Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 41: Chỉ có thể nói: Khuynh quốc khuynh thành




"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc."(1)

Đại để cũng không gì hơn cái này. Đôi mắt phượng thon dài của Sở Hạo khó nén được sự kinh diễm. Hắn tự nhận đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua nữ nhân nào xuất trần như vậy.

Phượng mâu Sở Hạo híp lại, cùng Sở Diễm ngược lại có vài phần tương tự. Chỉ bất quá thiếu đi chút khí thế vương giả bẩm sinh như Sở Diễm, nhiều thêm chút âm nhu tà mỹ.

Thiên Dao thu lại hàn khí, hờ hững xoay người, phẩy tay áo bỏ đi. Mới vừa đi được hai bước, liền cảm giác tiếng gió nổi lên sau lưng, vòng eo đã bị một cánh tay có lực nắm lấy, bàn long bốn móng quanh quẩn trên vân tay áo. Ấn đường của nàng nhíu lại, xoay người tung chưởng đánh úp về phía mặt Sở Hạo, lại bị hắn dễ dàng tránh né.

Đầu ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, Sở Hạo tà mị cười một tiếng, "Dùng loại phương thức này khiến Bổn vương chú ý? Bổn vương không thể không thừa nhận, nàng thành công rồi."

Thiên Dao khinh miệt cười một tiếng, "Vương gia có thể tiếp tục tự luyến." Tay áo như tuyết giương lên, hàn khí tụ lại, sau một khắc nàng đã thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Thiên Dao đứng chắp tay, cao ngạo ngước cằm lên.

Sở Hạo tự tin cười một tiếng, bàn tay giơ lên, thiết giáp quân sau lưng liền đem Thiên Dao bao vây.

Ánh mắt lãnh ngạo của Thiên Dao quét qua bốn phía, trong trẻo lạnh lùng nói, "Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ Vương gia tính cường ngạnh cướp đoạt dân nữ sao?"

Khoé môi Sở Hạo tà mị nhếch lên, "Nàng đã xuất hiện ở trước mặt Bổn vương, Bổn vương sao có thể bỏ qua."

Thiên Dao lạnh lùng cười một tiếng, giống như hồng mai kiêu ngạo nở trong tuyết, quanh thân hàn khí bao phủ, không có bất cứ người nào có thể đến gần nửa bước. "Vương gia là người, không phải thần, cõi đời này luôn có những chuyện Vương gia không cách nào nắm trong tay, có những người không cách nào chiếm được." Lời nói trong trẻo lạnh lùng vừa dứt, mũi chân Thiên Dao điểm nhẹ, phi thân bay đi, chốc lát, liền biến mất không thấy bóng dáng.

"Vương gia..." Thủ lĩnh thiết giáp quân khom người cúi đầu.

Sở Hạo cười khẽ, hiếm khi thấy hứng thú như vậy "Ngược lại thú vị, sai người đi tra một chút lai lịch của nàng." Đối với nàng, hắn nhất định phải có được.

"Hồi cung đi, đừng để Hoàng tổ mẫu chờ lâu."

--- ------ -----

Chánh điện Từ Ninh cung.

"Tôn nhi tham kiến Hoàng tổ mẫu." Sở Hạo quỳ một chân trên đất, cực kỳ cung kính.

"Hạo Nhi mau đứng dậy đi, nhìn con bình an trở lại, ai gia an tâm rồi." Trong mắt Thái hậu tràn đầy từ ái.

"Để cho Hoàng tổ mẫu nhớ mong, là Tôn Nhi bất hiếu." Sở Hạo đứng dậy trả lời sau đó hướng về phía Tư Đồ Tẫn cùng Tư Đồ Phong chắp tay nói. "Cữu cữu cùng biểu đệ vẫn khoẻ chứ?"

Tư Đồ Tẫn sắc mặt lãnh thầm, đạm nhạt trả lời, mà người luôn tươi cười Tư Đồ Phong nhưng lại không có nửa phần cảm xúc.

Mày kiếm Sở Hạo nhíu lại "Xảy ra chuyện gì?"

Thái hậu buông tiếng thở dài, "A Dao nha đầu kia, cữu cữu ngươi đang khổ sở trong lòng."

"A Dao? Nha đầu được nuôi dưỡng trên Thiên Sơn kia sao?" Sở Hạo vặn mi. Mơ hồ nhớ tới Tư Đồ Phong từng nói có một muội muội có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, lấy danh nghĩa Thẩm gia nuôi ở trên Thiên Sơn, đợi trưởng thành sẽ gả cho hắn làm phi tử, chờ tương lai thành đại sự, cố thủ trong cung làm hậu, như thế mới có thể giữ được cơ nghiệp muôn đời của Tư Đồ nhất tộc.

"Người chết không thể sống lại, cữu cữu nén bi thương."

Tư Đồ Tẫn gật đầu thở dài, "Là A Dao của bổn hầu không có phúc khí."

"Biểu ca một đường khổ cực, đã xử lý tốt lũ lụt ở Giang Nam khiến cho dân chúng miễn được nỗi khổ sống lưu lạc. Hoàng thượng hết sức vui vẻ, đương nhiên không thiếu được một phen phong thưởng." Tư Đồ Phong nói xen vào.

Sở Hạo lạnh giọng cười một tiếng, "Xử lý lũ lụt Giang Nam nào hơn được đại thắng trăm vạn hùng binh người Kim. Huống chi, trận lũ lụt Giang Nam như “chặn lũ thượng nguồn”, đây vốn là kế sách của Sở Diễm. Hắn hao tổn tâm cơ hiến kế, không phải là muốn đem Bổn vương điều ly khỏi kinh thành! Hôm nay mười vạn ngự lâm quân đế đô đã ở trong tay hắn, Thất đệ này của Bổn vương thật không đơn giản."

"Hoàng thượng đối với Tư Đồ nhất tộc ta kiêng kỵ đã lâu, hôm nay hạ ngục cả nhà Thẩm gia, Hoàng thượng chính là mượn việc này để diệt trừ thế lực Tư Đồ gia." Tư Đồ Tẫn lạnh lùng nói.

Thái hậu tán đồng gật đầu, lại lo lắng mở miệng. "Thẩm gia có khai ra Tư Đồ nhất tộc ta hay không? Ai gia đã cảnh cáo Sở Diễm, để hắn chớ nhúng tay vào chuyện này."

Sở Hạo cười một tiếng, "Hoàng tổ mẫu yên tâm, hắn sẽ không hành động. Thất đệ rất khôn khéo, nếu không nắm chắc phần thắng, hắn sẽ không khinh cử vọng động."

"Ừ." Thái hậu gật đầu, hơi yên tâm chút. Ánh mắt từ ái lại rơi vào trên người Sở Hạo, "Khó có dịp vào cung, đến điện phụ hoàng con xem một chút đi."

Sở Hạo cười một tiếng, hết sức càn rỡ. "Phụ hoàng từ trước đến nay cũng chẳng mong gặp Tôn nhi, cần gì làm những thứ chỉ có bề ngoài. Hoàng tổ mẫu sớm nghỉ ngơi đi, Tôn nhi xin được cáo lui trước."

Dứt lời, hắn khom người hành lễ, liền lui ra ngoài. Sau lưng, Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài. “Con, đứa nhỏ này..."

Mới vừa đi ra cửa điện Từ Ninh cung, thiếp thân thị vệ Văn Thanh liền tiến lên đón. "Vương gia."

"Ừ, có tin tức sao?"

Văn Thanh cúi đầu, "Nàng kia là ca cơ mới tới ở Xuân Phong lầu.

"Ca cơ?" Sở Hạo cau mày, mang theo vài phần hoài nghi. Với tính tình ngạo mạn như vậy, thân thủ lại cao, như thế nào lại là ca cơ ở Xuân Phong lầu.

"Đúng lúc hôm nay là mùng một, nàng sẽ lên đài hiến hát. Vương gia nếu không tin, có thể tự mình đi nhìn một chút."

Sở Hạo trầm mặc không nói, chỉ cần là vì nàng, đầm rồng hang hổ hắn cũng muốn đi.

Đối diện Xuân Phong lầu là Thuỷ Các lầu, cửa sổ được chạm khắc mở to, bên trong phòng lượn lờ hơi khói, như mộng như ảo.

Sở Diễm một thân cẩm bào màu đỏ tía, bình yên ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay là chén bằng ngọc bích, là trà Long Tĩnh thượng hạng ở Tây hồ, uống một hớp, răng môi lưu hương. Tuấn nhan không hé lộ một chút cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt sâu thẳm, dường như đang lâm vào trầm tư.

Lam Hinh nửa quỳ ở dưới chân hắn, một bộ y phục lụa mỏng che thân, dáng người uyển chuyển, như ẩn như hiện. "Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài..." Lời còn chưa dứt đã bị Sở Diễm lãnh mạc đẩy ra.

Lam Hinh cứng ngắc quỳ trước mặt hắn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn tìm đến nàng nhưng lại không muốn thân thể nàng. Từ lúc hắn đi vào nơi này, đơn giản hỏi thăm tin tức tình báo gần đây, sau đó liền trầm mặc ngồi ở bên cạnh bàn thưởng thức trà. Chẳng lẽ, hắn đối với thân thể nàng, đã mất đi hứng thú sao? Biết được điều này không khỏi khiến nàng rơi vào sợ hãi.

"Điện hạ!" Nàng mềm mại thấp giọng gọi, đánh bạo lần nữa bò lổm ngổm trước người hắn, run rẩy đưa tay thò vào trong áo hắn.

Sở Diễm cũng không tức giận, chẳng qua là ánh mắt lạnh lẽo quét qua nàng, Lam Hinh không tự chủ được rùng mình một cái. "Điện hạ."

Khoé môi hắn lạnh lùng cong lên, lần nưa đem cánh tay đẩy nàng ra. "Lam Hinh, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn."

"Nô tỳ không dám."

"Không dám? Bổn vương thấy lá gan của ngươi thật ra rất lớn đó." Hắn tà mị cười một tiếng, đưa tay nắm cằm nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hinh tràn ngập thấp thỏm. "Nếu thích hầu hạ nam nhân như vậy, trong quân Bổn vương đang thiếu quân kỹ, không bằng ta cho ngươi đi."

"Nô tỳ biết sai, cầu xin chủ thượng khai ân." Thanh âm Lâm Hinh cũng mang theo nức nở, thân là một người trong Thất Sát, đã sớm nhìn thấu sinh tử. Nàng không phải không sợ người nam nhân này, thủ đoạn của hắn đủ để cho ngươi sống không bằng chết.

Sở Diễm vẫn duy trì tư thái lúc ban đầu, uống cạn trà trong chén. Một lúc sau mới hờ hững nói, "Đứng lên đi."

"Dạ." Lam Hinh run rẩy đứng dậy, thối lui đến một bên, không dám càn rỡ nửa phần.

Chính là lúc này, lầu các truyền ra tiếng hát như có như không, như mộng như ảo.

"Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu, người ở bên mình như cảnh xuân mộng chết không hối tiếc, quốc sách thiên hương mặc do dây dưa vướng mắc, chỉ sợ đời người ngắn ngủi, chàng tình thiếp nguyện chàng đến thiếp ở sao có thể chờ thành đôi "

"Đây là?" Con ngươi Sở Diễm co rút lại, trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy tiếng hát hết sức quen thuộc, mà lần tìm, lại tìm không được nửa phần dấu vết.

"Là ca cơ mới tới của Xuân Phong lầu, xinh đẹp cực kỳ, hôm nay là lần đầu tiên lên đài."

Sở Diễm trầm mặc, đặt chén trà trong tay xuống, nhanh nhẹn đứng dậy. Thật giống như bị mê hoặc, hắn đẩy ra cửa phòng lầu các.

--- --------

Tối nay Xuân Phong lầu phá lệ náo nhiệt, cơ hồ không còn chỗ ngồi. Lý do, dĩ nhiên chính là vị tuyết y bồng bềnh trên đài kia, nữ nhân tuyệt sắc ôm trong ngực tỳ bà. Mái tóc đen dài tới thắt lưng, ánh mắt khép hờ, không chút bụi trần, để lộ ra dung nhan khuynh thế như mặt nước lạnh nhạt. Tìm khắp thế gian từ ngữ xinh đẹp nhất cũng không cách nào hình dung được vẻ đẹp của nàng, chỉ có thể nói là: Khuynh quốc khuynh thành.

"Để thiếp chắp tay vái Hà Sơn tìm niềm vui cho chàng, vạn chúng cùng hát vang lời truyền thiên cổ, chàng xem Viễn Sơn mỉm cười nước trôi dạt dào, đời đời kiế kiếp sông cạn đá mòn, một ngày có chàng một ngày say…"

Hát đến đoạn ưu thương, nước mắt nữ tử lăn dài, khiến tâm hồn người xao động. 

Sở Diễm đứng chắp tay trên lầu các, vị trí đối diện với nàng. Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn không hề chớp lấy một cái, chỉ chặt chẽ khoá lại tiểu bóng dáng yêu kiều của nàng. Trong ánh mắt sự kinh diễm chợt loé rồi biến mất, thay vào đó là sâu không lường được, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra tâm tình.

Mặc dù thay đổi diện mạo, thế nhưng đôi mắt sáng như ánh sao trời kia, hắn làm sao có thể nhận nhầm! Ẩn trong ống tay áo, bàn tay đã nắm chặt thành quyền, thậm chí khẽ run.

Thẩm Thiên Dao, nàng rốt cuộc đã xuất hiện.

Tựa như cảm ứng được ánh mắt thâm thuý của hắn, Thiên Dao hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt cùng hắn giao nhau trong không trung. Nàng cũng không có chút nào tị hiềm, thản nhiên đón lấy ánh mắt thâm trầm của hắn, trong ánh mắt đen trong suốt như nước khẽ gợn sóng, xen lẫn sự khẩn thiết cùng… xa cách

(1) Hai câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị 

Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh. 

Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.