Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 18




***

Để tránh lại bị người ta cuốn vào chuyện thị phi, Nguyễn Vũ và Long Tề ăn ý cùng mua mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên.

Vào buổi chiều, theo lịch trình ban đầu hai người sẽ đi tham quan danh lam thắng cảnh, đáng tiếc xui rủi làm sao giữa chừng trời lại đổ mưa to, đến một góc của danh lam cũng không thể thấy, đành tấp tạm vào quán nước nào đó bên đường trú mưa.

Long Tề chỉ tay lên trời bực tực mắng: “Xui xẻo.”

Vừa dứt lời một tia chớp từ trên cao phóng xuống dưới, Long Tề sợ đến mức lùi về sau một bước, tức khắc khép nép lại thành dáng vẻ của một con chim cút.

“Chết tiệt, bắn nó, tỉa chết nó, con chó ngu ngốc này.”

“Chạy đi, tao nghe thấy tiếng bước chân.”

“Hướng 120, nhanh ném lựu đạn đi.”

“Mày có phải bị ngốc không hả?”

Nguyễn Vũ và Long Tề liếc qua nhau, ngoái đầu nhìn lại, là một tiệm net, lúc nãy gấp gáp trú mưa nên không để ý.

Nguyên Vũ theo bản năng sờ sờ mũ và khẩu trang trên người, thấy vẫn còn nguyên mới thả lỏng.

“Vào xem không?” Long Tề hào hứng muốn xem thử, vừa hay Nguyễn Vũ cũng có ý này.

Vừa bước vào, hai người không vội đăng ký máy ngay mà đứng xem người khác chơi trước.

Họ vô tình gặp một đội chơi khá chuyên nghiệp đang ăn hiếp gà mờ, trung bình đều khoảng 18 tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân, lại cũng dễ dàng bốc hỏa.

Nguyễn Vũ đứng ở phía sau một thiếu niên nhìn anh ta thao tác liên tục trên bàn phím, tốc độ khá nhanh nhưng kỹ năng không đủ, súng không ổn định, luôn bắn trật.

Bởi vì đánh không tốt, nãy giờ cậu ta vẫn luôn bị đồng đội chế nhạo.

“Đánh không thắng thì chạy đi, mày đừng nói với tao là đến chạy mày cũng không chạy được đấy nhé?” Đồng đội một nói không nên lời.

“Còn một tiếng đồng hồ nữa là phải đấu một trận cùng bọn Lý Phàm, đến lúc đó khẩn thiết xin mày đừng kéo chân sau của bọn tao.” Đồng đội hai dặn dò.

Thiếu niên bị chế giễu rất xấu hổ, cúi đầu xuống thật thấp, tận lực giảm đi sự tồn tại của bản thân.

Lúc vào game, khi vô tình chạm trán một nhóm người, cậu ta hãi hùng chỉ muốn cầm súng né sang một bên.

“Đừng nhúc nhích, giữ nguyên vị trí này đi.” Nguyễn Vũ nhịn không được mở miệng chỉ bảo, nghe thấy giọng nói lạ, thiếu niên không khỏi quay đầu liếc nhìn người đằng sau một cái.

Chỉ thấy phía sau là một thanh niên cao gầy đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, bịt kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn.

“Cậu trốn trong bụi cỏ kia, chờ bọn họ đi qua thì ném lựu đạn ra.” Nguyễn Vũ chỉ vào một cái bụi cây trên màn hình.

Thiếu niên nghe vậy định làm theo thì một tên tóc vàng ngồi bên cạnh quay sang mắng: “Anh là ai? Không biết gì thì đừng ở đây ra lệnh.”

“Ha ha ha.” Long Tề sợ ngây người, anh ta lúc này chỉ muốn nói một câu, đứng trước mặt các cậu là lão Lục Tổ sư gia, nghe cậu ấy chắc chắn không sai.

Nguyễn Vũ nhún vai, rút ngón tay trên màn hình lại.

Cứ như vậy, dưới tiếng chửi rủa của tóc vàng bên cạnh, thiếu niên thua ba ván liên tiếp, mỗi ván đều trở thành hộp trong vòng năm phút.

“Tao phục luôn rồi đấy, trò này không hợp với mày đâu.” Tóc vàng cuối cùng đưa ra kết luận.

“Đồ ngu, nếu không phải mày hay mời bọn tao ăn cơm, chơi game, bọn tao cũng không muốn chơi game cùng mày đâu, mày về đi, lần sau tao gọi A Lương thay mày chơi.” Tóc vàng nhịn không được bồi thêm một câu.

Thiếu niên có vẻ rất xấu hổ, bạn cùng lớp xung quanh cũng chỉ chê cười cậu ta pha trò, cuối cùng chỉ đành đứng dậy khỏi chỗ ngồi với khuôn mặt đỏ bừng.

“Đồ ngu, trước khi đi nhớ để lại tiền ăn tối cho tụi này đấy.” Tóc vàng làm ra vẻ đúng lý hợp tình nói ra những lời này, thiếu niên thế mà cũng thật sự móc tiền trong túi ra.

“Thằng này cũng ngông cuồng quá nhỉ, được người ta mời ăn cơm, mời chơi game, cậu còn dùng lời lẽ nhục mạ cậu ta, đạo lý ăn ké chột dạ cậu cũng không hiểu được tí nào à?” Long Tề đứng dậy.

“Hơn nữa, tôi nhìn thao tác cậu ta đúng là chỉ nằm ở mức trung bình, nhưng nguyên nhân thực sự là do cậu mới đúng, chỉ huy bừa bãi làm kéo chân đồng đội.” Long Tề nhịn không nổi.

“Tao chỉ huy bừa bãi? Mày có biết trong bảng xếp hạng quốc gia tao đứng thứ bao nhiêu không?” Tóc vàng cười lạnh.

“Chà, xếp rất cao sao? Thật ghê gớm quá nhỉ?” Long Tề cười cười đáp lại.

“Tao đứng thứ 71, không như loại cùi bắp như mày.” Tóc vàng tràn ngập miệt thị.

Long Tề tiến lên một bước: “Chậc, vậy sao, hạng 71 lợi hại ghê ha?”

“Anh em của tôi vừa hay xếp hạng 100, đang thiếu cơ hội rèn luyện, chi bằng cậu cùng với cậu ấy so tài một phen, nếu cậu thắng, tôi bao cậu chơi net một tuần.” Long Tề nói hươu nói vượn rồi đem Nguyễn Vũ đẩy ra trước mặt.

Nguyễn Vũ: “...”

Tóc vàng đánh giá Nguyễn Vũ từ đầu đến chân, nhìn có vẻ không thể đem lại uy hiếp gì lớn.

“Mày nói thật sao?” Tóc vàng cắn câu.

“Đương nhiên.” Long Tề cam đoan.

Nguyễn Vũ liếc Long Tề một cái trắng cả con mắt, nhưng cũng hiểu vì sao anh ta làm vậy, giọng đều đều: “Tôi không bắt nạt kẻ yếu, nhưng giải quyết mấy thằng hay đi bắt nạt thì khá tốt đấy.”

“Ý mày là gì?” Tóc vàng nổi giận.

Nguyễn Vũ ngồi xuống chỗ cậu thiếu niên kia vừa ngồi: “Ý là bây giờ cậu so tài với tôi, chỉ cần cậu có thể làm tôi mất một giọt máu, cậu thắng, đến lúc đó đừng nói là một tuần, tôi bao cậu chơi net một tháng, đổi lại nếu tôi thắng, cậu phải xin lỗi cậu ta.”

“Dám ở trước mặt tao ngông cuồng như vậy, hôm nay tao phải đánh mày đến mức gọi ông nội.” Tóc vàng đạp bàn.

Thiếu niên đứng ở bên cạnh vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao sự việc lại phát triển đến bước đường này. Nhưng dù sao chuyện này cũng từ cậu ta phát sinh, cậu ta không dám rời đi.

Nguyễn Vũ mở lời trước: “Cậu mở phòng đi, để tránh mất thời gian, chọn hình thức 1v1 ấy.”

“Được.” Tóc vàng âm thầm tính toán, tùy chỉnh phòng đấu, 3 hiệp thắng 2, mỗi hiệp đấu kết thúc trong 60 giây, hắn hạ quyết tâm phải chỉnh chết cậu, chỉnh đến cậu phải quỳ xuống đất xin tha.

Những ngón tay của Nguyễn Vũ linh hoạt lướt trên bàn phím, tiến vào phòng đấu thích hợp.

Quy tắc trò chơi: Bạn có thể tùy chọn bất kỳ loại súng nào bạn muốn sử dụng. Ngoài ra hệ thống còn cung cấp một khẩu súng lục thích hợp và một quả lựu đạn, không có thuốc, không thể trị thương, mỗi trận một phút.

Cuộc đối đầu bất ngờ khiến quần chúng xung quanh và đám đàn em của tóc vàng đều vây lại xem.

Trò chơi bắt đầu, hai bên được chuyển vào một sân đấu có độ rộng bằng một sân bóng rổ.

Xung quanh có rất nhiều thùng dầu và nhà cỏ có thể dùng làm vật che chắn.

Vì giới hạn thời gian thi đấu, nên hai bên đối kháng cơ bản là không có thời gian chậm trễ.

Hai hình người trên giao diện trò chơi dần áp sát nhau, vào thời điểm tóc vàng thò đầu ra Nguyễn Vũ làm một tràng: “Bùm bùm bùm.”

Màn hình hiện lên thông báo nhắc nhở: Trận đấu kết thúc. Tỉ số 1:0.

Quá nhanh!!!

Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.

Tóc vàng không dám tin, tốc độ tay của Nguyễn Vũ quá đáng kinh ngạc, nhưng để giữ mặt mũi trước mặt đám em của mình chỉ có thể giải thích: “Còn hai trận nữa, vừa nãy chẳng qua tao mất tập trung thôi.”

Nguyễn Vũ nghe vậy khép hờ mắt: “Không phải còn hai trận đâu, cậu chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi.”

Tóc vàng trong lòng cảm thấy áp lực không thôi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cố gắng lau đi mồ hôi ở tay, hắn hô: “Tiếp tục.”

Một lần nữa bắt đầu, hai bên đổi vị trí, tóc vàng tỏ ra thận trọng hơn.

Nguyễn Vũ giật giật khóe miệng, theo trực giác ném lựu đạn về phía sau.

Tóc vàng sợ tới mức vừa lăn vừa bò nhảy ra, sau đó xả súng kịch liệt về phía Nguyễn Vũ, nhưng tiếng súng vừa dứt thì đã không còn thấy bóng dáng của Nguyễn Vũ đâu.

Hắn cẩn thận đi về phía trước, bước thêm được hai mét, Nguyễn Vũ đột nhiên xuất hiện từ căn phòng cũ nát phía đối diện, bắn một phát trực diện khiến tóc vàng trở tay không kịp: “Bùm bùm bùm.’

Màn hình hiện lên thông báo nhắc nhở: Trận đấu kết thúc, tỉ số 2:0.

3 ván thắng 2, Nguyễn Vũ thắng.

Tóc vàng nhăn mày, hắn lâm vào tự hoài nghi chính mình, tại sao lại như vậy? Nếu không phải đối thủ ngồi ngay bên cạnh hắn, hắn nhất định đã chỉ trích người kia chỉ có thể là đã ăn gian. Xung quanh, đám đông đều dại ra nhìn Nguyễn Vũ, cứ nghĩ là một tên cùi bắp, thế mà thật sự thắng tóc vàng đứng đầu trong tiệm net của bọn họ.

Nguyễn Vũ từ chỗ ngồi đứng dậy: “Cậu thua rồi, nên thực hiện vụ cá cược đi.”

Tóc vàng dùng ánh mắt cảnh cáo liếc thiếu niên một cái, thiếu niên lập tức bị dọa, sợ hãi nói: “Không sao, chúng tôi là bạn bè, đây là cách chúng tôi ở chung với nhau.”

Sự thức thời của thiếu niên khiến tóc vàng cười vô cùng đắc ý, đồ nhát gan.

Nguyễn Vũ nhướng mày, không khỏi liếc qua thiếu niên kia một cái: “Tùy cậu.”

Ánh mắt này khiến cậu thiếu niên kia lấy làm hổ thẹn, anh trai này giúp cậu ta lấy lại công bằng, nhưng cậu ta thì…

Long Tề còn định phải lên uốn nắn thiếu niên kia một phen, nhưng Nguyễn Vũ đã ngăn anh ta lại: “Đi thôi, mưa nhỏ đi nhiều rồi.”

Lực của Nguyễn Vũ rất mạnh, tựa như muốn kéo cả Long Tề ra ngoài.

Long Tề không hiểu vì sao, ra khỏi tiệm net, Nguyễn Vũ mới buông tay Long Tề ra.

“Em trai báo thủ, cậu làm gì vậy, cậu không thấy vừa rồi tên tóc vàng bức ép nam sinh kia sao? Thua rồi thì phải xin lỗi.” Long Tề rõ ràng rất tức giận.

“Người trong cuộc còn không so đo, anh tức giận gì chứ?” Nguyễn Vũ vươn tay hứng lấy nước mưa.

“Tôi chỉ là tức giận thôi, không phải chúng ta giúp cậu ta đòi lại công bằng à Long Tề khoanh tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Anh giúp cậu ta lấy lại công bằng thì làm sao? Anh có thể giúp cậu ta cả đời không? Nếu như hôm nay vì thiếu niên kia mà tên tóc vàng thật sự mất hết toàn bộ mặt mũi, ngày tháng về sau coi như khó sống, thôi vậy, cứ xem như chúng ta đã làm việc dư thừa rồi đi.” Nguyễn Vũ vỗ vỗ nước mưa đọng lại trên tay.

“Nếu tôi là cậu ta, nhịn như thế để làm gì? Trực tiếp đánh, đánh đến khi thằng đó không dám bắt nạt nữa thì thôi.” Long Tề vẫn còn bực tức.

“Đáng tiếc, cậu ta không phải là anh, cậu ta là cậu ta.” Nguyễn Vũ quay đầu nhìn Long Tề, ánh mắt phức tạp.

Sau khi mưa tạnh, hai người vội vã đến chỗ đỗ xe, không nói lời nào, nổ máy đi về khách sạn.

Bên kia, Sở Úy, người đã chờ hồi âm chờ hết một ngày, cứ sau mười phút lại kiểm tra điện thoại một lần.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

Anh nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ cậu ấy ngủ suốt một ngày.

Nhưng khi Sở Úy lướt qua hot search, lại thấy ảnh Nguyễn Vũ cùng một số nam sinh chụp chung. Anh thầm thuyết phục bản thân đây không phải sự thực, Nguyễn Vũ chắc chắn cầm theo điện thoại.

Rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận dưới bài viết.

[Ê này báo thủ, chúng tôi thủ tiết chờ cậu mở livestream, cậu thế mà lại tung tăng bên ngoài chơi vui vẻ thế nhỉ.]

[Nhìi anh trai báo thủ của chúng ta trái ôm phải ấp, đời này anh trai đã đứng ở đỉnh rồi nha.]

[Mau nhìn giám đốc Long kìa, cười nhe răng trợn mắt (đầu chó).]

[Nền tảng bị sập, tôi nghĩ cậu cũng nôn nóng như tôi, thật không ngờ, thật không ngờ.]

[Cậu và Long Tề thật sự chơi với nhau ngoài đời. Chúa ơi, tôi là người đầu tiên lên thuyền.]

Sở Uy tức tới bật cười, hóa ra tên nhóc lừa đảo không phải là ngủ cả một ngày, mà là chơi cả một ngày ở thành phố A, vậy nghĩa là không có khả năng không đọc được tin nhắn của anh!!!

Sở Úy nhìn tin nhắn buổi sáng mình gửi lẻ loi nằm ở trên màn hình, lòng tự trọng bị tổn thương mạnh mẽ.

Rõ ràng khi ở trong phòng phát sóng, cậu mở miệng đóng miệng đều gọi ngài Sở, ngài Sở, gọi thật thân thiết!!!

Cuối cùng, Sở Úy đành tự mình gọi đi một cuộc điện thoại.

Bấm máy xong, anh bồn chồn đứng dậy, ngón tay nhẹ xoa xoa, thể hiện trong lòng đang không yên.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Sở Úy: “...”

Đang có cuộc gọi khác à? Năm phút sau lại gọi một cuộc nữa…

Sau năm phút, rồi lại đợi thêm năm phút nữa xem sao.

Một tiếng sau, Sở Úy ngồi trên ghế mát xa, gương mặt lộ rõ vẻ suy sụp, anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, tại sao cậu ấy nghe máy suốt thế nhỉ?

Đến giờ tan làm thì có tiếng gõ cửa.

Giọng điệu của Sở Úy không tốt lắm: “Mời vào.”

“Tổng giám đốc, đã đến giờ ăn tối với ông chủ Vạn của tập đoàn Việt Tinh.”

Sở Úy nhướng mày: “Hẹn lúc mấy giờ?”

“Lúc 6 giờ, hiện tại đã 5 giờ rưỡi rồi.” Trợ lý trả lời.

Sở Úy đứng dậy, cầm lấy áo khoác và điện thoại di động, đột nhiên quay sang trợ lý: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“A, dạ?” Trợ lý cung kính trả lời.

Vẻ mặt Sở Úy nghiêm túc: “Tôi gọi một người đã nhiều lần nhưng vì sao lần nào gọi cũng đều hiện máy bận?”

Trợ lý ban đầu còn tưởng mình nghe lầm, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng trả lời: “Có hai trường hợp, một là người kia thật sự có cuộc gọi khác, hai là đã chặn ngài rồi.”

!!!

“A.” Sở Úy khóe miệng kéo lên, rõ ràng đang cười, nhưng cảm giác lại lạnh như băng: “Chặn tôi?”

Cậu được lắm!

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.