác vậy?”

Tầm mắt Sở Úy đảo qua lông mày vừa giãn ra cửa Nguyễn Vũ: “Đúng vậy, tên là THE ONE, vừa mới thành lập.”

“Ừ, còn có một vấn đề nữa, trước mắt nhân viên của chiến đội chúng ta đã xác định gồm những ai thế?”

“Hiện tại mới chỉ có mỗi cậu.” Sở Úy không cảm thấy có gì không ổn, biểu cảm vô cùng thản nhiên.

Nguyễn Vũ: “!!!”

Nghiêm túc đấy à?

“Đừng lo, đã có vài ứng cử viên rồi, đến lúc đó để cậu tới tuyển chọn.” Sở Úy nói tiếp.

Nguyễn Vũ: “...”

Coi trọng tui quá rồi đó!

“Để tui tuyển? Còn huấn luyện viên thì sao?”

“Huấn luyện viên cũng chưa tuyển được người.” Tay Sở Úy đặt trên đùi, sống mũi cao thẳng, ánh mắt u ám thâm sâu, dừng trên mặt Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ mở to cặp mắt trong veo màu hổ phách, tràn ngập nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngay cả huấn luyện viên anh cũng để tui tuyển luôn à?”

“Cũng không phải là không được.”

Nguyễn Vũ: “!!!”

Đến lúc đó anh bảo uy tín của huấn luyện viên để ở chỗ nào hả?

“Cậu yên tâm đi, chúng ta đã có mấy ứng cử viên rồi, đây không phải vấn đề gì lớn.” Sở Úy sớm đã xem qua danh sách huấn luyện viên và đội viên, chỉ là còn chưa xác định được người được chọn cuối cùng.

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Sở Úy, Nguyễn Vũ cuối cùng cũng yên lòng, nhà họ Sở tự tay chọn, người được chọn chắc chắn sẽ không kém, bọn họ có năng lực để tự tin như vậy.

Nguyễn Vũ cất hợp đồng, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, Sở Úy phát ra lời mời: “Cậu muốn đi xem câu lạc bộ không?”

Trong đầu Nguyễn Vũ hiện lên vị trí câu lạc bộ, vừa nãy xem hợp đồng thấy mặt trên có nhắc đến, vậy mà lại nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất thành phố S, không hổ là nhà họ Sở, đúng là có tiền, cậu rất muốn đi xem thế nào.

“Có chứ.” Nguyễn Vũ đồng ý ngay lập tức.

Hai người cùng xuống lầu, trợ lý đã lái Rolls-Royce đến chờ ở dưới rồi.

Nguyễn Vũ nhìn lướt qua thân xe, đã xác định được rồi, loại xe này cho dù là đời trước hay là đời này thì cậu cũng chưa từng ngồi bao giờ.

“Ngài Nguyễn, mời.” Lưu Nghị mở cửa xe giúp Nguyễn Vũ.

“Cảm ơn.”

Trên đường, Lưu Nghị ngồi trước lái xe, Sở Úy và Nguyễn Vũ đều ngồi ghế sau.

Chẳng qua, hai người không thân lắm, toàn bộ hành trình đều không nói lời nào.

Tay Sở Úy gõ nhẹ khung cửa, ánh mắt vẫn luôn chú ý Nguyễn Vũ, cậu đang nhìn khung cảnh ngoài cửa xe.

Sở Úy bối rối trong chốc lát, cầm điện thoại lên Baidu tìm kiếm: 【 Muốn kết bạn với một người thì nên nói cái gì. 】

Nội dung hiện ra:

[ Bây giờ đang theo đuổi một cô gái, mỗi ngày nên nói gì với cô ấy?]

[ Làm sao để tìm được đề tài nói chuyện với cô gái mình thích?]

[ Top 100 câu hỏi dẫn dắt bạn đến với trái tim người thương.]

[ 125 đề tài xuất sắc bắt chuyện với phái nữ, một câu làm cô ấy yêu bạn.]

...

Sở Úy cau mày: “...” Những người này tìm kiếm toàn cái gì thế này?

Mặc dù lòng nói vậy, nhưng tay vẫn rất thành thật bấm vào: [ Top 100 câu hỏi dẫn dắt bạn đến với trái tim người thương.]

Câu hỏi thứ nhất: Cuối tuần cậu thường làm gì?

Mắt Sở Úy hơi sáng, nhìn Nguyễn Vũ: “Cuối tuần cậu thường làm gì?”

Nguyễn Vũ quay đầu lại nhìn anh, môi mỏng hồng nhuận khẽ mở: “Ngủ.”

!!!

Câu hỏi kết thúc.

Cả hai đều rơi vào yên lặng.

Sở Uý vẫn không muốn từ bỏ, nghiêm túc tự hỏi năm giây: “Căn cứ, cũng là nơi câu lạc bộ huấn luyện, bình thường mở từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy và cuối tuần được nghỉ, nếu cảm thấy chỉ ngủ sẽ lãng phí thời gian, căn cứ còn có rất nhiều thứ để chơi, chờ đến nơi cậu sẽ biết.”

Lời này làm Nguyễn Vũ khá hứng thú, rốt cuộc câu lạc bộ nhà họ Sở có chỗ nào đặc biệt hơn người khác.

“Được.” Nguyễn Vũ trả lời anh, đôi mắt mang ý cười, trong mắt có ánh sáng nhỏ vụn, kết hợp với khuôn mặt thanh lãnh hình thành sự tương phản, quyến rũ chết người.

Ngực Sở Úy thịch một tiếng, chậm rãi quay đầu đi.

Cuối cùng đề tài này kết thúc bằng sự hoảng hốt của Sở Úy.

...

Mấy người đi vào căn cứ, đầu tiên là một quảng trường rộng lớn, đi qua quảng trường là ba toà nhà thiết kế sáng tạo, dùng mắt nhìn qua có thể thấy giữa quảng trường và ba toà nhà cách xa nhau 50 mét, đây là một con đường vẫn luôn kéo dài đến trước tòa nhà chính, có một tấm đèn huỳnh quang thật lớn viết logo: THE ONE.

Trước cửa có hai chốt bảo vệ, 4 bảo vệ đứng gác, hai cái lan can thật dài, xe lái đi qua, bảo vệ cực kỳ có ánh mắt, lập tức cho đi.

Sau khi đi vào, Lưu Nghị lái xe đến bãi đỗ xe, Sở Úy và Nguyễn Vũ xuống xe.

Nguyễn Vũ đưa mắt nhìn lại, lớn quá đi mất.

Sở Úy dừng đôi mắt đen bóng trên mặt Nguyễn Vũ: “Tôi dẫn cậu đi xem thử.”

Nguyễn Vũ gật đầu, đi theo Sở Úy vào một toà nhà, vừa đi đến cửa, một người đàn ông hơn ba mươi đã chạy ra nghênh đón, đánh giá Nguyễn Vũ một cái, sau đó tự tiến cử nói: “Sở thiếu, để tôi tiếp đón cho.”

Sở Úy vẫy tay: “Anh cứ làm việc đi, tôi dẫn Nguyễn Vũ đi dạo.”

Người đàn ông kinh ngạc, Sở thiếu vậy mà muốn tự mình tiếp đón người này sao?

Sở Úy giới thiệu nói: “Đây là quản lý câu lạc bộ, giám đốc Bành, ngày thường nếu có vấn đề gì về ăn ở hay những chuyện khác, cậu cứ nói với anh ta, mọi chuyện trong căn cứ đều thuộc phạm vi quản lý của anh ta.”

Sau đó lại giới thiệu Nguyễn Vũ: “Đây là thành viên mới của câu lạc bộ tôi vừa ký xong, Nguyễn vũ, hai người làm quen với nhau trước đi.”

Nguyễn Vũ chủ động duỗi tay: “Chào giám đốc Bành.”

Người đàn ông không khỏi lại nhìn Nguyễn Vũ một lần nữa, người có thể bò đến vị trí này là những kẻ không chỉ có tài hoa mà còn biết nhìn mặt đoán ý, Sở thiếu đối xử với người này vô cùng khác biệt, anh ta âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bành Lực bắt tay với Nguyễn Vũ, cười nói: “Cứ gọi tôi là lão Bành là được rồi.”

Tiếp đó Sở Úy mang Nguyễn vũ lên lầu, quét thẻ ở phòng khách tầng một, từ tầng hai lên trên cho đến tầng bốn đều là các phòng huấn luyện và phòng họp khác nhau, tầng năm đến tầng tám là chỗ nghỉ ngơi, mỗi tầng có ba phòng độc lập, tổng cộng có tám tầng.

Nguyễn Vũ đi vào nhìn phòng riêng, ngoại trừ phòng bếp thì mọi thứ đều đầy đủ, cho dù là hoàn cảnh hay là sự thoải mái đều tốt hơn căn phòng cậu đang thuê rất nhiều, không hổ là nhà họ Sở.

Nguyễn Vũ lại đến tòa nhà thứ hai.

Tầng một toà nhà này là nhà ăn, bởi vậy hướng lên tầng trên, mỗi tầng đều bao gồm các khu vực giải trí, tập thể hình...

Ví dụ như có máy mát xa tay, tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ coi trọng việc bảo dưỡng đôi tay.

Lại như phòng tập thể thao, phòng nhạc và bể bơi lộ thiên... chủng loại nhiều đến nỗi không tưởng tượng được.

Trong lòng Nguyễn Vũ hoảng sợ, giương mắt nhìn tòa nhà cuối cùng.

Sở Úy đúng lúc giải thích nghi hoặc của Nguyễn Vũ: “Toà nhà thứ ba giống tòa nhà thứ nhất, chuẩn bị để dành cho thay thế bổ sung và thanh huấn sinh tham gia huấn luyện cùng với nghỉ ngơi ở đấy luôn.”

“Trừ cái này ra, bên kia còn có một tòa nhà nữa, để cho tất cả nhân viên ở lại.” Ngón tay thon dài của Sở Úy chỉ về một hướng, Nguyễn Vũ mới nhìn thấy hoá ra còn có tòa nhà thứ tư, nó nằm phía sau tòa nhà thứ hai.

Nguyễn Vũ lại chú ý thấy, một khu bệnh xá được xây dựng bên cạnh, là một toà nhà nhỏ ba tầng, khám bệnh có thể đến đây.

Nguyễn Vũ từng sống một đời, đời trước cũng coi như đã gặp qua không ít việc đời, nhưng có thể vì thi đấu chuyên nghiệp mà làm được đến mức này, nhà họ Sở đúng là người duy nhất.

Nhà họ Sở như vậy, khó trách mọi người cho dù chen bể đầu cũng phải vào cho bằng được.

“Thật đúng là không tệ chút nào!” Nguyễn Vũ khen từ tận đáy lòng.

Đuôi mắt Sở Úy giơ lên: “Cậu dọn đến đây lúc nào cũng được, hai ngày này chúng ta sẽ chọn xong các đội viên còn lại và huấn luyện viên.”

Dọn đến đây? Nguyễn Vũ tự hỏi.

Có vẻ như ở lại đây, đúng là sẽ có lời hơn.

Thứ nhất, từ phòng cậu thuê đến căn cứ có một khoảng cách nhất định, mỗi ngày đi tới đi lui không thuận tiện.

Thứ hai điều kiện trong căn cứ vô cùng tốt, cũng giảm bớt chi phí ăn ở ngủ nghỉ nữa.

Thứ ba Triệu Phượng đã biết cậu ở chỗ nào, có thể một thời gian nữa sẽ chạy đến gây chuyện.

Nhưng cậu đã ký hợp đồng một năm với chủ nhà, không lẽ lại đi cho người khác thuê lại? Nguyễn Vũ tạm thời vẫn chưa nghĩ xong.

Đi hết một chuyến này đã đến giữa trưa rồi.

“Giữa trưa rồi, cùng ăn cơm...” Lời Sở Úy còn chưa nói xong.

Lúc này, điện thoại Nguyễn Vũ vang lên, Nguyễn Vũ ra hiệu với Sở Úy, nhận cuộc gọi.

“Alo?”

“Em trai báo thủ, ký hợp đồng thế nào rồi?” Giọng Long Tề như muốn phá nát cái microphone.

Tâm trạng Nguyễn Vũ không tệ, cười nói: “Ký xong rồi.”

“Vãi, vậy 500 triệu tới tay rồi à?” Long Tề hỏi trắng ra, nói cứ như trúng vé số vậy.

Nguyễn Vũ ngó nhìn Sở Úy, hẳn là không nghe thấy, sau đó hạ giọng nói: “Chờ đến ngày mai đã.”

“Mặc kệ đi, không chạy được, cậu phải mời khách đó, giờ cậu còn nhiều tiền hơn cả tôi.” Long Tề hận không thể ăn một bữa cháy ví Nguyễn Vũ ngay lập tức.

“Được, tui mời khách, bao giờ ăn?”

“Tôi không chọn thời gian nữa, trưa hôm nay đi, cậu ở đâu tôi lái xe đến đón cậu luôn.”

Nguyễn Vũ đồng ý rồi: “Tui gửi định vị cho anh.”

“Nói trước nhá, tôi muốn ăn món đắt nhất.” Long Tề bổ sung nói.

Khoé miệng Nguyễn Vũ cong cong: “Tùy anh.”

Sở Úy đứng một bên nghe xong toàn bộ, cặp mắt hẹp dài màu đen buông xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt anh.

Nguyễn Vũ nói chuyện điện thoại xong, mới ý thức được vừa nãy Sở Úy có nhắc tới chuyện ăn cơm, Nguyễn Vũ đang muốn nói xin lỗi.

“Ngài Nguyễn, giữa trưa cùng ăn một bữa cơm đi.” Sở Úy đột nhiên giương mắt, đôi mắt đen bóng trầm tĩnh, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Nguyễn Vũ tự nhiên thấy khó mở miệng

Sở Úy đi với cậu một buổi sáng, còn tự mình đưa cậu đi làm quen với căn cứ, đi lên đi xuống nhiều như vậy.

Nguyễn Vũ không phải người sẽ làm bản thân phải khó xử, cậu mới không chọn một trong hai đâu, còn không phải là một bữa cơm à, vậy ba người cùng ăn đi, như vậy anh vui tôi vui mọi người cùng vui.

“Nếu như anh không ngại, tui mời anh ăn cơm, chỉ là còn có thêm một người nữa, là bạn tui.” Khoé miệng Nguyễn Vũ mang ý cười, ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Sở Úy, trong lòng không khỏi cảm thán người đàn ông này đúng là cao quá đi.

“Không ngại.” Mục đích của Sở Úy đã đạt được, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Ngài Sở muốn đi ăn ở chỗ nào?” Nguyễn Vũ đang chờ Long Tề đến đây, hỏi.

Lông mi Sở Úy khẽ run nhẹ: “Cậu có thể gọi tôi là Sở Úy.”

Nguyễn Vũ hơi bất ngờ, ánh mắt nhạt nhẽo chậm rãi chuyển động.

Hai người còn chưa thân thiết đến mức này, lại còn có quan hệ cấp trên cấp dưới, gọi thẳng tên có vẻ không tốt lắm, Nguyễn Vũ tạm thời chưa nghĩ ra cậu nên trả lời như thế nào.

“Tôi ăn ở chỗ nào cũng được.” Sở Úy chủ động đánh vỡ yên lặng trước, ánh mắt thâm thúy, dường như không có cảm xúc gì.

Nguyễn Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, màu mắt Sở Úy người này rất đen, khác hoàn toàn màu mắt hổ phách của mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, đúng là rất dễ rơi vào lưới tình.

“Được.” Nguyễn Vũ chớp mắt, dời đi tầm nhìn, nhớ đến Long Tề nói muốn ăn thứ đắt nhất.

Nguyễn Vũ lấy điện thoại ra, tìm coi khách sạn đắt nhất thành phố S ở chỗ nào.

Kết quả tìm kiếm: Khách sạn Thiên Duyệt.

Nguyễn Vũ: “...”

Mời Sở Úy đến khách sạn nhà anh ăn gì đó, hình như không phải lựa chọn sáng suốt nhở!

Nguyễn Vũ pass nhà này, lại tìm lần nữa.

Sau đó Nguyễn Vũ sáng mắt nhìn thấy mỗi lần tìm được kết quả khách sạn Thiên Duyệt còn có có một khách sạn xếp hạng thứ hai: Khách sạn Kim Dự.

Nguyễn Vũ nhấn vào, là khách sạn 5 sao, mấy mục đánh giá gì đó đều cực kỳ tốt.

Cuối cùng cũng có rồi.

“Ngài Sở, trên mạng tui thấy khách sạn Kim Dự cũng không tệ lắm, chờ lát nữa chúng ta đến đây đi.” Nguyễn Vũ quyết định xong, nói với Sở Úy một tiếng, cũng chuẩn bị gửi định vị cho Long Tề.

Thần sắc Sở Úy hơi kinh ngạc: “Cảm ơn cậu đã khen, đúng là không tệ lắm, nhà này là do nhà tôi mở.”

Tay Nguyễn Vũ đang gửi tin nhắn run lên: “!!!”

Nani?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Úy: Cảm ơn cậu đã thích khách sạn nhà tôi!

Nguyễn Vũ: Tui chắc chắn là tui thực sự rất thích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.