Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 22




***

Nguyễn Vũ tùy ý bấm chọn một cái, người đàn ông trên màn hình trông trẻ hơn người đàn ông mà cậu vừa gặp, đôi mắt của W đang cầm chiếc cup đầy kiêu ngạo, trên người anh toát ra khí chất của một vị vua.

Nguyễn Úy thoát ra và ghi tên “Sở Úy” vào ô tìm kiếm.

Xuất hiện trên Bách khoa toàn thư Baidu, nhưng không có ảnh chụp, câu đầu tiên hiển thị là: Sở Úy, sinh ra ở thành phố S ngày X tháng X năm XXXX, người thừa kế tập đoàn Sở thị.

Nguyễn Vũ nhướng mày, cảm giác như từng tầng sương mù được gỡ bỏ.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Nguyễn Vũ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả hai đều không phát hiện chiếc Rolls-Royce phía sau vẫn luôn theo sát bọn họ.

Đôi mắt đen của Sở Úy nheo lại, anh biết rõ người lái xe đón Nguyễn Vũ là Long Tề, trong mấy ngày tìm hiểu tin tức về Nguyễn Vũ, chiếc Porsche này xuất hiện với tần số rất cao.

Rõ ràng hai người bọn họ thời gian quan biết không lâu, sao lại trở thành bạn bè, nhìn qua còn khá thân thiết vậy nhỉ?

Điều này khiến Sở Úy người trước đây chưa từng kết bạn lâm vào trầm tư.

Mãi khi đến nơi Nguyễn Vũ ở, Long Tề dừng xe, Nguyễn Vũ cởi dây an toàn: “Giữa trưa rồi, nếu anh không chê vào nhà cùng tui chén một bữa?”

“Được, vậy tôi đây không khách khí.” Long Tề lái xe vào khu chung cư.

Lưu Nghị vẫn luôn đi theo sau hỏi ý kiến Sở Úy: “Sở thiếu, bọn họ tới nơi rồi, chúng ta quay lại hay vẫn chờ?”

Sở Úy nhìn tên khu chung cư, hóa ra cậu sống ở đây.

Người đã trở về an toàn, Sở Úy mở miệng nói: “Quay về đi.”

Ngón tay thon dài của Sở Úy bấm vào nền tảng Cao Thố trên máy tính, ngay lập tức rất nhiều video hiện ra.

Sở Úy bấm vào một video “Long Tề bị báo thù lừa điên cuồng nạp mấy trăm nghìn”.

Ở phía bên kia.

Long Tề lần đầu tiên vào phòng thuê của Nguyễn Vũ, vô cùng tò mò.

“Cũng không tệ lắm, em trai báo thủ.” Long Tề vừa đi vào đã cảm thán một câu, bên trong rộng rãi sạch sẽ, chỉ là không có chút hơi thở sinh hoạt hàng ngày.

“Tôi đi tắm trước, anh muốn làm gì thì làm.” Nguyễn Vũ nói một câu.

“Được, tôi đi tham quan một vòng.”

Mười phút sau, Nguyễn Vũ tắm rửa xong đi ra.

“Em trai báo thủ, nhà cậu không tệ, nhưng bài trí quá đơn giản, nói không có ai ở tôi cũng tin, cảm giác như cậu có thể bỏ của chạy lấy người bất cứ lúc nào ấy.” Long Tề nhìn không sót thứ gì trong phòng khách, đồ đạc đơn giản, vật dụng cá nhân ít đến đáng thương.

“Tôi sống một mình, đồ dùng không nhiều lắm, hơn nữa càng không thích đồ đạc bừa bộn.” Nguyễn Vũ mở tủ lạnh ra, bên trong vẫn còn ít rau củ lần trước mua.

“Em trai báo thủ, cậu còn biết nấu ăn?” Long Tề lập tức bị hấp dẫn.

“Vẫn ổn, miễn cưỡng có thể ăn.” Nguyễn Vũ lấy đồ ăn ra.

Rất nhanh Long Tề đã hiểu miễn cưỡng và có thể ăn mà Nguyễn Vũ nói là sự thật, ý trên mặt chữ, miễn cưỡng ăn được.

Tổng cộng có ba món, một món cà chua xào trứng mặn chết người, một món thịt nhạt nhẽo vô vị, một món cà tím hầm bị khét.

“Cảm ơn cậu đã tự mình xuống bếp, nhưng tôi có thể gọi đồ ăn ngoài không?” Long Tề rưng rưng nước mắt nuốt xuống miếng trứng xào cà chua mặn chát.

“Gọi giúp tôi một phần.” Nguyễn Vũ đặt bát đũa xuống, cậu cũng muốn nôn.

“Nói thật, tui ngày thường ăn mì gói khá nhiều, lúc nào bất đắc dĩ lắm mới vào bếp.” Nguyễn Vũ xoa xoa mũi.

“Có vẻ như tôi bất ngờ đến làm cậu không kịp chuẩn bị.” Long Tề nhanh tay lấy điện thoại ra đặt cơm.

“Ừm, đúng thế. Tui mời anh ăn cơm, chính là mời xã giao, ai biết được anh thật sự muốn ăn chớ.”

“Vãi, em trai báo thủ, không hổ là cậu, hai anh em ta, ăn trực cậu bữa cơm cũng không được, hu hu hu, tôi đau lòng quớ đi mờ.” Long Tề vươn tay đánh Nguyễn Vũ một cái, nhưng lại cười rất vui vẻ, anh ta có thể cảm giác được Nguyễn Vũ đối với anh ta không còn khách sáo.

Long Tề trước nay đều có rất nhiều bạn bè, nhưng hầu hết đều là bạn nhậu, kẻ nào cũng gian trá, trong thế giới của người trưởng thành, trong mắt ai cũng tràn đầy tham vọng.

Nhưng từ khi gặp được Nguyễn Vũ, anh ta không tự giác muốn lại gần, cả người Nguyễn Vũ toát ra một loại mị lực mà chính cậu cũng không biết, hơn nữa anh ta cảm nhận được sự thuần túy của Nguyễn Vũ.

Thuần túy yêu tiền!!!

Mặc dù như vậy, trong mắt Nguyễn Vũ không có dã tâm, càng không giống những người khác sẽ hại anh ta, mỗi lần ở chung với cậu đều rất thoải mái.

Long Tề không thể không thừa nhận, mỗi lần anh ta tiêu tiền trong livestream của Nguyễn Vũ đều là cam tâm tình nguyện.

Haizzz, rất không có tiền đồ, giống như bị mê hoặc vậy, mọi chuyện sao lại phát triển thành thế này?

Chẳng mấy chốc, đồ ăn cũng đến, hai người cuối cùng cũng được nếm hương vị của thức ăn bình thường.

“Anh Long, chia cho tôi một cái đùi gà với.” Nguyễn Vũ trong lúc ăn vẫn để ý món đùi gà của Long Tề.

“Còn có con mực kia.”

“Con cá này nhìn cũng khá ngon.”

“Đây, đây, cho cậu hết, chắc trước kia tôi mắc nợ cậu.” Long Tề đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt Nguyễn Vũ, nhưng khi nhìn cậu ăn ngon lành, anh ta dần lộ ra nụ cười giống như một người cha già đang nhìn đứa con iu quý của mình ăn cơm.

Nguyễn Vũ híp mắt nhìn anh ta: “Sao nụ cười của anh tục tĩu thế.”

“Mẹ kiếp, cậu nói lại lần nữa thử xem?” Long Tề trừng mắt.

“Ha ha, nói đùa, nụ cười của anh rực rỡ giống như ánh mặt trời.” Nguyễn Vũ ăn một miếng cơm.

Long Tề: “...”

“Anh Long, tôi hỏi anh một câu, nếu có người muốn cho anh 500 triệu, anh cảm thấy…” Nguyễn Vũ vừa ngẩng đầu liền hỏi một câu như vậy.

Long Tề suýt chút nữa phun cơm trong miệng ra: “500 triệu? Cậu đang mơ giữa ban ngày hả? Em trai báo thủ, cậu nên nghĩ về cái gì đó thực tế hơn đi.”

“Anh cũng cảm thấy không có khả năng đúng không?” Nguyễn Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

“Chẳng lẽ có người thích cậu, muốn cho cậu 500 triệu tệ, sau đó bao nuôi cậu?” Đầu óc Long Tề đột nhiên khởi động, anh ta nhìn kỹ tướng mạo Nguyễn Vũ, rất có khả năng, người kia nhất định là một đại gia trăm tỷ mới đưa ra được cái giá này.

Nguyễn Vũ: “...” Biết trước đã không thảo luận với Long Tề.

“Nói thật, có thể tùy ý lấy ra 500 triệu tệ nhất định không chỉ là nhà giàu bình thường, cái này có thể ước lượng, tôi cũng được xem là con nhà giàu, nhưng muốn lấy ra 500 triệu tệ, tôi phải nhịn ăn nhịn uống mười mấy năm.” Nhận thức của Long Tề đối với bản thân rất rõ ràng.

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này, hôm nay cậu gặp quản lý cao cấp nhà họ Sở, chẳng lẽ bọn họ đưa cậu 500 triệu để thi đấu chuyên nghiệp.” Long Tề nghi ngờ hỏi, anh ta không tin, có tiền cũng không thể làm như này.

Nguyễn Vũ giương mắt chăm chú nhìn anh ta, không phủ nhận, cho anh ta ánh mắt khẳng định.

“Đệch, nếu là nhà họ Sở thì hoàn toàn xứng đáng, 500 triệu tệ đủ dùng cả đời, cậu vừa mới thể hiện tài năng đã ra giá nhiều như thế, xem ra bọn họ rất coi trọng cậu.” Long Tề phân tích.

Nguyễn Vũ nhìn dáng vẻ phấn khích của Long Tề, không đành lòng nói cho anh ta biết không phải 500 triệu tệ cả đời mà là 500 triệu tệ một năm, nếu không cậu sợ Long Tề sẽ phát điên mất.

“Làm ơn, 500 triệu tệ, cậu còn suy xét cái gì?” Long Tề thật sự không hiểu.

Nguyễn Vũ ăn xong miếng cơm cuối cùng, cầm lấy ly nước khoáng bên cạnh: “Ực, ực.”

Uống nước xong, cậu thu dọn hộp cơm: “Cho nhiều cũng phiền não, không có việc gì, để tôi nghĩ lại.”

Long Tề sợ Nguyễn Vũ vụt mất cơ hội trong tay: “Đừng nghĩ, kia chính là 500 triệu tệ, hơn nữa nhà họ Sở hoàn toàn lo được, cậu cũng không sợ bị lừa, tổ tiên bọn họ nhiều đời làm quan, truyền tới được đời này khó có thể tưởng tượng câu chuyện bên trong thâm sâu cỡ nào.”

Nghe những lời này, Nguyễn Vũ thật sự không nghĩ tới, gia tộc và nhân vật trâu bò như vậy, tại sao khi cậu đọc sách không thấy đề cập đến?

“Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc suy xét, anh không cần lo lắng.” Hiện tại Nguyễn Vũ rất có hứng thú.

Vừa dứt lời đã thấy Tần Bình gọi tới.

Nguyễn Vũ: “...” Không cần đoán cũng biết có quan hệ với nhà họ Sở.

“Alo.”

“Nguyễn Vũ, sao rồi? Nói chuyện cùng nhà họ Sở như thế nào?” Quả nhiên, câu đầu tiên Tần Bình hỏi là chuyện này.

“Chúng ta gặp mặt trực tiếp đi, nhớ mang rượu cho tôi, địa chỉ của tôi có ghi trên hợp đồng.” Nguyễn Vũ nhàn nhạt mở miệng.

“Rượu của cậu tôi sẽ không quên, tôi hỏi cậu kết quả thế nào?”

“Tôi vẫn đang suy nghĩ, mấy hôm nữa sẽ cho họ câu trả lời.”

“Này Nguyễn Vũ, cậu là người đầu tiên khiến nhà họ Sở phải đợi câu trả lời đấy.”

“Điều kiện bọn họ đưa ra thế nào?”

“Cũng khá tốt.”

Lúc này, Long Tề đoạt lấy di động: “Giám đốc Tần, ông nghĩ xem, nhà họ Sở đưa ra 500 triệu tệ, nhưng Nguyễn Vũ vẫn còn cân nhắc, ông nói có thái quá không?’

“Cái gì? 500 triệu tệ, khụ khụ, Nguyễn Vũ.” Tần Bình nghẹn ngào.

“Đây là cơ hội tốt, cậu nhất định phải nắm bắt.” Tần Bình nghiêm túc nói.

Tần Bình thật sự còn một cân nhắc khác, nếu Nguyễn Vũ đi thi đấu chuyên nghiệp, như vậy đối với nền càng Cao Thố cũng được quảng bá, tuyển thủ chuyên nghiệp đi ra từ Cao Thố, như vậy giá trị thị trường của nền tảng bọn họ sẽ tăng gấp mấy lần, hơn nữa Nguyễn Vũ thỉnh thoảng vẫn livestream, Cao Thố của bọn họ có khả năng trở thành nền tảng có lượng truy cập nhiều nhất.

Nguyễn Vũ: “...” Nhà họ Sở có ma lực gì khiến một đám người giống như bị mất trí vợi?

Tha thứ cho cậu không phải người bản địa, hiểu biết không đầy đủ.

Tám giờ tối.

Nguyễn Vũ vào phòng livestream, một lượng lớn quần chúng kéo nhau đến.

[Cậu cuối cùng cũng phát sóng.]

[Báo thủ, cậu còn nhớ livestream hả!!!]

[Báo thủ, cậu có biết mấy ngày nay không có cậu tôi sống thế nào không?]

[Tôi muốn xem báo thủ đánh tiên phong, mau thỏa mãn tôi.]

[Các anh các chị các em muốn làm báo thủ nhưng không có kỹ năng như anh trai báo thủ, bằng không sẽ là dâng đầu người lên cho địch.]

[Báo thủ, tôi thắc mắc một chuyện, Đại Giang thật sự đưa cậu 100 nghìn tệ à?]

Nguyễn Vũ nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream tăng lên gấp bội, như thường lệ mở miệng: “Chào mừng đến với phòng livestream của Báo Thủ Mạnh Nhất.”

“Hôm nay mọi người muốn tôi chơi gì?”

Nhưng mà hàng loạt bình luận vẫn đang spam.

[Cậu không phải Báo Thủ Mạnh Nhất, cậu là chiến thần vô địch.]

[Trước kia không cho là thật, bây giờ phát hiện cậu thực sự trâu bò.]

[Cậu không phải báo thủ, cậu là vua đánh tiên phong, tôi vô cùng yêu thích.]

[Báo thủ đỉnh cao ngày nay.]

[Bất khả chiến bại thật cô đơn.]

Bên kia.

Sau khi Sở Úy xem xong tất cả các video, vẫn không tìm ra cách để trở thành bạn bè với Nguyễn Vũ.

Đôi mắt sâu thẳm có chút mê mang, so với quản lý công ty và thi đấu, nó cũng không khó thế này…

Lúc này, điện thoại di động hiện lên lời nhắc: Người bạn follow “Báo Thủ Mạnh Nhất” đang online, mau đến xem.

Đôi mắt mê mang của Sở Úy trở nên có hồn, có lẽ có thể bắt đầu từ đây.

Vị trí số một trong phòng livestream của Nguyễn Vũ lập tức bị “Ngài Sở” chiếm giữ.

Nguyễn Vũ nhìn bình luận hoa cả mắt, tốc độ quan sát của cậu không thể theo kịp tốc độ đánh máy của quần chúng.

Lúc này, Sở Úy trực tiếp lôi ra 70 cái du thuyền đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Vũ.

Màn hình tràn ngập hiệu ứng quà tặng đặc biệt, kèm theo phông chữ màu vàng lớn hơn bình thường rất nhiều: “Phúc lợi đã hứa lần trước khi nào được?”

Nguyễn Vũ không khỏi nhướng mày, người thừa kế nhà họ Sở phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy vẫn còn thời gian xem livestream, huống hồ với tư cách là đại danh bá chủ W, anh thực sự cần cậu chỉ dạy hử?

Nhưng cậu có bao giờ ngại nhiều tiền đâu: “Được rồi, rất cảm ơn du thuyền mà ngài Sở gửi đến, đã chuẩn bị ~”

[Oa, đại BOSS rất đúng giờ, chẳng lẽ cài đặt theo dõi đặc biệt?]

[Tiền không còn xa lạ mỗi lần đại Boss đến.]

[Đại Boss ở nhà làm gì á, mỗi lần ra tay đều rất hào phóng.]

[Không phải chứ, nhưng mà tôi nói này, số tiền này đủ để đại Boss mời hàng trăm huấn luyện viên, cần gì phải học tập thông qua livestream?]

[Lầu trên, cậu biết cái gì, dù sao tôi cũng phục.]

Nguyễn Vũ vào trò chơi, phát hiện ở quảng trường có rất nhiều quần áo cát lợi.

Nguyễn Vũ điều khiển nhân vật đứng im, sau đó một số người vây quanh cậu và đám nhân vật của Nguyễn Vũ, còn mở mic.

ID Đừng phiền quần chúng vì không có bạn: “Anh trai báo thủ, là anh sao?”

ID Sunshine Good BaBy mở mic: “Báo Thủ Mạnh Nhất, cái ID này ngoại trừ cậu thì không ai dùng.”

ID Cẩu thâm tình nói: “Đừng gấp, để tôi đến phòng livestream đấy xem.”

Một phút sau.

ID Cẩu thâm tình: “Vãi thật các anh em, thực sự là báo thủ.”

Nguyễn Vũ không nghĩ tới sẽ gặp được fan, quyết định chào hỏi một chút: “Xin chào mọi người.”

“Xin chào xin chào, tôi muốn quay video.”

Mấy người đều đang mở mic nên xung quanh đều nghe thấy, mọi người đều đang chơi game này, bởi vì mấy ngày nay Nguyễn Vũ nổi tiếng, đại đa số mọi người đều đã nghe qua sự tích về cậu.

Không ít người có ác ý, nhanh chóng truyền ra ID của Nguyễn Vũ, nếu có thể đánh bại cậu, bọn họ sẽ nổi tiếng.

Nguyễn Vũ hoàn toàn không biết một trận đấu ngầm đang nhắm vào cậu sắp bắt đầu.

“Haizz, đáng tiếc là chúng tôi sắp phải lên máy bay rồi. Anh trai báo trủ, chúng ta nỗ lực tiến vào trận cuối, gặp cậu ở đó.”

Nguyễn Vũ tâm tình không tồi: “Ha ha, chúc các cậu thành công.”

Rất nhanh mọi người đã lên máy bay, Nguyễn Vũ rất quen thuộc với bản đồ này, khi sẵn sàng chỉ dạy, cậu trực tiếp lái mô tô đến địa điểm.

Sau khi nhanh chóng chọn một số thiết bị, cậu lái xe trình diễn cho những người trong phòng livestream nhìn một chút.

[Mọi người nhìn có đáng sợ không, chỗ nào có xe máy streamer đều biết.]

[Đệt, cậu đây là thuộc như lòng bàn tay.]

[Báo thủ, lần này đừng bay qua, cẩn thận, ha ha ha ha.]

[Tôi muốn nhìn streamer ngã xe mà chết, ha ha ha.]

“Được, giữ vững vận tốc này, đừng giảm tốc độ, phía trước là sườn núi và đá, chúng ta cần mượn lực xông lên, đợi xe lơ lửng trên không, chúng ta tự nhiên sẽ bay lên, mấu chốt lần này chính là điều khiển nhân vật nhảy lên nóc nhà hoặc pháo đài.”

“Mọi người luyện tập thêm vài lần nữa, nhất định sẽ nắm được tiết tấu.”

Sau đó, Nguyễn Vũ đưa mắt nhìn thẳng vào màn hình, giống như đang xuyên qua đó nhìn thẳng Sở Úy, khóe miệng nở nụ cười: “Ngài Sở, anh học được chưa?”

Sở Úy sửng sốt một chút, vuốt ve ngón tay, hơi nhướng đôi mắt, mặt không đỏ tim không đập gõ chữ: “Vẫn chưa học được, làm phiền streamer dạy thêm.”

“Chậc.” Nguyễn Vũ rũ mi: “Được, chiều ý anh.”

Nguyễn Vũ dạy rất chi tiết, cưỡi mô tô làm mẫu lại vài lần.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh, Nguyễn Vũ ngừng giảng dạy nhìn về phía màn hình “hừ” một tiếng.

Mọi người đều nín thở và tập trung nhìn.

Nguyễn Vũ nhìn sáu hướng, nghe ngóng tứ phía, đoán chừng có ba bốn giọng nói, có lẽ là một team?

Nguyễn Vũ nhảy từ nóc nhà lên cái cây bên cạnh.

Sau đó ngồi xổm trên cây, quan sát team kia đang tìm kiếm cái gì?

Đây là một nhóm dự định âm thầm chọc phá Nguyễn Vũ, trong đội có người đang xem Nguyễn Vũ livestream, nhanh chóng đã tìm ra vị trí của cậu.

Không báo trước, bọn họ chĩa súng về phía cây.

Hai mắt Nguyễn Vũ giật giật, trực giác nhờ đánh nhau quanh năm khiến cậu cảm thấy kỳ quái.

Do đó, Nguyễn Vũ vội vàng tấn công trước khi bên kia nổ súng: “Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Nguyễn Vũ quét sạch một đám.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L hạ gục người chơi Ngài Dung.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Ngôi sao nhỏ.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Lên trời xuống đất.

Nguyễn Vũ còn chưa đánh xong lại có thêm team kéo tới, cậu cảm thấy những người này đều nhằm vào mình.

Lại một chiếc xe khác đến.

Nguyễn Vũ biết vị trí mình bị bại lộ, có nguy cơ trở thành bia ngắm.

Kế tiếp cậu ném ra vài quả bom khói, sau đó nhảy khỏi cây.

Không có khả năng chạy trốn, Nguyễn Vũ dựa vào làn khói xung quanh, nổi lên hứng thú chơi trò du kích.

Trong làn khói, Nguyễn Vũ thuận lợi trong việc chiến đấu với những người tham gia đánh tiên phong.

“Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Thế giới trong tim.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Nhóc Thái đẹp trai.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L hạ gục người chơi Con trùng gạo.

Nguyễn Vũ bắt đầu thay đạn, lại nghe thấy tiếng huýt sáo phía đối diện, vì luôn ở trên mặt đất, một giây sau Nguyễn Vũ đã nhận ra đó là một quả lựu đạn.

Nguyễn Vũ nhanh chóng thay đổi vị trí, vừa mới đi đến khúc cua lại nhìn thấy hai chiếc xe nữa đi tới.

Đệch, đống buff chồng điệp này là sao?

Nguyễn Vũ thầm nghĩ nơi này không nên ở lâu.

Nguyễn Vũ xuyên qua làn khói trốn ra phía sau, khoảng chừng bốn năm giây, khu vực phía sau truyền đến một giàn tiếng “Bùm bùm bùm bùm.”

Sau khi Nguyễn Vũ rời đi, cậu tìm thấy một chiếc mô tô ở ven đường và đi thẳng đến trạm xăng.

Đến gần trạm xăng, Nguyễn Vũ đỗ xe cách đó không xa, sau đó thay quần áo lành lặn nằm xuống bãi cỏ bên cạnh xe, chờ đợi người có duyên.

Với nhiều năm kinh nghiệm, Nguyễn Vũ nhìn vị trí vòng bo, nếu muốn vào vòng bo tiếp theo chắc chắn phải đi qua trạm xăng này.

Đợi khoảng hai ba phút, Nguyễn Vũ nghe thấy tiếng xe cộ trên đường.

Quả nhiên là một team đến.

Nguyễn Vũ nhanh chóng rút lựu đạn trong tay ném về phía trạm xăng.

“Bùm.”

Một tiếng lớn vang lên.

Xe nổ, người chết trong xe.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Thịt heo kho khoai tây.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Ba mươi chín chính là trời.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Con chim nhỏ (clear team!).

Sau đó, một giọng chửi rủa từ mic phía đối diện.

“ĐM, đời này tôi hận nhất báo thủ.”

“Tội thật sự phục cậu, mẹ nó.”

“Báo thủ chết tiệt, lần sau gặp lại.”

“ĐM cậu.”

Vẻ mặt Nguyễn Vũ hơi đáng tiếc, đây không phải một team đầy đủ nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu chiếm hời.

[Hu hu hu, tôi về sau sẽ, không qua qua trạm xăng.]

[Mẹ nó, không được chơi bẩn.]

[Tôi không hiểu, ai nói cho tôi biết, tại sao đến trạm xăng lại dừng xe?]

Nháy mắt có người trả lời.

[Lẽ nào trạm xăng dùng để tắm rửa (đầu chó).]

[Ha ha ha, lầu trên quá tệ hại.]

[Có lẽ muốn ăn cơm (đầu chó).]

[Có lẽ còn có thể rửa chân (đầu chó).]

[Hay là cậu ta chỉ muốn nghe một câu cổ vũ (đầu chó).]

Nguyễn Vũ diệt xong lui về chỗ cũ chờ đợi, rất nhanh một chiếc ô tô chạy tới nhưng dừng lại ở bãi cỏ bên kia đường.

Sau đó cả team giớ súng bắn vào vị trí của Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ cau mày, bọn họ vẫn tìm được vị trí chính xác.

Cậu không may bị bắn trúng.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị thương bởi Tôi yêu Thiên Hành Kiện bằng súng trường MK14.

Một tràng cười thoải mái từ phía bên kia, mấy người xem livestream của Nguyễn Vũ đang cùng cậu quyết đấu.

Tình huống và vị trí cậu đều bị bọn họ nắm rõ.

Bên này, Nguyễn Vũ hồi máu.

Nguyễn Vũ lui về sau xe để che chắn, sau đó hướng về phía đối diện bắn.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 kết liễu người chơi Giấc mộng Nam Kha.

Ngay lập tức có sự hỗn loạn ở phía đối diện.

Lúc này, Nguyễn Vũ nhanh chóng lên xe, lái vòng ra sau một pháo đài, sao đó lấy ra bom xăng ném về chiếc xe bên kia.

Ngọn lửa lan khắp bãi cỏ, Nguyễn Vũ không cho bọn họ có cơ hội để thở.

“Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 kết liễu người chơi Nhật ký tập thể hình của Tiểu Lý.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 hạ gục người chơi Mày với con chó sủa cái gì.

Cho đến giờ còn bốn người nữa đang trốn, chỗ này có hai người, một người không thấy tăm hơi và một người đang bị thương.

ID Tôi yêu Thiên Hành Kiện là người Nguyễn Vũ muốn tìm, cũng là người vừa rồi bắn trúng cậu.

Ống ngắm của Nguyễn Vũ nhắm vào ID Mày với chó sủa cái gì, người này sau khi bị hạ gục liên tục bò trên mặt đất, lượng máu giảm nhanh nhưng không ai đến cứu.

Nguyễn Vũ bình tĩnh, chưa tới giây cuối cùng không thể lơ là.

Nhưng cuối cùng, ID Tôi yêu Thiên Hành Kiện dần nhỏ lại và biến mất, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào phòng livestream Nguyễn Vũ, cậu ta biết nếu bây giờ thò đầu ra, chắc chắn bị hạ gục, cậu ta sợ hãi phát hiện Nguyễn Vũ thật sự quá trâu bò.

Nguyễn Vũ không biết người này ở đâu, vì thế cậu lái xe đi về phía trước.

Cứng đầu thế à? Nếu không ló ra, vậy sẽ bị nghiền nát trên bãi cỏ này.

Một phút cuối cùng, cậu ta nhìn chiếc xe đang tới gần, không chịu nổi áp lực mà nổ súng vào xe Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ lao tới ngày lập tức và máu màu xanh phun ra.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng phương tiện hạ gục người chơi Tôi yêu Thiên Hành Kiện (clear team!).

[Không biết anh trai báo thủ đánh tiên phong lợi hại thế nào sao, còn muốn lên thử.]

[Quá khó khăn, chỉ còn chúng ta báo.]

[Cậu đánh tiên phong quá đỉnh, nhưng không thay đổi được cậu là báo thủ thực sự (đầu chó).]

[Mỗi lần cậu bị bắt đánh tiên phong, tôi đều rất vui vẻ, ha ha ha ha ha ha.]

[Chiến thần như báo thủ, chẳng khác nào vua đi làm phụ tá.]

[Cậu đã cho tôi thấy kỹ thuật đỉnh cao của báo thủ.]

[Vốn dĩ có thể an ổn nằm bỏ, hưởng thụ cuộc sống, bị uy hiếp, bất đắc dĩ phải cầm súng bảo vệ bản thân, cho nên, báo thủ đánh tiên phong là một chuyện bi thương.]

[Trên lầu, emo mạnh mẽ? Cậu xem tôi cười hạnh phúc như thế nào.]

Nguyễn Vũ nghiền nát người này, vừa liếm vừa mắng: “Học cái gì tốt không học, muốn làm báo thủ, tôi đánh chết.

[...]

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ ký hợp đồng, tôi muốn báo thủ đi trên con đường thi đấu chuyên nghiệp ~ báo thủ không tham gia đấu trường quốc tế, như thế nào được coi là một báo thủ đủ tư cách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.